Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 42:
Liệt Vô Hạ
01/06/2024
Cô mở mắt, là Diệp Tĩnh Trinh, cô ấy đang ngồi bên mép giường, vừa đẩy nhẹ cô, vừa lo lắng gọi, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Lâm Sương Sương hơi ngẩng đầu nhìn, may mà trời còn chưa sáng.
"Chị, em không sao, chị gọi em rất lâu rồi hả?”
"Ôi trời!" Diệp Tĩnh Trinh thở dài một hơi, nói:
"Em không sao là tốt rồi! Làm chị sợ muốn chết! chị gọi em rất lâu nhưng em không trả lời, chị thử đẩy cửa vào, cửa cũng không khóa;
Chị, chị biết em mấy ngày nay mệt mỏi, nhưng chị lo em bị bệnh, hơn nữa hôm qua em đã làm mất nhiều tiền như vậy... chị thật sự rất lo lắng.
Cho nên, chị tự ý đi vào, xin lỗi em, em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, em ngủ tiếp đi, ngủ đủ rồi nói sau.”
Lâm Sương Sương lập tức ngồi dậy:
"Không không, em dậy rồi, đã nói trước với người ta là sẽ hỗ trợ bán trứng trà, không thể ngay ngày đầu tiên đã thất hẹn được. Chị, chị vào phòng bếp sắp đề đồ cần thiết ra trước đi, em lập tức dậy ngay.”
Diệp Tĩnh Trinh ngơ ngác khó xử:
"Nhưng mà Đông Tuyết, em, em như vậy sẽ mệt chết mất, trước kia em chưa từng dậy sớm như vậy, lần này lại như vậy liên tiếp mấy ngày rồi, Đông Tuyết, chúng ta không cần vội vàng, thân thể quan trọng hơn...”
"Em không sao, chị, thật ra tối hôm qua em rất kích động, vẫn muốn hôm nay đi kiếm tiền, ngủ không ngon nên em mới không dậy nổi, đợi lát nữa em trở về ngủ một giấc thật ngon là được, chị mau đi chuẩn bị.”
"Vậy... vậy được rồi.”
Sau khi đuổi Diệp Tĩnh Trinh đi, Lâm Sương không khỏi đỡ trán.
Đầu choáng váng.
Không còn chút sức lực nào.
Không có tinh thần.
Còn lại thì vẫn ổn.
Nếu chỉ là như vậy, cô vẫn phải dậy đi làm chuyện cô nên làm.
Hiện tại cô đã không còn là y tá nhỏ dùng năm mươi tệ cũng phải cân nhắc thật lâu kia, hiện tại cô là phụ nữ thập niên 80 bỏ ra năm tệ cũng phải suy nghĩ kỹ càng, cô còn phải cố gắng để bà Trinh có cuộc sống tốt đẹp.
Một trăm quả trứng trà chỉ mua trứng gà đã là năm tệ, bán hết có thể kiếm ba tệ, nếu không bán hết sẽ lỗ năm tệ cùng hương liệu và nhân công, cộng thêm vài chi phí lặt vặt nữa có thể sẽ tổn thất hơn tám tệ!
Trước khi ngủ Lâm Sương Sương còn chưa cởi quần áo, lúc này cô lảo đảo rời giường, lại nhớ đến cái ghế còn để dưới tường chưa cất.
Cô đi tới cất, lại phát hiện trên ghế đặt một đống tiền vụn vặt lẻ tẻ.
Ôi trời! Mèo hoàn thành nhiệm vụ rồi, không tệ nha!
Đây là một an ủi cực lớn.
Nếu không cô sẽ hối hận chết mất, không có việc gì tự dưng đi thu những tia sáng vàng kia làm gì!
Nhưng thật ra cô hối hận cũng vô dụng, lúc ấy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cô không tiếp nhận cũng không được.
Lâm Sương Sương lắc đầu, quyết định không nghĩ đến những thứ vô dụng này nữa, dù sao cũng chỉ hơi mệt mỏi, cô nể tình tiền, cũng có thêm sức lực mang ghế cùng tiền cất vào trong phòng.
Lần này cô đã học được, đếm lại tiền, vậy mà có hơn hai mươi tệ!
Như vậy xem ra, tiền ngày hôm qua Diệp Đại Bình trộm về đều đã được lấy trở về.
Hoàn hảo... Ừm, ngoại trừ có chút choáng váng đầu và mệt mỏi rã rời ra thì tất cả đều hoàn hảo!
Lâm Sương Sương rất mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ.
Cô nhét tiền vào trong tủ quần áo, gắng gượng chỉnh trang lại bản thân nhanh nhất có thể rồi sau đó đi vào phòng bếp cùng Diệp Tĩnh Trinh chuẩn bị, cột chặt trứng trà ở phía sau xe đạp rồi ra ngoài.
Diệp Tĩnh Trinh lo lắng đưa đến cửa:
"Đông Tuyết, trên đường cẩn thận chút, bán xong nhớ về luôn, nếu không chị sẽ lo lắng.”
Lâm Sương Sương nói: "Em biết rồi, mà hôm nay bên cách vách có động tĩnh gì thì chị phải lưu ý.”
Không nói đến chuyện này còn đỡ, vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Diệp Tĩnh Trinh đã trắng bệch:
"Chỗ tiền kia phải làm sao bây giờ? Đông Tuyết, có phải chị nên nói với mẹ một chút không? Nhiều tiền như vậy, nếu không chúng ta tìm đội trưởng bàn bạc lại đi?”
"Suỵt! Chị, chị đừng, em nói cho chị cái này..." Lâm Sương Sương tiến đến bên tai Diệp Tĩnh Trinh:
"Tối hôm qua em đã lén lút lục tung nhà thím Diệp lấy tiền về rồi! Cho nên hôm nay mới mệt như vậy, chị tuyệt đối đừng nói với người khác!”
"A!" Diệp Tĩnh Trinh kinh ngạc đến ngây người, không khỏi giữ chặt Lâm Sương Sương: "Bọn họ không phát hiện sao?”
"Không, vợ chồng Diệp Đại Bình không khóa cửa, tiền còn ở trong túi của Diệp Đại Bình, chưa kịp dùng hết, em lấy luôn, mặc kệ ông ta đi! Ông ta dám trộm của em thì em dám trộm lấy lại, nếu ông ta phát hiện thì cũng không dám làm ầm lên, dù thế nào em cũng sẽ không chịu thiệt!”
"Ha ha!" Diệp Tĩnh Trinh cười rộ lên, trông vô cùng thanh tú đẹp mắt:
"Em giỏi quá! Nhưng sau này không thể như vậy, tốt xấu gì em cũng phải gọi chị, chị canh chừng cho em!”
"Ừm, không có lần sau, sau này em sẽ khóa kỹ cửa, nếu Diệp Đại Bình dám cạy khóa đến trộm, em sẽ báo cảnh sát! Chị, em phải đi rồi!”
Lâm Sương Sương kiên cường nở nụ cười rồi đạp xe đi.
"Ừm, chậm một chút!”
Nhưng Diệp Tĩnh Trinh lại cười rất ngọt ngào, cảm giác mà em dâu vừa rồi mang lại cho cô ấy mới là sự thân thiết của người một nhà, cô ấy rất vui vẻ!
Lâm Sương Sương ra cửa.
Hôm nay cô không dám đi bắt cá nữa, mệt đến độ muốn thở gấp, ngay cả đạp xe đạp cũng đi rất chậm, nếu còn bắt cá chỉ sợ sẽ ngã xuống sông.
Chờ đến khi cô đạp xe tới nhà bà cụ Cung trên trấn, bà cụ Cung oán trách:
"Ôi chao, Tiểu Lâm, con cũng thật lười nhác, cụ chờ con hơn nửa tiếng đồng hồ rồi! Giờ này xe buýt qua rồi, hôm nay chắc sẽ bán ít hơn một chút!”
Lâm Sương Sương không tức giận, cô còn đánh giá khá cao kiểu người vội vàng muốn kiếm tiền này.
Lâm Sương Sương không tranh cãi, cô để trứng trà xuống, nhìn bà cụ Cung kiểm kê số lượng, sau đó vội vàng cuống quýt chuyển đến trên xe ba gác nhỏ của mình đã đốt lò than, đẩy đi bán lấy tiền.
Lâm Sương Sương hơi ngẩng đầu nhìn, may mà trời còn chưa sáng.
"Chị, em không sao, chị gọi em rất lâu rồi hả?”
"Ôi trời!" Diệp Tĩnh Trinh thở dài một hơi, nói:
"Em không sao là tốt rồi! Làm chị sợ muốn chết! chị gọi em rất lâu nhưng em không trả lời, chị thử đẩy cửa vào, cửa cũng không khóa;
Chị, chị biết em mấy ngày nay mệt mỏi, nhưng chị lo em bị bệnh, hơn nữa hôm qua em đã làm mất nhiều tiền như vậy... chị thật sự rất lo lắng.
Cho nên, chị tự ý đi vào, xin lỗi em, em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, em ngủ tiếp đi, ngủ đủ rồi nói sau.”
Lâm Sương Sương lập tức ngồi dậy:
"Không không, em dậy rồi, đã nói trước với người ta là sẽ hỗ trợ bán trứng trà, không thể ngay ngày đầu tiên đã thất hẹn được. Chị, chị vào phòng bếp sắp đề đồ cần thiết ra trước đi, em lập tức dậy ngay.”
Diệp Tĩnh Trinh ngơ ngác khó xử:
"Nhưng mà Đông Tuyết, em, em như vậy sẽ mệt chết mất, trước kia em chưa từng dậy sớm như vậy, lần này lại như vậy liên tiếp mấy ngày rồi, Đông Tuyết, chúng ta không cần vội vàng, thân thể quan trọng hơn...”
"Em không sao, chị, thật ra tối hôm qua em rất kích động, vẫn muốn hôm nay đi kiếm tiền, ngủ không ngon nên em mới không dậy nổi, đợi lát nữa em trở về ngủ một giấc thật ngon là được, chị mau đi chuẩn bị.”
"Vậy... vậy được rồi.”
Sau khi đuổi Diệp Tĩnh Trinh đi, Lâm Sương không khỏi đỡ trán.
Đầu choáng váng.
Không còn chút sức lực nào.
Không có tinh thần.
Còn lại thì vẫn ổn.
Nếu chỉ là như vậy, cô vẫn phải dậy đi làm chuyện cô nên làm.
Hiện tại cô đã không còn là y tá nhỏ dùng năm mươi tệ cũng phải cân nhắc thật lâu kia, hiện tại cô là phụ nữ thập niên 80 bỏ ra năm tệ cũng phải suy nghĩ kỹ càng, cô còn phải cố gắng để bà Trinh có cuộc sống tốt đẹp.
Một trăm quả trứng trà chỉ mua trứng gà đã là năm tệ, bán hết có thể kiếm ba tệ, nếu không bán hết sẽ lỗ năm tệ cùng hương liệu và nhân công, cộng thêm vài chi phí lặt vặt nữa có thể sẽ tổn thất hơn tám tệ!
Trước khi ngủ Lâm Sương Sương còn chưa cởi quần áo, lúc này cô lảo đảo rời giường, lại nhớ đến cái ghế còn để dưới tường chưa cất.
Cô đi tới cất, lại phát hiện trên ghế đặt một đống tiền vụn vặt lẻ tẻ.
Ôi trời! Mèo hoàn thành nhiệm vụ rồi, không tệ nha!
Đây là một an ủi cực lớn.
Nếu không cô sẽ hối hận chết mất, không có việc gì tự dưng đi thu những tia sáng vàng kia làm gì!
Nhưng thật ra cô hối hận cũng vô dụng, lúc ấy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cô không tiếp nhận cũng không được.
Lâm Sương Sương lắc đầu, quyết định không nghĩ đến những thứ vô dụng này nữa, dù sao cũng chỉ hơi mệt mỏi, cô nể tình tiền, cũng có thêm sức lực mang ghế cùng tiền cất vào trong phòng.
Lần này cô đã học được, đếm lại tiền, vậy mà có hơn hai mươi tệ!
Như vậy xem ra, tiền ngày hôm qua Diệp Đại Bình trộm về đều đã được lấy trở về.
Hoàn hảo... Ừm, ngoại trừ có chút choáng váng đầu và mệt mỏi rã rời ra thì tất cả đều hoàn hảo!
Lâm Sương Sương rất mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ.
Cô nhét tiền vào trong tủ quần áo, gắng gượng chỉnh trang lại bản thân nhanh nhất có thể rồi sau đó đi vào phòng bếp cùng Diệp Tĩnh Trinh chuẩn bị, cột chặt trứng trà ở phía sau xe đạp rồi ra ngoài.
Diệp Tĩnh Trinh lo lắng đưa đến cửa:
"Đông Tuyết, trên đường cẩn thận chút, bán xong nhớ về luôn, nếu không chị sẽ lo lắng.”
Lâm Sương Sương nói: "Em biết rồi, mà hôm nay bên cách vách có động tĩnh gì thì chị phải lưu ý.”
Không nói đến chuyện này còn đỡ, vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Diệp Tĩnh Trinh đã trắng bệch:
"Chỗ tiền kia phải làm sao bây giờ? Đông Tuyết, có phải chị nên nói với mẹ một chút không? Nhiều tiền như vậy, nếu không chúng ta tìm đội trưởng bàn bạc lại đi?”
"Suỵt! Chị, chị đừng, em nói cho chị cái này..." Lâm Sương Sương tiến đến bên tai Diệp Tĩnh Trinh:
"Tối hôm qua em đã lén lút lục tung nhà thím Diệp lấy tiền về rồi! Cho nên hôm nay mới mệt như vậy, chị tuyệt đối đừng nói với người khác!”
"A!" Diệp Tĩnh Trinh kinh ngạc đến ngây người, không khỏi giữ chặt Lâm Sương Sương: "Bọn họ không phát hiện sao?”
"Không, vợ chồng Diệp Đại Bình không khóa cửa, tiền còn ở trong túi của Diệp Đại Bình, chưa kịp dùng hết, em lấy luôn, mặc kệ ông ta đi! Ông ta dám trộm của em thì em dám trộm lấy lại, nếu ông ta phát hiện thì cũng không dám làm ầm lên, dù thế nào em cũng sẽ không chịu thiệt!”
"Ha ha!" Diệp Tĩnh Trinh cười rộ lên, trông vô cùng thanh tú đẹp mắt:
"Em giỏi quá! Nhưng sau này không thể như vậy, tốt xấu gì em cũng phải gọi chị, chị canh chừng cho em!”
"Ừm, không có lần sau, sau này em sẽ khóa kỹ cửa, nếu Diệp Đại Bình dám cạy khóa đến trộm, em sẽ báo cảnh sát! Chị, em phải đi rồi!”
Lâm Sương Sương kiên cường nở nụ cười rồi đạp xe đi.
"Ừm, chậm một chút!”
Nhưng Diệp Tĩnh Trinh lại cười rất ngọt ngào, cảm giác mà em dâu vừa rồi mang lại cho cô ấy mới là sự thân thiết của người một nhà, cô ấy rất vui vẻ!
Lâm Sương Sương ra cửa.
Hôm nay cô không dám đi bắt cá nữa, mệt đến độ muốn thở gấp, ngay cả đạp xe đạp cũng đi rất chậm, nếu còn bắt cá chỉ sợ sẽ ngã xuống sông.
Chờ đến khi cô đạp xe tới nhà bà cụ Cung trên trấn, bà cụ Cung oán trách:
"Ôi chao, Tiểu Lâm, con cũng thật lười nhác, cụ chờ con hơn nửa tiếng đồng hồ rồi! Giờ này xe buýt qua rồi, hôm nay chắc sẽ bán ít hơn một chút!”
Lâm Sương Sương không tức giận, cô còn đánh giá khá cao kiểu người vội vàng muốn kiếm tiền này.
Lâm Sương Sương không tranh cãi, cô để trứng trà xuống, nhìn bà cụ Cung kiểm kê số lượng, sau đó vội vàng cuống quýt chuyển đến trên xe ba gác nhỏ của mình đã đốt lò than, đẩy đi bán lấy tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.