Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 17: Vay Tiền
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Tôn Thu Nguyệt ăn trộm nửa muỗng cháo của con trai, chép miệng, thoáng nhìn thấy động tác của anh chồng cùng với bộ dáng cảm động muốn khóc của chị dâu, khinh thường mà bĩu môi, chính mình đều ăn không đủ no chỉ có kẻ ngốc mới có thể cho người khác ăn.
Người một bàn bưng bát lớn tranh nhau, liền tính là rau dại trong tô thì động tác gắp cũng là vừa nhanh vừa chuẩn, sợ ăn ít hơn người khác hai miếng.
Sau một lúc lâu.
“Mẹ, con ăn không no.”
Lục Hồng Đông đang ở thời điểm phát triển cơ thể, sau khi liếm sạch sẽ cái bát thì mắt trông mong nhìn trong bát mẹ mình.
Vừa dứt lời, Lục Văn Binh cũng ăn sạch sẽ thức ăn trong bát vội vàng nhìn chằm chằm trong bát Trần Mỹ Lệ dùng sức nuốt nước miếng.
Lục Anh Hồng tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt cũng che kín khát vọng.
Trần Mỹ Lệ đôi đũa dừng một chút, mặt căng ra.
“Ăn nhiều như vậy làm gì, đừng nhìn mẹ, buổi chiều mẹ còn phải làm việc.”
Lục Vệ Đông sợ con đòi mình nên và vài cái ăn xong luôn rồi nhanh chóng buông bát xuống.
Vương Xuân Hoa giả vờ tai điếc, mấy đứa trẻ cũng sợ bà ta nên không dám đòi.
Trong ánh mắt ba đứa trẻ hiện lên thất vọng, chỉ có thể siết chặt lưng quần.
Bộ dáng Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh ăn cơm luôn lịch sự văn nhã, ngược lại ở trong ánh mắt người khác chính là kẻ ngốc.
Cơm nước xong Lục Vệ Quốc không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, giúp đỡ vợ mình thu thập bát đũa cùng nhau dọn vào phòng bếp.
Trẻ con ăn xong cơm liền nhấc chân chạy đi chơi.
Lục Vệ Tinh trong tay cầm nhánh cây nhỏ ngồi ở trên tảng đá xỉa răng, rau dại lấy ra từ kẽ răng tiếc nuối phun ra lại nuốt trở vào, lấy chân đá đá vợ.
“Hôm nay giữa trưa ai chọc mẹ tôi?”
Tôn Thu Nguyệt trợn trắng mắt.
“Em làm sao mà biết.”
“Mụ đàn bà này, lại trừng mắt cho tôi một cái thử xem.”
Lục Vệ Tinh lại đá cô ta một cái.
Tôn Thu Nguyệt ai u một tiếng đứng lên, bàn tay liền muốn tát qua đi.
Lục Vệ Tinh liền sợ, hắn cũng giống như đang thổi bong bóng, chờ buông miệng liền xẹp đến so với ai khác còn nhanh.
Một lúc lâu sau thấy trong viện không có ai, Lục Vệ Tinh xoay chuyển tròng mắt, gương mặt tươi cười,
“Vợ, trên người còn có tiền sao, gần đây vận may của anh tốt nói không chừng……”
Nói xong hắn ta khép lại ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát.
Tôn Thu Nguyệt hung hăng tát hắn một cái, trừng mắt.
“Tôi nơi nào có, có cái quỷ tiền a!”
Nói xong, tầm mắt khôn khéo của cô ta nhìn về phía người đang bận rộn trong phòng bếp, chu lên miệng chỉ chỉ, nhỏ giọng nói,
“Anh hỏi vợ chồng bác hai thử xem nói không chừng bọn họ trong tay còn có tiền.”
Lục Vệ Tinh phun ra nhánh cây nhỏ trong miệng , khinh bỉ nói.
“Trong tay hắn có thể có cái tiền gì”
Một thân rách nát vừa đen vừa gầy, thật đúng là không phải hắn ta khinh người.
Tôn Thu Nguyệt: “Anh biết cái gì.”
Cô ta đi qua ở bên tai hắn ta nói nhỏ một hồi.
Lục Vệ Tinh đôi mắt càng ngày càng sáng, tròng mắt chuyển động,
“Thật sự?”
“Tôi lừa anh làm gì? Bảo Kiệt tận mắt nhìn thấy, hắn còn có tiền mua trứng gà đâu.”
"Chờ chút.”
Lục Vệ Tinh ánh mắt nhìn loạn khắp nơi
“Anh hai.”
Lục Vệ Tinh ở dưới ánh mắt ra hiệu thúc giục của Tôn Thu Nguyệt đi vào phòng bếp.
Lục Vệ Quốc có chút không kịp phản ứng đây là đang gọi mình.
Một lúc sau thấy Lục Vệ Tinh mặt đầy tươi cười lấy lòng nhìn hắn.
Từ khi hắn ta vào cửa, gai trên người Lý Tĩnh liền dựng thẳng lên.
“Làm sao vậy?”
Lục Vệ Quốc tìm nửa ngày không thấy khăn sạch sẽ để lau tay, dứt khoát thong thả ung dung mà lau ở trên quần.
Nghèo mà còn bày đặt, Lục Vệ Tinh trong lòng thầm mắng một câu trên mặt lại cười hì hì, xoay người nhìn phía bên ngoài không thấy nhà anh cả lúc này mới trộm thấp giọng hỏi.
“Anh hai trong tay anh còn có tiền sao?”
Hướng anh đòi tiền.
Lục Vệ Quốc liếc mắt nhìn thoáng qua thấy Tôn Thu Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, trong lòng hiểu rõ.
Lý Tĩnh đỡ kệ bếp, quay mặt đi.
Lục Vệ Quốc trong đầu xoay chuyển, ở dưới ánh mắt chờ mong của hắn ta bỗng nhiên nặng nề mà thở dài, vẻ mặt khổ sở.
“Anh nơi nào có tiền, chú nghe ai nói vậy?”
Lục Vệ Tinh trên mặt tươi cười dần dần cứng đờ, trên mặt phảng phất đang nói: Anh hai, anh đừng lừa tôi, người có tiền mua trứng gà như thế nào liền không thể mượn chút tiền cho em trai tiêu đâu.
Anh lại nói:
“Hiện tại anh thiếu chú Lưu hơn một trăm đồng tiền còn không dám cùng mẹ nói, anh cũng khổ tâm lắm, chú ba, trên của chú còn có tiền sao? Cho anh mượn một chút.”
Người một bàn bưng bát lớn tranh nhau, liền tính là rau dại trong tô thì động tác gắp cũng là vừa nhanh vừa chuẩn, sợ ăn ít hơn người khác hai miếng.
Sau một lúc lâu.
“Mẹ, con ăn không no.”
Lục Hồng Đông đang ở thời điểm phát triển cơ thể, sau khi liếm sạch sẽ cái bát thì mắt trông mong nhìn trong bát mẹ mình.
Vừa dứt lời, Lục Văn Binh cũng ăn sạch sẽ thức ăn trong bát vội vàng nhìn chằm chằm trong bát Trần Mỹ Lệ dùng sức nuốt nước miếng.
Lục Anh Hồng tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt cũng che kín khát vọng.
Trần Mỹ Lệ đôi đũa dừng một chút, mặt căng ra.
“Ăn nhiều như vậy làm gì, đừng nhìn mẹ, buổi chiều mẹ còn phải làm việc.”
Lục Vệ Đông sợ con đòi mình nên và vài cái ăn xong luôn rồi nhanh chóng buông bát xuống.
Vương Xuân Hoa giả vờ tai điếc, mấy đứa trẻ cũng sợ bà ta nên không dám đòi.
Trong ánh mắt ba đứa trẻ hiện lên thất vọng, chỉ có thể siết chặt lưng quần.
Bộ dáng Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh ăn cơm luôn lịch sự văn nhã, ngược lại ở trong ánh mắt người khác chính là kẻ ngốc.
Cơm nước xong Lục Vệ Quốc không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, giúp đỡ vợ mình thu thập bát đũa cùng nhau dọn vào phòng bếp.
Trẻ con ăn xong cơm liền nhấc chân chạy đi chơi.
Lục Vệ Tinh trong tay cầm nhánh cây nhỏ ngồi ở trên tảng đá xỉa răng, rau dại lấy ra từ kẽ răng tiếc nuối phun ra lại nuốt trở vào, lấy chân đá đá vợ.
“Hôm nay giữa trưa ai chọc mẹ tôi?”
Tôn Thu Nguyệt trợn trắng mắt.
“Em làm sao mà biết.”
“Mụ đàn bà này, lại trừng mắt cho tôi một cái thử xem.”
Lục Vệ Tinh lại đá cô ta một cái.
Tôn Thu Nguyệt ai u một tiếng đứng lên, bàn tay liền muốn tát qua đi.
Lục Vệ Tinh liền sợ, hắn cũng giống như đang thổi bong bóng, chờ buông miệng liền xẹp đến so với ai khác còn nhanh.
Một lúc lâu sau thấy trong viện không có ai, Lục Vệ Tinh xoay chuyển tròng mắt, gương mặt tươi cười,
“Vợ, trên người còn có tiền sao, gần đây vận may của anh tốt nói không chừng……”
Nói xong hắn ta khép lại ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát.
Tôn Thu Nguyệt hung hăng tát hắn một cái, trừng mắt.
“Tôi nơi nào có, có cái quỷ tiền a!”
Nói xong, tầm mắt khôn khéo của cô ta nhìn về phía người đang bận rộn trong phòng bếp, chu lên miệng chỉ chỉ, nhỏ giọng nói,
“Anh hỏi vợ chồng bác hai thử xem nói không chừng bọn họ trong tay còn có tiền.”
Lục Vệ Tinh phun ra nhánh cây nhỏ trong miệng , khinh bỉ nói.
“Trong tay hắn có thể có cái tiền gì”
Một thân rách nát vừa đen vừa gầy, thật đúng là không phải hắn ta khinh người.
Tôn Thu Nguyệt: “Anh biết cái gì.”
Cô ta đi qua ở bên tai hắn ta nói nhỏ một hồi.
Lục Vệ Tinh đôi mắt càng ngày càng sáng, tròng mắt chuyển động,
“Thật sự?”
“Tôi lừa anh làm gì? Bảo Kiệt tận mắt nhìn thấy, hắn còn có tiền mua trứng gà đâu.”
"Chờ chút.”
Lục Vệ Tinh ánh mắt nhìn loạn khắp nơi
“Anh hai.”
Lục Vệ Tinh ở dưới ánh mắt ra hiệu thúc giục của Tôn Thu Nguyệt đi vào phòng bếp.
Lục Vệ Quốc có chút không kịp phản ứng đây là đang gọi mình.
Một lúc sau thấy Lục Vệ Tinh mặt đầy tươi cười lấy lòng nhìn hắn.
Từ khi hắn ta vào cửa, gai trên người Lý Tĩnh liền dựng thẳng lên.
“Làm sao vậy?”
Lục Vệ Quốc tìm nửa ngày không thấy khăn sạch sẽ để lau tay, dứt khoát thong thả ung dung mà lau ở trên quần.
Nghèo mà còn bày đặt, Lục Vệ Tinh trong lòng thầm mắng một câu trên mặt lại cười hì hì, xoay người nhìn phía bên ngoài không thấy nhà anh cả lúc này mới trộm thấp giọng hỏi.
“Anh hai trong tay anh còn có tiền sao?”
Hướng anh đòi tiền.
Lục Vệ Quốc liếc mắt nhìn thoáng qua thấy Tôn Thu Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, trong lòng hiểu rõ.
Lý Tĩnh đỡ kệ bếp, quay mặt đi.
Lục Vệ Quốc trong đầu xoay chuyển, ở dưới ánh mắt chờ mong của hắn ta bỗng nhiên nặng nề mà thở dài, vẻ mặt khổ sở.
“Anh nơi nào có tiền, chú nghe ai nói vậy?”
Lục Vệ Tinh trên mặt tươi cười dần dần cứng đờ, trên mặt phảng phất đang nói: Anh hai, anh đừng lừa tôi, người có tiền mua trứng gà như thế nào liền không thể mượn chút tiền cho em trai tiêu đâu.
Anh lại nói:
“Hiện tại anh thiếu chú Lưu hơn một trăm đồng tiền còn không dám cùng mẹ nói, anh cũng khổ tâm lắm, chú ba, trên của chú còn có tiền sao? Cho anh mượn một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.