Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 85:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Anh chỉ liếc mắt nhìn chỗ có điểm rồi nhét bài thi vào ngăn bàn, ngay cả ánh mắt cũng không liếc đối phương một cái.
Nữ sinh khác trong lớp thấy, không nhịn được phát ra vài tiếng cười nhạo, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Ai không biết, Cố Hàm Giang là nam sinh trông đẹp nhất và cũng là nam sinh khó tiếp cận nhất trường Nhất Cao bọn họ.
Học cùng gần một năm rồi, nữ sinh cả lớp cộng lại cũng chưa nói với anh mấy câu. Anh cũng chỉ có quan hệ hơi tốt với mấy nam sinh Ngô Chính Phương, còn bởi vì Ngô Chính Phương là em họ của anh.
Câu “Chúc mừng” thừa thãi kia của Tôn Thúy Bình không phải tự chuốc lấy nhục nhã sao?
Tôn Thúy Bình bị cười đến mặt đỏ bừng, nhưng giáo viên còn ở trên bục giảng, cô không dám làm động tác gì khác, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục phát bài thi.
Phát xong bài thi, chuyện đầu tiên thầy Hàn chủ nhiệm lớp 10-7 làm chính là đặc biệt khen ngợi Cố Hàm Giang một phen.
Lúc trước khi bà Ngô gặp Cố Hàm Giang, thật ra đã 2-3 năm anh không đi học, cấp hai cũng chưa học xong.
Sau khi được bà Ngô nhận anh về bên cạnh, anh dùng thời gian mấy tháng, cứ thế bù xong chương trình ba năm cấp hai. Lớp 10 vừa khai giảng, trực tiếp cùng em họ Ngô Chính Phương nhỏ hơn anh một tuổi đi học cấp 3.
Anh không có bằng tốt nghiệp cấp hai, trường học vốn không muốn nhận lắm.
Nhưng cậu anh là chủ nhiệm Ủy ban cách mạng huyện, thành tích của anh cũng được, trường học suy xét mãi, vẫn để anh đến báo danh.
Không ngờ, học sinh bằng tốt nghiệp cấp hai cũng không có, liên tiếp mấy lần thi đều đứng đầu khối. Thành tích thế này, năm sau thi đại học nhất định có thể có tên trên bảng, phỏng chừng còn có thể thi được một đại học không tồi.
Chỉ cần tưởng tượng được những ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp nhìn mình, thầy Hàn cảm thấy mình đã nhặt được báu vật. Ngay cả tính tình quái gở lạnh lùng của Cố Hàm Giang, trong mắt của thầy cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Cho dù là tiếng nghị luận của đám học sinh hay là lời khen ngợi của giáo viên, Cố Hàm Giang nghe xong biểu cảm trên mặt đều không thay đổi chút nào.
Giữa trưa vừa tan học, anh gọi em họ Ngô Chính Phương tới.
“Giữa trưa hôm nay anh muốn đến nhà cậu ăn, được không?”
“Được ạ, không thành vấn đề.”
Ngô Chính Phương mở miệng đồng ý, lại không khỏi tò mò, “Trước kia em gọi anh mà anh đều không đến, hôm nay sao lại nghĩ đến thế?”
“Anh có chút việc, muốn tìm cậu lớn.”
“Tìm bố em? Chuyện gì mà tìm bố em thế? Là bà em bảo anh chuyển lời gì à?”
“Bí mật.”
Cố Hàm Giang cụp mắt che đi sự u ám trong mắt, chỉ nói hai từ thế này.
Chưa được mấy ngày, Ủy ban cách mạng huyện đột nhiên triệu tập các phó hiệu trưởng đương nhiệm mở họp, đập một phong thư tố cáo lên mặt bàn.
“Thành tích thi đại học năm ngoái của huyện chúng ta chắc hẳn mọi người cũng biết, toàn huyện 3000-4000 người tham gia cuộc thi, số thi đỗ mới được 29 người, còn hơn một nửa là cao đẳng. Dưới tình hình như vậy, mấy người không nghĩ làm sao để dốc lòng cho sự nghiệp trồng người, lại còn làm ra những chuyện đường ngang ngõ tắt!”
Vẻ mặt tất cả hiệu trưởng phó hiệu trưởng đến họp đều mông lung.
Bọn họ đã dốc lòng cho sự nghiệp trồng người rồi mà, làm chuyện đường ngang ngõ tắt lúc nào chứ?
Vị phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng cũng mặc kệ phản ứng của cấp dưới, thao thao bất tuyệt dạy dỗ một trận trước, mới dẫn vào chủ đề chính.
“Đây là thư tố cáo Ủy ban cách mạng chúng ta mới nhận được. Có phụ huynh học sinh tố cáo đồng chí Lan Ngọc Phân khối 9 trường trung học trong trấn Kiến Thiết, nói cô ấy đánh chửi học sinh, còn lạm dụng chức quyền, ảnh hưởng nghiêm trọng đến học tập bình thường của các em học sinh.”
Giáo viên đánh chửi học sinh có gì lạ đâu, người đang ngồi ở đây cũng có không ít lần khi đi học bị giáo viên đánh chửi, đến mức phải triệu tập nhiều người thế này sao?
Phần lớn mọi người ở đây đều không cho là đúng, chỉ có một vị phó hiệu trưởng họ Chu trường Tam Trung huyện Hồng Hà sau khi nghe được cái tên Lan Ngọc Phân, sắc mặt khẽ biến.
Quả nhiên, phó chủ nhiệm hơi dừng rồi lại nói tiếp: “Cái này cũng coi như bỏ qua, trong thư tố cáo còn nhắc tới, giáo viên làm trái đạo đức nghề giáo thế này, lại còn hối lộ lãnh đạo trường nào đó, muốn chuyển lên huyện làm giáo viên. Chủ nhiệm Ngô đã truyền lời xuống rồi, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm minh, hy vọng các vị đang ngồi ở đây có thể tích cực phối hợp điều tra, ngàn vạn lần đừng làm cục phân chuột gây hỏng cả nồi cháo.”
Nữ sinh khác trong lớp thấy, không nhịn được phát ra vài tiếng cười nhạo, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Ai không biết, Cố Hàm Giang là nam sinh trông đẹp nhất và cũng là nam sinh khó tiếp cận nhất trường Nhất Cao bọn họ.
Học cùng gần một năm rồi, nữ sinh cả lớp cộng lại cũng chưa nói với anh mấy câu. Anh cũng chỉ có quan hệ hơi tốt với mấy nam sinh Ngô Chính Phương, còn bởi vì Ngô Chính Phương là em họ của anh.
Câu “Chúc mừng” thừa thãi kia của Tôn Thúy Bình không phải tự chuốc lấy nhục nhã sao?
Tôn Thúy Bình bị cười đến mặt đỏ bừng, nhưng giáo viên còn ở trên bục giảng, cô không dám làm động tác gì khác, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục phát bài thi.
Phát xong bài thi, chuyện đầu tiên thầy Hàn chủ nhiệm lớp 10-7 làm chính là đặc biệt khen ngợi Cố Hàm Giang một phen.
Lúc trước khi bà Ngô gặp Cố Hàm Giang, thật ra đã 2-3 năm anh không đi học, cấp hai cũng chưa học xong.
Sau khi được bà Ngô nhận anh về bên cạnh, anh dùng thời gian mấy tháng, cứ thế bù xong chương trình ba năm cấp hai. Lớp 10 vừa khai giảng, trực tiếp cùng em họ Ngô Chính Phương nhỏ hơn anh một tuổi đi học cấp 3.
Anh không có bằng tốt nghiệp cấp hai, trường học vốn không muốn nhận lắm.
Nhưng cậu anh là chủ nhiệm Ủy ban cách mạng huyện, thành tích của anh cũng được, trường học suy xét mãi, vẫn để anh đến báo danh.
Không ngờ, học sinh bằng tốt nghiệp cấp hai cũng không có, liên tiếp mấy lần thi đều đứng đầu khối. Thành tích thế này, năm sau thi đại học nhất định có thể có tên trên bảng, phỏng chừng còn có thể thi được một đại học không tồi.
Chỉ cần tưởng tượng được những ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp nhìn mình, thầy Hàn cảm thấy mình đã nhặt được báu vật. Ngay cả tính tình quái gở lạnh lùng của Cố Hàm Giang, trong mắt của thầy cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Cho dù là tiếng nghị luận của đám học sinh hay là lời khen ngợi của giáo viên, Cố Hàm Giang nghe xong biểu cảm trên mặt đều không thay đổi chút nào.
Giữa trưa vừa tan học, anh gọi em họ Ngô Chính Phương tới.
“Giữa trưa hôm nay anh muốn đến nhà cậu ăn, được không?”
“Được ạ, không thành vấn đề.”
Ngô Chính Phương mở miệng đồng ý, lại không khỏi tò mò, “Trước kia em gọi anh mà anh đều không đến, hôm nay sao lại nghĩ đến thế?”
“Anh có chút việc, muốn tìm cậu lớn.”
“Tìm bố em? Chuyện gì mà tìm bố em thế? Là bà em bảo anh chuyển lời gì à?”
“Bí mật.”
Cố Hàm Giang cụp mắt che đi sự u ám trong mắt, chỉ nói hai từ thế này.
Chưa được mấy ngày, Ủy ban cách mạng huyện đột nhiên triệu tập các phó hiệu trưởng đương nhiệm mở họp, đập một phong thư tố cáo lên mặt bàn.
“Thành tích thi đại học năm ngoái của huyện chúng ta chắc hẳn mọi người cũng biết, toàn huyện 3000-4000 người tham gia cuộc thi, số thi đỗ mới được 29 người, còn hơn một nửa là cao đẳng. Dưới tình hình như vậy, mấy người không nghĩ làm sao để dốc lòng cho sự nghiệp trồng người, lại còn làm ra những chuyện đường ngang ngõ tắt!”
Vẻ mặt tất cả hiệu trưởng phó hiệu trưởng đến họp đều mông lung.
Bọn họ đã dốc lòng cho sự nghiệp trồng người rồi mà, làm chuyện đường ngang ngõ tắt lúc nào chứ?
Vị phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng cũng mặc kệ phản ứng của cấp dưới, thao thao bất tuyệt dạy dỗ một trận trước, mới dẫn vào chủ đề chính.
“Đây là thư tố cáo Ủy ban cách mạng chúng ta mới nhận được. Có phụ huynh học sinh tố cáo đồng chí Lan Ngọc Phân khối 9 trường trung học trong trấn Kiến Thiết, nói cô ấy đánh chửi học sinh, còn lạm dụng chức quyền, ảnh hưởng nghiêm trọng đến học tập bình thường của các em học sinh.”
Giáo viên đánh chửi học sinh có gì lạ đâu, người đang ngồi ở đây cũng có không ít lần khi đi học bị giáo viên đánh chửi, đến mức phải triệu tập nhiều người thế này sao?
Phần lớn mọi người ở đây đều không cho là đúng, chỉ có một vị phó hiệu trưởng họ Chu trường Tam Trung huyện Hồng Hà sau khi nghe được cái tên Lan Ngọc Phân, sắc mặt khẽ biến.
Quả nhiên, phó chủ nhiệm hơi dừng rồi lại nói tiếp: “Cái này cũng coi như bỏ qua, trong thư tố cáo còn nhắc tới, giáo viên làm trái đạo đức nghề giáo thế này, lại còn hối lộ lãnh đạo trường nào đó, muốn chuyển lên huyện làm giáo viên. Chủ nhiệm Ngô đã truyền lời xuống rồi, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm minh, hy vọng các vị đang ngồi ở đây có thể tích cực phối hợp điều tra, ngàn vạn lần đừng làm cục phân chuột gây hỏng cả nồi cháo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.