Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 45: Tới Cung Tiêu Xã
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Thời tiết vừa mát mẻ, chờ dẫn nước ra ngoài ruộng, hạt thóc đã bắt đầu ngả sang màu vàng, từng bông lúa dài rũ xuống, nhìn rất vui mắt, đại đội trưởng Lưu mỗi ngày chắp tay sau lưng đi quanh bờ ruộng, chỉ còn chờ thời tiết thích hợp là có thể thu hoạch.
Thu hoạch vụ thu là lúc mệt nhất, gặt lúa, hay đập lúa cái nào cũng đều phí sức.
Bởi vậy mấy ngày trước khi gặt, đại đội trưởng Lưu cố ý cho mọi người nghỉ ngơi.
Ông cũng vừa khéo có việc muốn đi trong huyện một chuyến.
Trước một ngày liền hỏi mấy thanh niên trong thôn, có người muốn đi hay không, ông có xe bò, đến lúc đó đi cùng nhau là được.
Đều lắc đầu nói là không có tiền, đi cũng là mất mặt.
Nhưng thật ra có mấy người trong lòng muốn nhìn ngắm huyện thành.
Trong đoàn người, số lượng thanh niên trí thức chiếm hơn phân nửa.
Nghe thấy Lục Vệ Quốc muốn đi, đại đội trưởng Lưu cố ý để lại cho anh hai vị trí phía trước, không cần cùng người khác chen chúc.
Lục Vệ Quốc đáy lòng cảm ơn ông, anh nhìn Lý Tĩnh đã ngồi xuống, mới nói.
“Chú Lưu, để cháu đánh xe cho.”
Lưu Thủy cự tuyệt, nói.
“Đường này khó đi, ta có kinh nghiệm, cháu cứ ngồi yên là được.”
Ông đều nói như vậy, Lục Vệ Quốc cũng không có biện pháp.
Lưu Thủy Lai cất đi cái tẩu hút thuốc, lớn tiếng hỏi.
“Mọi người nhìn người đi cùng xem còn thiếu ai không?”
Mọi người chen chúc trên xe bò ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một nam thanh niên trí thức tương đối văn nhã nói.
“Đại đội trưởng, đủ rồi ạ.”
“Tốt, nếu đủ rồi, mọi người liền ngồi……”
“Đại đội trưởng, từ từ, chờ tôi một chút!”
Đại đội trưởng Lưu còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng Tôn Chí Hồng vừa chạy vừa thở dốc gọi.
Cô ta đều sắp tức chết rồi, rõ ràng đã nói nữ thanh niên trí thức chờ cô ta một chút rồi, còn không phải chỉ là ở trên mặt bôi chút phấn nên chậm trễ thời gian sao?
Lưu Thủy Lai mặt đen lại, nam thanh niên trí thức Triệu Văn Cường cũng vậy, anh ta vừa rồi đều nói người đủ rồi, giờ không phải là bị mất mặt sao?
Lưu Thủy cau mày.
“Được rồi, nếu tới rồi liền nhanh ngồi lên, mọi người dồn lên trước nhường ra vị trí đi.”
Chỗ ngồi trên xe bò cũng chỉ có một ít như vậy, ở giữa còn đỡ, có thể hướng bên trong ngồi, nhưng những người ngồi bên ngoài cơ hồ chỉ có thể đặt được nửa mông, rất khó chịu.
Trên xe đã đủ chỗ, lại tới một người nữa, sắc mặt mọi người đều không tốt.
Có Đại đội trưởng Lưu ở đây, bọn họ cũng không tiện phát tác.
Mọi người chen lấn một lúc, miễn cưỡng còn có thể thừa ra cho một người ngồi.
Đại đội trưởng Lưu: “Tất cả ngồi đàng hoàng a, hưu____”
Xe bò lắc qua lắc lại, chỗ nối xe bò bị ép kêu kẽo kẹt.
Tốc độ xe không nhanh, bọn họ cũng không phải vì tranh thủ thời gian, có xe bò ngồi liền không cần đi bộ, ai cũng không nói nên lời ghét bỏ.
Dọc theo đường đi hai bên đồng ruộng đều là màu vàng của lúa, Đại đội trưởng Lưu như nhìn thấy quang cảnh của ngày thu hoạch vụ thu, sắc mặt hàng năm căng thẳng chậm rãi biến tốt.
Vừa đi hai phút, Lục Vệ Quốc đã cảm nhận được sự khó chịu khi ngồi xe bò đông người, đường đi không bằng phẳng, chỗ ngồi chật hẹp, bên cạnh có người chen chúc, không cẩn thận có khả năng bị người che rớt xuống.
Một tay anh chống ở phía sau Lý Tĩnh che chở, một tay gắt gao nắm lấy tấm ván gỗ bên cạnh, sắc mặt có vẻ nghiêm túc.
Tôn Chí Hồng đến sau nhưng rất không khách khí, cô ta dịch mông vào trong chiếm một khối diện tích to, thẳng đến khi có người sắc mặt đen thui, cô ta mới dừng lại, đôi mắt nhìn chỗ này lại liếc chỗ kia.
Khi thấy Lý Tĩnh ở phía đầu xe được Lục Vệ Quốc che chở nên cũng tương đối thoải mái, cô nhìn về phía Tôn Chí Hồng mà giống như gặp quỷ, khuôn mặt cô ta bôi một lớp phấn trắng dày cộp, hai bên má còn đánh màu hồng đậm, phối với nước da đen sạm vốn có trông rất dọa người. Cô nhìn qua một chút rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, thực sự quá cay mắt.
Một giờ đi đường, cũng không tính xa, nhưng một đường này lại xóc nảy, mọi người ai cũng mặt mày xanh trắng, không còn sức nói chuyện.
Đại đội trưởng Lưu thấy bọn họ đi xuống, lúc này mới phân phó nói bọn họ dạo xong rồi buổi chiều hai giờ liền đến nơi này tập hợp, nếu quá giờ sẽ không đợi.
Thấy mọi người đều đáp ứng, ông vội đánh xe rời đi.
Đám người vừa rồi còn thấy uể oải, giờ nhìn xung quanh đường cái bằng phẳng, cửa hàng rộng lớn, đôi mắt đều sáng lên.
Người quen thuộc liền kết bạn cùng nhau đi dạo, gắt gao che chở tiền trong túi cùng phiếu nhìn nơi này xem nơi kia.
“Em mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Lục Vệ Quốc đã sớm tránh đi đám người, nhìn Lý Tĩnh quan tâm hỏi.
Lý Tĩnh cả đoạn đường đi đều dựa vào người Lục Vệ Quốc nên trạng thái tốt hơn những người khác nhiều, cô lắc đầu nói không mệt, bọn họ còn muốn mua đồ vật, mua xong rồi còn phải đi gửi. Nên tranh thủ thời gian một chút.
Lục Vệ Quốc phụ trách mang tiền và phiếu. Vì biết phải mua đồ gửi cho người già nên mấy ngày trước khi đi bán cá, Lục Vệ Quốc đã hỏi Tiền Chí Dũng xem có đổi được giúp anh một ít loại phiếu hay không, đắt một chút cũng không sao. Tiền Chí Dũng đã lăn lộn ở chợ đen một thời gian khá dài, cũng có một số mối quan hệ, anh ta không nói hai lời liền giúp Lục Vệ Quốc đổi được rất nhiều loại phiếu, tổng cộng hết 10 đồng.
Đường xá trên huyện thành Lý Tĩnh không quen thuộc lắm, đi theo sau Lục Vệ Quốc đến cửa Cung Tiêu Xã, thấy những người ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, cô cúi đầu xem quần đã giặt đến trắng bệch còn rất nhiều mảnh vá, giày cũng rách vài lỗ. Cô về nông thôn đã mấy năm, cũng đã thích nghi với cuộc sống nghèo khó, gần như đã quên mất cuộc sống khi còn ở thủ đô, đáy lòng cô nhất thời cảm giác bi thương, từ khi nào mà việc tới Cung Tiêu Xac cũng trở thành chuyện xa xỉ đối với cô.
Lục Vệ Quốc đang kỳ quái sao bỗng nhiên cô dừng lại, khi phát giác ánh mắt của cô anh liền sáng tỏ, cũng có chút đau lòng nói.
“Chúng ta vào thôi, chờ thêm một lát người tới sẽ càng nhiều.”
Lý Tĩnh lúc này mới bất giác tỉnh táo lại, cô lắc lắc đầu xua đi cảm xúc không nên có kia, cuộc sống hiện giờ của cô rất tốt, có chồng yêu thương, có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, như vậy đã tốt hơn rất nhiều người rồi.
Cung Tiêu Xã người chen chúc không ít, Lục Vệ Quốc trí nhớ rất tốt, dù mới chỉ tới một lần, nhưng rất quen thuộc đường đi, biết đồ vật chính mình muốn mua ở đâu.
Cũng không biết mấy người đi cùng trong thôn kia đi đâu, Lục Vệ Quốc đi dạo một vòng cũng không nhìn thấy người nào quen mắt.
Bất quá như vậy càng tốt, họ cũng không quá muốn gây chú ý.
Nhân viên bán hàng ở Cung Tiêu Xã đều rất kiêu căng, ai đến mua hàng cũng không cho mặt mũi, tư thái cao cao tại thượng.
Lục Vệ Quốc đã mua hai cân đường đỏ, bốn lon sữa mạch nha, hai hộp trái cây đóng hộp, hai đôi giày vải bông có thể giữ ấm cho chân. Kích cỡ giày là hỏi từ Lý Tĩnh, tổng cổng là hết 16 đồng 4 mao 2 phân. Lục Vệ Quốc khồng hề chớp mắt một cái thanh toán cả tiền và phiếu.
Thu hoạch vụ thu là lúc mệt nhất, gặt lúa, hay đập lúa cái nào cũng đều phí sức.
Bởi vậy mấy ngày trước khi gặt, đại đội trưởng Lưu cố ý cho mọi người nghỉ ngơi.
Ông cũng vừa khéo có việc muốn đi trong huyện một chuyến.
Trước một ngày liền hỏi mấy thanh niên trong thôn, có người muốn đi hay không, ông có xe bò, đến lúc đó đi cùng nhau là được.
Đều lắc đầu nói là không có tiền, đi cũng là mất mặt.
Nhưng thật ra có mấy người trong lòng muốn nhìn ngắm huyện thành.
Trong đoàn người, số lượng thanh niên trí thức chiếm hơn phân nửa.
Nghe thấy Lục Vệ Quốc muốn đi, đại đội trưởng Lưu cố ý để lại cho anh hai vị trí phía trước, không cần cùng người khác chen chúc.
Lục Vệ Quốc đáy lòng cảm ơn ông, anh nhìn Lý Tĩnh đã ngồi xuống, mới nói.
“Chú Lưu, để cháu đánh xe cho.”
Lưu Thủy cự tuyệt, nói.
“Đường này khó đi, ta có kinh nghiệm, cháu cứ ngồi yên là được.”
Ông đều nói như vậy, Lục Vệ Quốc cũng không có biện pháp.
Lưu Thủy Lai cất đi cái tẩu hút thuốc, lớn tiếng hỏi.
“Mọi người nhìn người đi cùng xem còn thiếu ai không?”
Mọi người chen chúc trên xe bò ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một nam thanh niên trí thức tương đối văn nhã nói.
“Đại đội trưởng, đủ rồi ạ.”
“Tốt, nếu đủ rồi, mọi người liền ngồi……”
“Đại đội trưởng, từ từ, chờ tôi một chút!”
Đại đội trưởng Lưu còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng Tôn Chí Hồng vừa chạy vừa thở dốc gọi.
Cô ta đều sắp tức chết rồi, rõ ràng đã nói nữ thanh niên trí thức chờ cô ta một chút rồi, còn không phải chỉ là ở trên mặt bôi chút phấn nên chậm trễ thời gian sao?
Lưu Thủy Lai mặt đen lại, nam thanh niên trí thức Triệu Văn Cường cũng vậy, anh ta vừa rồi đều nói người đủ rồi, giờ không phải là bị mất mặt sao?
Lưu Thủy cau mày.
“Được rồi, nếu tới rồi liền nhanh ngồi lên, mọi người dồn lên trước nhường ra vị trí đi.”
Chỗ ngồi trên xe bò cũng chỉ có một ít như vậy, ở giữa còn đỡ, có thể hướng bên trong ngồi, nhưng những người ngồi bên ngoài cơ hồ chỉ có thể đặt được nửa mông, rất khó chịu.
Trên xe đã đủ chỗ, lại tới một người nữa, sắc mặt mọi người đều không tốt.
Có Đại đội trưởng Lưu ở đây, bọn họ cũng không tiện phát tác.
Mọi người chen lấn một lúc, miễn cưỡng còn có thể thừa ra cho một người ngồi.
Đại đội trưởng Lưu: “Tất cả ngồi đàng hoàng a, hưu____”
Xe bò lắc qua lắc lại, chỗ nối xe bò bị ép kêu kẽo kẹt.
Tốc độ xe không nhanh, bọn họ cũng không phải vì tranh thủ thời gian, có xe bò ngồi liền không cần đi bộ, ai cũng không nói nên lời ghét bỏ.
Dọc theo đường đi hai bên đồng ruộng đều là màu vàng của lúa, Đại đội trưởng Lưu như nhìn thấy quang cảnh của ngày thu hoạch vụ thu, sắc mặt hàng năm căng thẳng chậm rãi biến tốt.
Vừa đi hai phút, Lục Vệ Quốc đã cảm nhận được sự khó chịu khi ngồi xe bò đông người, đường đi không bằng phẳng, chỗ ngồi chật hẹp, bên cạnh có người chen chúc, không cẩn thận có khả năng bị người che rớt xuống.
Một tay anh chống ở phía sau Lý Tĩnh che chở, một tay gắt gao nắm lấy tấm ván gỗ bên cạnh, sắc mặt có vẻ nghiêm túc.
Tôn Chí Hồng đến sau nhưng rất không khách khí, cô ta dịch mông vào trong chiếm một khối diện tích to, thẳng đến khi có người sắc mặt đen thui, cô ta mới dừng lại, đôi mắt nhìn chỗ này lại liếc chỗ kia.
Khi thấy Lý Tĩnh ở phía đầu xe được Lục Vệ Quốc che chở nên cũng tương đối thoải mái, cô nhìn về phía Tôn Chí Hồng mà giống như gặp quỷ, khuôn mặt cô ta bôi một lớp phấn trắng dày cộp, hai bên má còn đánh màu hồng đậm, phối với nước da đen sạm vốn có trông rất dọa người. Cô nhìn qua một chút rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, thực sự quá cay mắt.
Một giờ đi đường, cũng không tính xa, nhưng một đường này lại xóc nảy, mọi người ai cũng mặt mày xanh trắng, không còn sức nói chuyện.
Đại đội trưởng Lưu thấy bọn họ đi xuống, lúc này mới phân phó nói bọn họ dạo xong rồi buổi chiều hai giờ liền đến nơi này tập hợp, nếu quá giờ sẽ không đợi.
Thấy mọi người đều đáp ứng, ông vội đánh xe rời đi.
Đám người vừa rồi còn thấy uể oải, giờ nhìn xung quanh đường cái bằng phẳng, cửa hàng rộng lớn, đôi mắt đều sáng lên.
Người quen thuộc liền kết bạn cùng nhau đi dạo, gắt gao che chở tiền trong túi cùng phiếu nhìn nơi này xem nơi kia.
“Em mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Lục Vệ Quốc đã sớm tránh đi đám người, nhìn Lý Tĩnh quan tâm hỏi.
Lý Tĩnh cả đoạn đường đi đều dựa vào người Lục Vệ Quốc nên trạng thái tốt hơn những người khác nhiều, cô lắc đầu nói không mệt, bọn họ còn muốn mua đồ vật, mua xong rồi còn phải đi gửi. Nên tranh thủ thời gian một chút.
Lục Vệ Quốc phụ trách mang tiền và phiếu. Vì biết phải mua đồ gửi cho người già nên mấy ngày trước khi đi bán cá, Lục Vệ Quốc đã hỏi Tiền Chí Dũng xem có đổi được giúp anh một ít loại phiếu hay không, đắt một chút cũng không sao. Tiền Chí Dũng đã lăn lộn ở chợ đen một thời gian khá dài, cũng có một số mối quan hệ, anh ta không nói hai lời liền giúp Lục Vệ Quốc đổi được rất nhiều loại phiếu, tổng cộng hết 10 đồng.
Đường xá trên huyện thành Lý Tĩnh không quen thuộc lắm, đi theo sau Lục Vệ Quốc đến cửa Cung Tiêu Xã, thấy những người ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, cô cúi đầu xem quần đã giặt đến trắng bệch còn rất nhiều mảnh vá, giày cũng rách vài lỗ. Cô về nông thôn đã mấy năm, cũng đã thích nghi với cuộc sống nghèo khó, gần như đã quên mất cuộc sống khi còn ở thủ đô, đáy lòng cô nhất thời cảm giác bi thương, từ khi nào mà việc tới Cung Tiêu Xac cũng trở thành chuyện xa xỉ đối với cô.
Lục Vệ Quốc đang kỳ quái sao bỗng nhiên cô dừng lại, khi phát giác ánh mắt của cô anh liền sáng tỏ, cũng có chút đau lòng nói.
“Chúng ta vào thôi, chờ thêm một lát người tới sẽ càng nhiều.”
Lý Tĩnh lúc này mới bất giác tỉnh táo lại, cô lắc lắc đầu xua đi cảm xúc không nên có kia, cuộc sống hiện giờ của cô rất tốt, có chồng yêu thương, có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, như vậy đã tốt hơn rất nhiều người rồi.
Cung Tiêu Xã người chen chúc không ít, Lục Vệ Quốc trí nhớ rất tốt, dù mới chỉ tới một lần, nhưng rất quen thuộc đường đi, biết đồ vật chính mình muốn mua ở đâu.
Cũng không biết mấy người đi cùng trong thôn kia đi đâu, Lục Vệ Quốc đi dạo một vòng cũng không nhìn thấy người nào quen mắt.
Bất quá như vậy càng tốt, họ cũng không quá muốn gây chú ý.
Nhân viên bán hàng ở Cung Tiêu Xã đều rất kiêu căng, ai đến mua hàng cũng không cho mặt mũi, tư thái cao cao tại thượng.
Lục Vệ Quốc đã mua hai cân đường đỏ, bốn lon sữa mạch nha, hai hộp trái cây đóng hộp, hai đôi giày vải bông có thể giữ ấm cho chân. Kích cỡ giày là hỏi từ Lý Tĩnh, tổng cổng là hết 16 đồng 4 mao 2 phân. Lục Vệ Quốc khồng hề chớp mắt một cái thanh toán cả tiền và phiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.