Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 41: Thư Tín
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Những ngày tiếp theo, Lục Vệ Quốc có thể nhận thấy được Vương Xuân Hoa có điểm không thích hợp đi đối mặt với anh, nhưng sau hai ngày, lại khôi phục bình thường.
Hôm nay Lý Tĩnh ra cửa đi làm, bỗng nhiên gặp được nữ thanh niên trí thức Tôn Chí Hồng..
Cô ta mới từ trong huyện thành trở về, gặp nLý Tĩnh liền quái dị nói.
“Lý Tĩnh, cô có thư tín!”
Tiếng nói của cô ta rất lớn, người hai bên ruộng đều nghe thấy được.
Lý Tĩnh sửng sốt, quăng đòn gánh, vội vàng hỏi cô ta: “Thư đâu? Thư ở đâu?”
Tôn Chí Hồng bị dáng vẻ gấp gáp của cô làm cho giật mình.
“Ai, cô đừng có hỏi tôi, thư cũng đâu có ở chỗ của tôi.”
Lý Tĩnh chính là bởi vì biết thư của ai gửi đến, cô mới có thể nôn nóng như vậy.
Cô ở trong thôn mấy năm, vừa sợ hãi không có tin tức gì lại càng sợ hãi thu được tin tức, sợ nghe thấy tin không tốt.
Trên đời này cô chỉ còn lại hai người thân duy nhất đó là ông ngoại và bà ngoại, hai người họ đối với cô mà nói còn quan trong hơn cả sinh mạng.
Giờ khắc này nghe có thư gửi tới, cô vừa khϊếp sợ lại có chút cấp bách.
Lý Tĩnh gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, nam thanh niên tri thức đi phía sau vừa đuổi kịp đến nói.
“Thư ở đây.”
Lý Tĩnh nhận lấy thư, cẩn thận nhìn phía ngoài phong thư, thấy là chữ viết chính mình quen thuộc, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve trên chữ bên ngoài bìa, lúc này mới thật cẩn thận bắt đầu mở phong thư.
Xé mở phong thư, Lý Tĩnh đọc rất nhanh, chờ nhìn đến một dòng cuối cùng, thấy hai người báo vẫn bình an, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới cẩn thận đọc từ đầu tới đuôi một lần nữa.
Có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông bà đối với cô giữa những hàng chữ.
Tôn Chí Hồng cách cô một khoảng, nhón chân nhìn vài lần cũng không nhìn thấy trên thư viết gì, cô ta bĩu môi, giả bộ quan tâm hỏi: “Thư là ai viết cho cô vậy, nói gì a?”
Lý Tĩnh dùng sức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bình tĩnh gấp lại lá thư, chuyện liên quan đến ông bà ngoại, bất luận thời điểm nào cô đều thanh tỉnh, gấp lại xong cẩn thận đem lá thư bỏ vào trong túi.
Lúc này cô mới quay sang cảm ơn nam thanh niên trí thức vừa rồi.
Nam thanh niên trí thức vội lắc đầu nói không cần khách sáo, anh ta cũng là thuận tiện nên đưa thư đến.
Tôn Chí Hồng không nghe được câu trả lời của cô, lại không thấy được cảnh cô xấu mặt, lại lần nữa hỏi cô trên thư viết gì, ai viết.
Lý Tĩnh: “Không có gì, là người thân viết thư tới hỏi thăm tôi.”
Ít ỏi vài câu, Tôn Chí Hồng không nghe được câu trả lời mình muốn, giọng điệu khó nghe vặn hỏi.
“Thật sự là viết như vậy sao?”
Lúc này ngay cả mấy thanh niên trí thức bên cạnh đều biết bầu không khí giữa hai người họ không thích hợp.
Lưu Hiểu Lệ đứng bên cạnh Tôn Chí Hồng vô thức đáp trả cô ta một câu.
“Tôn Chí Hồng, việc nhà người khác cô hỏi nhiều như vậy làm gì, nhà ở bên cạnh biển hay sao mà quản rộng như vậy.”
“Cô!”
Tôn Chí Hồng trợn mắt, cô ta tức đến dậm chân.
“Được rồi, không nói cùng các người nữa, tôi chính là tò mò mà thôi, cần thiết nói chuyện khó nghe như vậy sao?”
Lưu Hiểu Lệ nói: “Ai biết cô nghĩ cái gì a. Thư tín là chuyện riêng tư của người ta, cô cứ một hai phải đòi xem để làm gì, chính cô có dám lấy thư từ của mình đưa cho người khác xem không?”
“Lưu Hiểu Lệ, cô cố ý nhằm vào tôi phải không, cô có bệnh à?"
Còn không phải chỉ là ngầm nói cô ta thích chưng diện thôi sao? Vốn dĩ chính là như vậy, người vốn đã vừa đen vừa xấu còn muốn bôi kem dưỡng da trên mặt. Hiện giờ bị Lưu Hiểu Lệ khắp nơi đối chọi, làm cô ta như nuốt phải một con ruồi.
“Tôn Chí Hồng, cô nói cái gì? Cô mới có bệnh.”
Mắt thấy hai nữ thanh niên trí thức có xu hướng sắp đánh nhau rồi, nam thanh niên trí thức vội khuyên giải, để bọn họ gây chuyện ở đây, nếu truyền ra chuyện xấu thì sẽ khiến cả điểm thanh niên trí thức đều mất mặt.
Không nhìn thấy mấy đứa trẻ và người dân trong thôn đều đang xem náo nhiệt sao?
Lý Tĩnh thừa dịp đám người đang loạn, vác đòn gánh rời đi, sớm làm xong việc thì có thể sớm trở về xem lại thư một lần nữa, nghĩ đến đây, cả người cô đều có sức lực.
Vì thế chờ khi Tôn Chí Hồng cùng Lưu Hiểu Lệ cãi nhau đến đỏ mặt tía tai xong, lền phát hiện người cô ta muốn nhìn chuyện xấu đã sớm không thấy.
Tức giận đến mức cô ta hận không thể vác đòn gánh đánh Lưu Hiểu Lệ.
Chuyện ngày hôm nay khá ầm ĩ, người có tâm liền đem lời nói truyền tới lỗ tai hai chị em dâu Lục gia.
Tôn Thu Nguyệt tranh thủ lười biếng cố ý xích lại gần chỗ Lý Tĩnh đang làm.
“Chị dâu hai, trong nhà gửu thư cho chị nói cái gì vậy?”
Lý Tĩnh lui về phía sau vài bước, mặt không đổi sắc cùng Lục Vệ Quốc có vài phần tương tự, nói:
“Không có gì.”
“Trong nhà không gửi cho chị cái gì sao?”
Vẻ tham lam trong mắt Tôn Thu Nguyệt đều không thể che giấu được.
Lý Tĩnh động tác làm việc không ngừng.
“Em dâu nói gì vậy, chị sớm đã gả ra ngoài, có thể tự đi làm kiếm công điểm, đâu có cần người nhà phải gửi đồ gì."
Lý Tĩnh nói xong tốc độ làm việc trong tay càng nhanh hơn, sớm một chút bỏ xa Tôn Thu Nguyệt, tránh bị cô ta làm phiền.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, mới không cam lòng mà từ bỏ.
Khi Trần Mỹ Lệ bớt thời giờ uống nước, cùng chị em dâu đưa mắt ra hiệu: “Thế nào? Có hỏi được gì không?”
Tôn Thu Nguyệt khinh thường mà bĩu môi.
“Lúc trước Tôn Chí Hồng còn nói trước kia chị dâu hai là đại tiểu thư, em thấy chắc chắn là lừa người, nếu gia đình có điều kiện làm gì có chuyện mấy năm rồi không gửi đồ gì cho con gái.”
Trần Mỹ Lệ nghe vậy thì cũng cảm thấy lời cô ta nói không sai. Từ lúc Lý Tĩnh gả vào Lục gia còn chưa bao giờ thấy cô nhận đưuọc bất gì đồ vật gì từ trong nhà gửi tới cả, nếu có thì chắc chắn bọ họ đã sớm phát hiện ra rồi.
Chị ta hỏi sang chuyện khác: “Lục Mỹ Vân đi đâu rồi? Sao lại không có tới giúp chúng ta làm việc?”
Nhắc đến việc này, Tôn Thu Nguyệt giống như nghẹn một hơi nơi ngực, cô ta nói.
“Người ta tâm cao khí ngạo, mỗi ngày đi dạo ở viện thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức đó bị mù mắt mới có thể coi trọng cô gái vừa tham ăn vừa lười biếng như cô ta.”
Không làm việc, còn muốn ăn tốt nhất.
Cô ta muốn lười biếng ăn vụng, mỗi ngày còn sẽ có ý tứ làm một ít việc, ngược lại cô em chồng này da mặt thật sự dày, quang minh chính đại đòi hỏi, lười biếng, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
“Cô ta định ở tới khi nào?”
“Em làm sao mà biết, cũng không biết mẹ nghĩ như thế nào, về sau dưỡng lão dựa vào là mấy nhà chúng ta, cũng không phải là cô em chồng.”
Hai chị em dâu lời trong lời ngoài đều là ghét bỏ.
Công việc trong núi đã làm xong từ hôm kia, đối với những khu vực có nhiều cá thì Lục Vệ Quốc đã vây lại, chờ đến đêm sẽ đi bắt mang lên huyện thành bán cho Tiền Chí Dũng. Số lượng cá có hạn, chắc cũng chỉ bán thêm được mấy ngày nữa là dừng, đến lúc đó nhà bọn họ cũng sẽ tích góp được hơn 300 đồng. Trừ đi số tiền sẽ trả cho đại đội trưởng, sẽ còn dư hơn 200 đồng, khoản tiền này là đủ cho kế hoạch tách ra ở riêng cho bọn họ rồi.
Hiện giờ công việc mà Lục Vệ Quốc làm là đi đào kênh, cùng mấy người đàn ông trong thôn, loại việc này rất tốn sức nên phụ nữ không làm được.
Hôm nay buổi tối cơm nước xong trở lại phòng, Lý Tĩnh ở dưới đèn nghiêm túc đọc lá thư kia, nhìn một lần lại một lần.
Lục Vệ Quốc tại ban ngày đã nghe người ta nói, khi đó anh liền đoán được thư là ai gửi, bất quá anh vẫn quan tâm hỏi một câu.
“Trong nhà gửi thư cho em sao?”
Trong cốt truyện, thời điểm này bên phía ông bà ngoại của nữ chủ tình thế hẳn là đang chậm rãi buông lỏng, nên mới có thể gửi thư đi ra.
Bất quá khi đó chân nữ chủ đã què.
Nghĩ đến đây, Lục Vệ Quốc không nghe thấy thanh âm, nghi hoặc quay qua nhìn, chỉ thấy Lý Tĩnh đôi mắt hồng hồng, anh có chút căng thẳng, chẳng lẽ tình tiết không giống trong truyện.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Vệ Quốc đi tới bên cạnh, nhìn cô hỏi.
“Vệ Quốc, là ông ngoại bà ngoại viết, bọn họ đều rất tốt, nói về sau em có thể gặp lại bọn họ.”
Lo lắng qua đi, là cảm giác vô hạn mong chờ đối với tương lai.
"Ừ, không có chuyện gì là tốt rồi, chắc chắn sau này em có thể gặp lại họ.” Lục Vệ Quốc nghe cô nói vậy liền yên tâm, anh có chút do dự nhưng vẫn đưa tay khẽ vuốt mái tóc của cô, nhẹ giọng an ủi.
"Vâng." Lý Tĩnh thuận theo vươn tay vòng qua ôm lấy em của anh, đầu dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim vững vàng của người đàn ông khiến cho cô tràn đầy cảm giác an tâm.
Hôm nay Lý Tĩnh ra cửa đi làm, bỗng nhiên gặp được nữ thanh niên trí thức Tôn Chí Hồng..
Cô ta mới từ trong huyện thành trở về, gặp nLý Tĩnh liền quái dị nói.
“Lý Tĩnh, cô có thư tín!”
Tiếng nói của cô ta rất lớn, người hai bên ruộng đều nghe thấy được.
Lý Tĩnh sửng sốt, quăng đòn gánh, vội vàng hỏi cô ta: “Thư đâu? Thư ở đâu?”
Tôn Chí Hồng bị dáng vẻ gấp gáp của cô làm cho giật mình.
“Ai, cô đừng có hỏi tôi, thư cũng đâu có ở chỗ của tôi.”
Lý Tĩnh chính là bởi vì biết thư của ai gửi đến, cô mới có thể nôn nóng như vậy.
Cô ở trong thôn mấy năm, vừa sợ hãi không có tin tức gì lại càng sợ hãi thu được tin tức, sợ nghe thấy tin không tốt.
Trên đời này cô chỉ còn lại hai người thân duy nhất đó là ông ngoại và bà ngoại, hai người họ đối với cô mà nói còn quan trong hơn cả sinh mạng.
Giờ khắc này nghe có thư gửi tới, cô vừa khϊếp sợ lại có chút cấp bách.
Lý Tĩnh gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, nam thanh niên tri thức đi phía sau vừa đuổi kịp đến nói.
“Thư ở đây.”
Lý Tĩnh nhận lấy thư, cẩn thận nhìn phía ngoài phong thư, thấy là chữ viết chính mình quen thuộc, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve trên chữ bên ngoài bìa, lúc này mới thật cẩn thận bắt đầu mở phong thư.
Xé mở phong thư, Lý Tĩnh đọc rất nhanh, chờ nhìn đến một dòng cuối cùng, thấy hai người báo vẫn bình an, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới cẩn thận đọc từ đầu tới đuôi một lần nữa.
Có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông bà đối với cô giữa những hàng chữ.
Tôn Chí Hồng cách cô một khoảng, nhón chân nhìn vài lần cũng không nhìn thấy trên thư viết gì, cô ta bĩu môi, giả bộ quan tâm hỏi: “Thư là ai viết cho cô vậy, nói gì a?”
Lý Tĩnh dùng sức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bình tĩnh gấp lại lá thư, chuyện liên quan đến ông bà ngoại, bất luận thời điểm nào cô đều thanh tỉnh, gấp lại xong cẩn thận đem lá thư bỏ vào trong túi.
Lúc này cô mới quay sang cảm ơn nam thanh niên trí thức vừa rồi.
Nam thanh niên trí thức vội lắc đầu nói không cần khách sáo, anh ta cũng là thuận tiện nên đưa thư đến.
Tôn Chí Hồng không nghe được câu trả lời của cô, lại không thấy được cảnh cô xấu mặt, lại lần nữa hỏi cô trên thư viết gì, ai viết.
Lý Tĩnh: “Không có gì, là người thân viết thư tới hỏi thăm tôi.”
Ít ỏi vài câu, Tôn Chí Hồng không nghe được câu trả lời mình muốn, giọng điệu khó nghe vặn hỏi.
“Thật sự là viết như vậy sao?”
Lúc này ngay cả mấy thanh niên trí thức bên cạnh đều biết bầu không khí giữa hai người họ không thích hợp.
Lưu Hiểu Lệ đứng bên cạnh Tôn Chí Hồng vô thức đáp trả cô ta một câu.
“Tôn Chí Hồng, việc nhà người khác cô hỏi nhiều như vậy làm gì, nhà ở bên cạnh biển hay sao mà quản rộng như vậy.”
“Cô!”
Tôn Chí Hồng trợn mắt, cô ta tức đến dậm chân.
“Được rồi, không nói cùng các người nữa, tôi chính là tò mò mà thôi, cần thiết nói chuyện khó nghe như vậy sao?”
Lưu Hiểu Lệ nói: “Ai biết cô nghĩ cái gì a. Thư tín là chuyện riêng tư của người ta, cô cứ một hai phải đòi xem để làm gì, chính cô có dám lấy thư từ của mình đưa cho người khác xem không?”
“Lưu Hiểu Lệ, cô cố ý nhằm vào tôi phải không, cô có bệnh à?"
Còn không phải chỉ là ngầm nói cô ta thích chưng diện thôi sao? Vốn dĩ chính là như vậy, người vốn đã vừa đen vừa xấu còn muốn bôi kem dưỡng da trên mặt. Hiện giờ bị Lưu Hiểu Lệ khắp nơi đối chọi, làm cô ta như nuốt phải một con ruồi.
“Tôn Chí Hồng, cô nói cái gì? Cô mới có bệnh.”
Mắt thấy hai nữ thanh niên trí thức có xu hướng sắp đánh nhau rồi, nam thanh niên trí thức vội khuyên giải, để bọn họ gây chuyện ở đây, nếu truyền ra chuyện xấu thì sẽ khiến cả điểm thanh niên trí thức đều mất mặt.
Không nhìn thấy mấy đứa trẻ và người dân trong thôn đều đang xem náo nhiệt sao?
Lý Tĩnh thừa dịp đám người đang loạn, vác đòn gánh rời đi, sớm làm xong việc thì có thể sớm trở về xem lại thư một lần nữa, nghĩ đến đây, cả người cô đều có sức lực.
Vì thế chờ khi Tôn Chí Hồng cùng Lưu Hiểu Lệ cãi nhau đến đỏ mặt tía tai xong, lền phát hiện người cô ta muốn nhìn chuyện xấu đã sớm không thấy.
Tức giận đến mức cô ta hận không thể vác đòn gánh đánh Lưu Hiểu Lệ.
Chuyện ngày hôm nay khá ầm ĩ, người có tâm liền đem lời nói truyền tới lỗ tai hai chị em dâu Lục gia.
Tôn Thu Nguyệt tranh thủ lười biếng cố ý xích lại gần chỗ Lý Tĩnh đang làm.
“Chị dâu hai, trong nhà gửu thư cho chị nói cái gì vậy?”
Lý Tĩnh lui về phía sau vài bước, mặt không đổi sắc cùng Lục Vệ Quốc có vài phần tương tự, nói:
“Không có gì.”
“Trong nhà không gửi cho chị cái gì sao?”
Vẻ tham lam trong mắt Tôn Thu Nguyệt đều không thể che giấu được.
Lý Tĩnh động tác làm việc không ngừng.
“Em dâu nói gì vậy, chị sớm đã gả ra ngoài, có thể tự đi làm kiếm công điểm, đâu có cần người nhà phải gửi đồ gì."
Lý Tĩnh nói xong tốc độ làm việc trong tay càng nhanh hơn, sớm một chút bỏ xa Tôn Thu Nguyệt, tránh bị cô ta làm phiền.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, mới không cam lòng mà từ bỏ.
Khi Trần Mỹ Lệ bớt thời giờ uống nước, cùng chị em dâu đưa mắt ra hiệu: “Thế nào? Có hỏi được gì không?”
Tôn Thu Nguyệt khinh thường mà bĩu môi.
“Lúc trước Tôn Chí Hồng còn nói trước kia chị dâu hai là đại tiểu thư, em thấy chắc chắn là lừa người, nếu gia đình có điều kiện làm gì có chuyện mấy năm rồi không gửi đồ gì cho con gái.”
Trần Mỹ Lệ nghe vậy thì cũng cảm thấy lời cô ta nói không sai. Từ lúc Lý Tĩnh gả vào Lục gia còn chưa bao giờ thấy cô nhận đưuọc bất gì đồ vật gì từ trong nhà gửi tới cả, nếu có thì chắc chắn bọ họ đã sớm phát hiện ra rồi.
Chị ta hỏi sang chuyện khác: “Lục Mỹ Vân đi đâu rồi? Sao lại không có tới giúp chúng ta làm việc?”
Nhắc đến việc này, Tôn Thu Nguyệt giống như nghẹn một hơi nơi ngực, cô ta nói.
“Người ta tâm cao khí ngạo, mỗi ngày đi dạo ở viện thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức đó bị mù mắt mới có thể coi trọng cô gái vừa tham ăn vừa lười biếng như cô ta.”
Không làm việc, còn muốn ăn tốt nhất.
Cô ta muốn lười biếng ăn vụng, mỗi ngày còn sẽ có ý tứ làm một ít việc, ngược lại cô em chồng này da mặt thật sự dày, quang minh chính đại đòi hỏi, lười biếng, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
“Cô ta định ở tới khi nào?”
“Em làm sao mà biết, cũng không biết mẹ nghĩ như thế nào, về sau dưỡng lão dựa vào là mấy nhà chúng ta, cũng không phải là cô em chồng.”
Hai chị em dâu lời trong lời ngoài đều là ghét bỏ.
Công việc trong núi đã làm xong từ hôm kia, đối với những khu vực có nhiều cá thì Lục Vệ Quốc đã vây lại, chờ đến đêm sẽ đi bắt mang lên huyện thành bán cho Tiền Chí Dũng. Số lượng cá có hạn, chắc cũng chỉ bán thêm được mấy ngày nữa là dừng, đến lúc đó nhà bọn họ cũng sẽ tích góp được hơn 300 đồng. Trừ đi số tiền sẽ trả cho đại đội trưởng, sẽ còn dư hơn 200 đồng, khoản tiền này là đủ cho kế hoạch tách ra ở riêng cho bọn họ rồi.
Hiện giờ công việc mà Lục Vệ Quốc làm là đi đào kênh, cùng mấy người đàn ông trong thôn, loại việc này rất tốn sức nên phụ nữ không làm được.
Hôm nay buổi tối cơm nước xong trở lại phòng, Lý Tĩnh ở dưới đèn nghiêm túc đọc lá thư kia, nhìn một lần lại một lần.
Lục Vệ Quốc tại ban ngày đã nghe người ta nói, khi đó anh liền đoán được thư là ai gửi, bất quá anh vẫn quan tâm hỏi một câu.
“Trong nhà gửi thư cho em sao?”
Trong cốt truyện, thời điểm này bên phía ông bà ngoại của nữ chủ tình thế hẳn là đang chậm rãi buông lỏng, nên mới có thể gửi thư đi ra.
Bất quá khi đó chân nữ chủ đã què.
Nghĩ đến đây, Lục Vệ Quốc không nghe thấy thanh âm, nghi hoặc quay qua nhìn, chỉ thấy Lý Tĩnh đôi mắt hồng hồng, anh có chút căng thẳng, chẳng lẽ tình tiết không giống trong truyện.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Vệ Quốc đi tới bên cạnh, nhìn cô hỏi.
“Vệ Quốc, là ông ngoại bà ngoại viết, bọn họ đều rất tốt, nói về sau em có thể gặp lại bọn họ.”
Lo lắng qua đi, là cảm giác vô hạn mong chờ đối với tương lai.
"Ừ, không có chuyện gì là tốt rồi, chắc chắn sau này em có thể gặp lại họ.” Lục Vệ Quốc nghe cô nói vậy liền yên tâm, anh có chút do dự nhưng vẫn đưa tay khẽ vuốt mái tóc của cô, nhẹ giọng an ủi.
"Vâng." Lý Tĩnh thuận theo vươn tay vòng qua ôm lấy em của anh, đầu dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim vững vàng của người đàn ông khiến cho cô tràn đầy cảm giác an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.