Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 35: Tranh cãi
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Lục Vệ Đông vừa nói xong, Vương Xuân Hoa liền cắm vào một câu: “Anh cả con nói đúng, Mỹ Vân chính là em gái ruột của các con, mẹ cất chút lương thực cho nó thì có làm sao?"
Lục Vệ Tinh cũng không muốn cãi nhau với mẹ mình , chuyển hướng sang nói với anh cả.
“Anh cả, anh giả vờ làm người tốt cái gì, anh nếu là nghĩ tiết kiệm lương thực để cho em gái ăn, vậy thì lấy đồ ăn của chính mình để lại, tôi thấy so với người khác anh ăn còn nhiều hơn.”
Lục Vệ Đông vỗ mạnh lên bàn, bát đũa trên bàn rung mấy cái, anh ta đen mặt quát: “Chú ba!”
Lục Vệ Tinh lẩm bẩm vài câu, nói anh ta chỉ biết vỗ cái bàn.
“Vốn dĩ chính là như vậy, em gái đều ăn lương thực trong thành, như thế nào lại trở về lấy lương thực của anh trai, đổi lại là ai cũng không vui, nó lại không phải không có cơm ăn.”
Vương Xuân Hoa tức giận trực tiếp cho hắn một cái tát.
“Mẹ sao lại đánh người?” Lục Vệ Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Tao chính là đánh mày, đánh chết đứa con bất hiếu này.” Vương Xuân Hoa tức giận gào lên.
Tôn Thu Nguyệt cũng không nghĩ tới mẹ chồng sẽ bởi vì việc của cô em chồng mà làm ầm ĩ như vậy, cô ta cũng đau lòng chồng mình bị đánh, đặt mạnh đôi đũa lên bàn.
“Mẹ, Vệ Tinh nói cũng không sai, cô út đều đã có tiền lương, nó nên hiếu thuận chúng ta, như thế nào còn muốn lấy đồ ăn của gia đình này, con cũng không đồng ý.”
Trong tối ngoài sáng, Tôn Thu Nguyệt là đang nói cô em chồng tham lam, lại không hiếu thuận.
Mỗi lần về nhà, Lục Mỹ Vân đều mua đồ vật cho mẹ chồng, tuy cái túi mỗi lần mang về cũng chẳng lớn bao nhiêu, nhưng Tôn Thu Nguyệt vẫn nghen tỵ, tuy rằng so với Trần Mỹ Lệ thì cô ta vẫn là có lấy đồ vật của cô em chồng.
Đương nhiên thời điểm trở về trong thành cô ta bao lớn bao nhỏ cũng đều ôm đi.
Có cô gái nào có tiền lương, làm việc ở trong thành nhưng một phân tiền cũng không cho trong nhà, còn từ trong nhà lấy đồ ra bên ngoài.
Lục Vệ Quốc đã ăn một nửa bát cơm, trên mặt không có biểu tình gì, thông qua mấy người bọn họ nói chuyện ầm ĩ, đánh giá của anh về cô em gái út chưa gặp mặt kia xác thật là người chẳng ra gì.
Vương Xuân Hoa tức giận đến thịt trên mặt đều run lên.
“Các người, các người...”
Lúc này Lục Vệ Đông lại đứng ra thể hiện sự uy nghiêm của người anh cả.
“Vợ chồng chú ba, hai đứa im miệng đi, không nhìn thấy mình đang làm mẹ tức giận sao?”
Vương Xuân Hoa sắc mặt vừa xanh vừa tái, thoạt nhìn quả thực giống bộ dáng muốn ăn thịt người.
Hai vợ chồng Tôn Thu Nguyệt hậm hực mà im miệng, mắt trợn trắng, tuy không nói gì nữa nhưng trong lòng lại không phục.
Tóm lại, đối với chuyện ngày hôm sau cô em chồng trở về, sau khi ầm ĩ một trận như vậy thì tâm tình cả nhà đều không tốt.
Lục Vệ Tinh ăn xong cơm đặt bát xuống lại đứng dậy muốn đi.
Vương Xuân Hoa ngăn lại hắn ta, chất vấn nói.
“Đã trễ thế này mày lại muốn đi đâu?”
Lục Vệ Tinh cà lơ phất phơ trả lời.
“Đều ăn không đủ no, con đi nhà anh em xin hai miếng cơm.”
Vương Xuân Hoa ở phía sau kêu mấy tiếng hắn ta đều bỏ ngoài tai, bà ta đặt mạnh cái bát xuống.
“Đây là muốn tạo phản sao, vợ thằng ba, cô không quản nó sao.”
Tôn Thu Nguyệt trộm trợn trắng mắt, nhân cơ hội gắp vài đũa đồ ăn, bẹp bẹp mà ăn vui vẻ.
Cô ta nói: “Mẹ, việc này con không quản được, Mỹ Vân là con gái của mẹ lại không phải con gái của con, lại nói chân mọc trên người Vệ Tinh, lại không mọc trên người con.”
Nghe em dâu nói như vậy, Trần Mỹ Lệ cảm thấy rất vui sướng, tức giận khi bị Vương Xuân Hoa bất công cũng không sai biệt lắm giảm một nửa.
Ăn no, chị ta bắt đầu đứng ra làm người tốt, nói với Tôn Thu Nguyệt.
“Vợ chú ba, buổi tối rồi đừng làm mẹ tức giận.”
Tôn Thu Nguyệt không phục.
“Chị nhưng thật ra thích làm người tốt.”
Nói xong cô ta đem tầm mắt chuyển hướng sang Lý Tĩnh đang giả câm cả buổi.
“Chị dâu hai, chị cảm thấy thế nào?”
Lý Tĩnh không hiểu ra sao bị họa lan đến, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của mấy người.
Vương Xuân Hoa ánh mắt đặc biệt lạnh.
Lý Tĩnh chậm rãi buông bát đũa xuống nói.
“Tôi đứng về phía vợ chú ba.”
Nói thật, cô em chồng kia cô cũng không thích.
Lục Mỹ Vân phỏng chừng biết thân phận trước kia của cô là thanh niên trí thức, chắc cảm thấy trên người cô có đồ tốt gì.
Rất nhiều lần trở lại Lục gia, cô ta đều tay không vào phòng cô, một đôi mắt cực giống mẹ chồng nhìn khắp nơi.
Nhìn xem khắp nơi cũng không sao, mấu chốt là cô ta thích mượn gió bẻ măng, thói quen này cũng không biết với ai học.
Cô theo bản năng nhìn về phía Vương Xuân Hoa, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ như vậy.
Vương Xuân Hoa khuôn mặt âm trầm, nhìn chằm chằm các cô nói.
“Các cô đã cảm thấy như vậy, ngày mai đồ vật của Mỹ Vân các cô cũng đừng nghĩ cầm.”
Tôn Thu Nguyệt nghe vậy thì nóng nảy.
“Mẹ, vậy sao được.”
Cô em chồng đã đáp ứng mang cho cô ta một cái khăn lụa, không cho cô ta còn có thể cho ai.
Trần Mỹ Lệ thấy như vậy thật ra rất vui mừng, chị ta không có được thì vợ chú ba cũng đừng nghĩ có, đồ vật đến trên tay mẹ chồng, về sau còn không phải là của nhà bọn họ sao.
Lý Tĩnh im lặng, cô cảm thấy không sao cả, dù sao mỗi lần Lục Mỹ Vân trở về, cũng chưa bao giờ cho hai người bọn họ thứ gì.
Vương Xuân Hoa hòa nhau một ván, nói.
“Sao lại không được? Cô cũng đâu có muốn cho em chồng cô miếng ăn nào đâu mà còn muốn đồ của con bé.”
Tôn Thu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Này không giống nhau.”
Lục Vệ Quốc nghe đến mức đau cả đầu, dưới bàn chạm vào Lý Tĩnh một chút.
Lý Tĩnh nghi hoặc nhìn anh, Lục Vệ Quốc đôi mắt đen nhánh cùng cô đối diện, cằm khẽ nâng hướng về phía phòng, ý bảo bọn họ về phòng đi.
Đến phiên ai nấu cơm thì người đó sẽ rửa chén, nơi này cũng không có chuyện của cô.
Xem hiểu ám chỉ của anh, Lý Tĩnh lặng lẽ đứng dậy đi về phòng.
Lục Vệ Quốc theo sau cô rời đi.
Nhất thời trước bàn cơm còn lại hai vợ chồng Lục Vệ Đông, Vương Xuân Hoa cùng Tôn Thu Nguyệt. Mấy đứa nhỏ ăn xong đã sớm chạy ra ngoài chơi.
Trong phòng vừa tối vừa chật, Lý Tĩnh an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên giường gỗ.
Cô thở dài một hơi, có chút phiền muộn, thật lòng không thích cô em chồng.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô đứng lên nhanh chóng thu dọn phòng, nhưng đừng lại làm cô ta lấy đi cái gì.
Lục Vệ Tinh cũng không muốn cãi nhau với mẹ mình , chuyển hướng sang nói với anh cả.
“Anh cả, anh giả vờ làm người tốt cái gì, anh nếu là nghĩ tiết kiệm lương thực để cho em gái ăn, vậy thì lấy đồ ăn của chính mình để lại, tôi thấy so với người khác anh ăn còn nhiều hơn.”
Lục Vệ Đông vỗ mạnh lên bàn, bát đũa trên bàn rung mấy cái, anh ta đen mặt quát: “Chú ba!”
Lục Vệ Tinh lẩm bẩm vài câu, nói anh ta chỉ biết vỗ cái bàn.
“Vốn dĩ chính là như vậy, em gái đều ăn lương thực trong thành, như thế nào lại trở về lấy lương thực của anh trai, đổi lại là ai cũng không vui, nó lại không phải không có cơm ăn.”
Vương Xuân Hoa tức giận trực tiếp cho hắn một cái tát.
“Mẹ sao lại đánh người?” Lục Vệ Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Tao chính là đánh mày, đánh chết đứa con bất hiếu này.” Vương Xuân Hoa tức giận gào lên.
Tôn Thu Nguyệt cũng không nghĩ tới mẹ chồng sẽ bởi vì việc của cô em chồng mà làm ầm ĩ như vậy, cô ta cũng đau lòng chồng mình bị đánh, đặt mạnh đôi đũa lên bàn.
“Mẹ, Vệ Tinh nói cũng không sai, cô út đều đã có tiền lương, nó nên hiếu thuận chúng ta, như thế nào còn muốn lấy đồ ăn của gia đình này, con cũng không đồng ý.”
Trong tối ngoài sáng, Tôn Thu Nguyệt là đang nói cô em chồng tham lam, lại không hiếu thuận.
Mỗi lần về nhà, Lục Mỹ Vân đều mua đồ vật cho mẹ chồng, tuy cái túi mỗi lần mang về cũng chẳng lớn bao nhiêu, nhưng Tôn Thu Nguyệt vẫn nghen tỵ, tuy rằng so với Trần Mỹ Lệ thì cô ta vẫn là có lấy đồ vật của cô em chồng.
Đương nhiên thời điểm trở về trong thành cô ta bao lớn bao nhỏ cũng đều ôm đi.
Có cô gái nào có tiền lương, làm việc ở trong thành nhưng một phân tiền cũng không cho trong nhà, còn từ trong nhà lấy đồ ra bên ngoài.
Lục Vệ Quốc đã ăn một nửa bát cơm, trên mặt không có biểu tình gì, thông qua mấy người bọn họ nói chuyện ầm ĩ, đánh giá của anh về cô em gái út chưa gặp mặt kia xác thật là người chẳng ra gì.
Vương Xuân Hoa tức giận đến thịt trên mặt đều run lên.
“Các người, các người...”
Lúc này Lục Vệ Đông lại đứng ra thể hiện sự uy nghiêm của người anh cả.
“Vợ chồng chú ba, hai đứa im miệng đi, không nhìn thấy mình đang làm mẹ tức giận sao?”
Vương Xuân Hoa sắc mặt vừa xanh vừa tái, thoạt nhìn quả thực giống bộ dáng muốn ăn thịt người.
Hai vợ chồng Tôn Thu Nguyệt hậm hực mà im miệng, mắt trợn trắng, tuy không nói gì nữa nhưng trong lòng lại không phục.
Tóm lại, đối với chuyện ngày hôm sau cô em chồng trở về, sau khi ầm ĩ một trận như vậy thì tâm tình cả nhà đều không tốt.
Lục Vệ Tinh ăn xong cơm đặt bát xuống lại đứng dậy muốn đi.
Vương Xuân Hoa ngăn lại hắn ta, chất vấn nói.
“Đã trễ thế này mày lại muốn đi đâu?”
Lục Vệ Tinh cà lơ phất phơ trả lời.
“Đều ăn không đủ no, con đi nhà anh em xin hai miếng cơm.”
Vương Xuân Hoa ở phía sau kêu mấy tiếng hắn ta đều bỏ ngoài tai, bà ta đặt mạnh cái bát xuống.
“Đây là muốn tạo phản sao, vợ thằng ba, cô không quản nó sao.”
Tôn Thu Nguyệt trộm trợn trắng mắt, nhân cơ hội gắp vài đũa đồ ăn, bẹp bẹp mà ăn vui vẻ.
Cô ta nói: “Mẹ, việc này con không quản được, Mỹ Vân là con gái của mẹ lại không phải con gái của con, lại nói chân mọc trên người Vệ Tinh, lại không mọc trên người con.”
Nghe em dâu nói như vậy, Trần Mỹ Lệ cảm thấy rất vui sướng, tức giận khi bị Vương Xuân Hoa bất công cũng không sai biệt lắm giảm một nửa.
Ăn no, chị ta bắt đầu đứng ra làm người tốt, nói với Tôn Thu Nguyệt.
“Vợ chú ba, buổi tối rồi đừng làm mẹ tức giận.”
Tôn Thu Nguyệt không phục.
“Chị nhưng thật ra thích làm người tốt.”
Nói xong cô ta đem tầm mắt chuyển hướng sang Lý Tĩnh đang giả câm cả buổi.
“Chị dâu hai, chị cảm thấy thế nào?”
Lý Tĩnh không hiểu ra sao bị họa lan đến, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của mấy người.
Vương Xuân Hoa ánh mắt đặc biệt lạnh.
Lý Tĩnh chậm rãi buông bát đũa xuống nói.
“Tôi đứng về phía vợ chú ba.”
Nói thật, cô em chồng kia cô cũng không thích.
Lục Mỹ Vân phỏng chừng biết thân phận trước kia của cô là thanh niên trí thức, chắc cảm thấy trên người cô có đồ tốt gì.
Rất nhiều lần trở lại Lục gia, cô ta đều tay không vào phòng cô, một đôi mắt cực giống mẹ chồng nhìn khắp nơi.
Nhìn xem khắp nơi cũng không sao, mấu chốt là cô ta thích mượn gió bẻ măng, thói quen này cũng không biết với ai học.
Cô theo bản năng nhìn về phía Vương Xuân Hoa, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ như vậy.
Vương Xuân Hoa khuôn mặt âm trầm, nhìn chằm chằm các cô nói.
“Các cô đã cảm thấy như vậy, ngày mai đồ vật của Mỹ Vân các cô cũng đừng nghĩ cầm.”
Tôn Thu Nguyệt nghe vậy thì nóng nảy.
“Mẹ, vậy sao được.”
Cô em chồng đã đáp ứng mang cho cô ta một cái khăn lụa, không cho cô ta còn có thể cho ai.
Trần Mỹ Lệ thấy như vậy thật ra rất vui mừng, chị ta không có được thì vợ chú ba cũng đừng nghĩ có, đồ vật đến trên tay mẹ chồng, về sau còn không phải là của nhà bọn họ sao.
Lý Tĩnh im lặng, cô cảm thấy không sao cả, dù sao mỗi lần Lục Mỹ Vân trở về, cũng chưa bao giờ cho hai người bọn họ thứ gì.
Vương Xuân Hoa hòa nhau một ván, nói.
“Sao lại không được? Cô cũng đâu có muốn cho em chồng cô miếng ăn nào đâu mà còn muốn đồ của con bé.”
Tôn Thu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Này không giống nhau.”
Lục Vệ Quốc nghe đến mức đau cả đầu, dưới bàn chạm vào Lý Tĩnh một chút.
Lý Tĩnh nghi hoặc nhìn anh, Lục Vệ Quốc đôi mắt đen nhánh cùng cô đối diện, cằm khẽ nâng hướng về phía phòng, ý bảo bọn họ về phòng đi.
Đến phiên ai nấu cơm thì người đó sẽ rửa chén, nơi này cũng không có chuyện của cô.
Xem hiểu ám chỉ của anh, Lý Tĩnh lặng lẽ đứng dậy đi về phòng.
Lục Vệ Quốc theo sau cô rời đi.
Nhất thời trước bàn cơm còn lại hai vợ chồng Lục Vệ Đông, Vương Xuân Hoa cùng Tôn Thu Nguyệt. Mấy đứa nhỏ ăn xong đã sớm chạy ra ngoài chơi.
Trong phòng vừa tối vừa chật, Lý Tĩnh an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên giường gỗ.
Cô thở dài một hơi, có chút phiền muộn, thật lòng không thích cô em chồng.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô đứng lên nhanh chóng thu dọn phòng, nhưng đừng lại làm cô ta lấy đi cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.