Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 47: Tặng quà

Điềm Điềm Đích Thang Viêm

17/03/2024

“Lý Tĩnh, cô mua cái gì vậy, cho tôi xem một chút?” Tôn Chí Hồng đẩy ra đám người, lớn tiếng hỏi cô.

Lý Tĩnh bước chân khựng lại một chút, tầm mắt dừng ở hộp Kem Vỏ Sò trong tay cô ta, còn gì mà không hiểu.

Thấy Lý Tĩnh không trả lời mình, Tôn Chí Hồng tự hỏi tự đáp, bĩu môi nói: “Thật vất vả tới trong huyện thành một chuyến, đừng nói là cô cái gì cũng không mua nha?”

Thanh niên trí thức vào thành hoặc nhiều hoặc ít đều mua chút đồ vật, cắn răng quyết tâm mua hai khối điểm tâm, dây thun, đường đỏ…… Chỉ cần tiết kiệm chút là có thể mua được.

Lý Tĩnh xác thật là tay không rở về, nhưng đối mặt với sự trào phúng của Tôn Chí Hồng, trong lòng cô bình tĩnh như nước.

Hai vợ chồng cô mua còn nhiều hơn so với bọn họ nữa. Nhưng cô thấy chuyện này cũng không cần thiết để khoe khoang.

Mấy người thanh niên trí thức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồ vật dù mua nhiều ít đều cầm trên tay để người khác nhìn thấy.

Lục Vệ Quốc trầm mặc từ trong túi móc ra một hộp Kem Vỏ Sò, nhét vào trong tay cô.

Lý Tĩnh ngẩn ra, thấy Kem Vỏ Sò trong tay càng là kinh ngạc không nói lên lời.

“Vệ Quốc……”

“Cầm lấy, mua cho em đó.”

Lý Tĩnh trong lòng rung động, không ngờ anh lại mua kem dưỡng cho cô, cũng không biết anh mua từ lúc nào.

Lục Vệ Quốc mua Kem Vỏ Sò cho Lý Tĩnh cũng là vì trước đó Lục Mỹ Vân ở nhà bôi kem, sau đó khoe khoang khắp nơi, lúc ấy anh thấy trong mắt Lý Tĩnh tia hâm mộ chợt lóe qua.

Hôm nay anh cố ý nói đi vệ sinh để lén đi mua, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ. Ý định ban đầu của anh là về nhà mới đưa cho cô, nhưng lúc này thấy nữ thanh niên trí thức họ Tôn lại muốn ra oai trước mặt vợ anh, sao anh có thể nhịn được.



Đúng là hành động của Lục Vệ Quốc khiến cho tâm tình vốn đang tốt đẹp của Tôn Chí Hồng hoàn toàn biến mất.

Tươi cười trên mặt cô ta cứng ngắc, liền im lặng đứng một bên, cũng không quấy rầy vợ chồng bọn họ nữa.

Vừa vặn lúc đó Đại đội trưởng Lưu đánh xe bò tới, ông khách khí hỏi mọi người có phải chờ lâu rồi không.

Một đám người vội nói không có.

Buổi sáng trên xe bò chen chúc gần chết, buổi chiều mua thêm đồ vật, trên xe chẳng những cần chỗ để người ngồi còn muốn chỗ để vật phẩm, sẽ càng chật chội hơn.

Cảnh vật chung quanh ồn ào náo động, mọi người ngồi trên xe hỏi nhau xem bọn họ mua gì, cho người khác xem lại sợ người ta làm hư.

Lý Tĩnh hai tai như không nghe thấy gì, cầm chặt Kem Vỏ Sò trong tay, trong lòng một mảnh ấm áp.

Trên đường trở về vẫn luôn xóc nảy, nhưng đã đi một chuyến, trong lòng mọi người cũng đều chuẩn bị tâm lý, hơn nữa sau khi vào thành, tâm tình bọn họ đều rất tốt, ríu rít nói chuyện với nhau.

Xe bò vừa ra khỏi huyện thành, chung quanh phong cảnh đại biến, liếc mắt nhìn xung quanh, đều là hạt lúa đã chín vàng.



Đại đội trưởng Lưu nhân lúc mọi người đang yên tĩnh, cổ vũ nói thu hoạch vụ thu chuẩn bị tới rồi, mọi người cần phải cố hết sức để làm!

Vội hơn nửa năm, mong muốn của mọi người còn không phải là sau khi thu hoạch vụ thu liền tới ngày chia lương thực sao, nghe xong bọn họ nhanh chóng đáp ứng.

Đại đội trưởng đánh xe bò tới cửa thôn liền ngừng lại, gỡ tấm ván gỗ xe, ông trực tiếp dắt bò đi ra sau chân núi.

Một đám người đều tản đi, ai về nhà nấy.

Trước khi rời đi, Tôn Chí Hồng trừng mắt nhìn Lý Tĩnh một cái, không cam lòng mà đi theo mấy người cùng đi về viện thanh niên trí thức.

Viện thanh niên trí thức cùng Lục gia, một cái ở phía đông, còn một cái ở phía tây.

Lúc hai vợ chồng ra cửa, không nói cho người Lục gia bọn họ muốn đi huyện thành, bằng liền có chuyện phiền toái.

Nhưng khi trở lại, vẫn phải đối mặt với bọn họ.

Lý Tĩnh tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều, đến gần cửa nhà, cô giữ chặt Lục Vệ Quốc nói.

“Vệ Quốc, Kem Vỏ Sò trước tiên để ở chỗ anh, quần áo của em không có túi đựng.”

Lần đầu tiên được chồng tặng quà, cô cần phải bảo vệ cận thận, chính cô đều luyến tiếc dùng, nếu bị mấy người cô em chồng cướp đi, cô sẽ đau lòng chết mất.

Lục Vệ Quốc trầm mặc đáp ứng, tiếp nhận hộp kem từ trong tay cô bỏ vào trong túi.

Nói thật, anh đúng là không lo sợ gì, anh đã lên kế hoạch, chỉ cần thu hoạch vụ thu xong liền tự do.

Hôm nay hai vợ chồng Lục Vệ Quốc không trở về ăn cơm, còn có thể tiết kiệm được hai bát cơm, bọn họ hẳn là càng vui vẻ.

Từ khi Lục Mỹ Vân mang theo người đàn ông kia trở về, Vương Xuân Hoa liền cùng người nhà của anh ta quyết định xong chuyện hôn sự.

Lục Mỹ Vân ở nhà đợi đến ngày cưới.

Vì sính lễ, hai chị em dâu Tôn Thu Nguyệt cùng Trần Mỹ Lệ đều cố gắng nhịn xuống không phát tác tính tình.

Giống như bây giờ, khi mở cửa ra thì lại thấy ba người phụ nữ đang diễn cảnh tượng 'chị em hòa hợp’.

Trong miệng họ đang cắn hạt dưa mà chồng chưa cưới của Lục Mỹ Vân đưa đến, lúc trước thì hung hăng, bây giờ được chút lợi ích thì vui vẻ như chưa có chuyện gì.

Cũng chỉ có một ít hạt dưa, mỗi người cắn mấy hạt thì đã gần hết.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mấy người họ cùng nhau quay đầu lại nhìn.

Tôn Thu Nguyệt vội phun rớt vỏ hạt dưa rồi nói.

“Ô, vợ chồng anh hai đây là đi vào huyện thành đi, mua được cái gì vậy?”



Lục Mỹ Vân ngồi gần Tôn Thu Nguyệt cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, mua cái gì a?”

Lý Tĩnh hai tay trống trơn, không chút chột dạ, tùy ý bọn họ quan sát.

Thấy vợ chồng hai người thật sự không mua cái gì, Trần Mỹ Lệ cũng thu hồi ánh mắt, nhân cơ hội bốc một ít hạt dưa ở trên bàn nắm vào trong tay.

Lục Mỹ Vân quay đầu lại thấy hạt dưa lại ít đi thì thầm nghi hoặc, sau đó cô ta cười nói.

“Chị dâu hai, hạt dưa không đủ ăn, cho nên em cũng không để phần cho chị.”

Lý Tĩnh lựa chọn im lặng, cô cũng không thèm những cái đó, Lục Vệ Quốc thì lạnh nhạt đóng cửa, sau đó đi thẳng về phòng.

Trở về phòng, Lý Tĩnh còn có thể nghe thấy Tôn Thu Nguyệt đang mắng chửi hai người họ là quỷ nghèo.

Tôn Thu Nguyệt: “Chị dâu cả, chị cho em mấy hạt đi.”

Trần Mỹ Lệ trợn trắng mắt, sau đó đưa cho cô ta ba hạt dưa.

Tôn Thu Nguyệt trong lòng mắng chị ta keo kiệt, nhưng trên mặt còn phải tươi cười hỏi chị ta.

“Chị dâu hai thật sự đi tay không dạo vài vòng trong thành như vậy sao?”

Ở một bên, Lục Mỹ Vân quay sang nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt kia như có điều suy nghĩ.

Trần Mỹ Lệ: "Tôi làm sao mà biết được."

Chị ta cũng đang hoài nghi.

Tôn Thu Nguyệt cũng an tĩnh lại, nhất thời trong sân chỉ còn lại thanh âm răng rắc răng rắc khi cắn hạt dưa.

Trong phòng, Lục Vệ Quốc từ trong túi lấy ra hộp Kem Bỏ Sò đưa cho Lý Tĩnh, chưa đợi cô phản ứng lại tiếp tục đặt vào tay cô một hộp kem dưỡng Bách Tước Linh. Đây là lúc mua anh có hỏi qua nhân viên bán hàng, nghe người ta giới thiệu lọ Bách Tước Linh này là loại hàng cao cấp giá cả gấp đôi Kem Vỏ Sò, có tác dụng dưỡng ẩm và trắng da. Còn Kem Vỏ Sò giá cả được nhiều người ưa chuộng hơn, dùng để dưỡng ẩm tránh cho da bị nứt nẻ mùa đông.

“Lúc nãy trên xe nhiều người nên anh không muốn quá gây chú ý, anh cũng là nghe người ta giới thiệu, loại này tốt hơn em dùng bôi mặt đi, loại Kem Vỏ Sò này thì dùng dưỡng tay."

Lý Tĩnh nhìn hai hộp kem dưỡng trên tay, nghe anh nói xong thì sứng sờ. Người ta có một lọ Kem Vỏ Sò còn phải tiết kiệm không nờ dùng lên mặt, chồng cô thì trực tiếp nói cô lấy để dưỡng tay. Chưa kể hộp Bách Tước Linh này trước đây khi còn ở thủ đô thì cô cũng thường dùng, giá cả một hộp cũng không hề rẻ. Trong lòng cô thực sự rất cảm động vì chồng cô yêu thương cô, nhưng vẫn có chút rối rắm.

"Nhưng...như vậy thì cũng lãng phí quá rồi."

Lục Vệ Quốc không nghĩ như vậy, đối với anh, vợ là để yêu thương, kiếm được tiền đương nhiên là phải cưng chiều cô thật tốt, nếu không anh cũng quá không xứng chức làm chồng rồi.

"Không lãng phí, em đừng lo lắng, tiền sau này sẽ kiếm lại được. Tin tưởng anh!"

Lý Tĩnh nghe anh nói xong thì tâm trạng liền thả lỏng, lúc này cô mới thực sự cảm nhận niềm hạnh phúc khi nhận được quà. Không có cô gái nào mà không muốn mình trở nên xinh đẹp cả, cô vui vẻ kiễng chân ở khóe môi anh đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng đỏ mặt thối lui.

"Em tin anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook