Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 48:
Liệt Vô Hạ
01/06/2024
"Thật ạ?”
"Thật mà, con xem, mợ còn trả tiền cho mẹ, mợ không tức giận.”
Diệp Minh Dương ở bên cạnh bĩu môi: "Cũng không biết hòa nhã với đứa nhỏ một chút! Xem đứa nhỏ sợ tới mức nào này, hai người còn nói cô ta đã thay đổi? Cô ta không tức giận? Cô ta tức giận mà không nói một tiếng đã trở về phòng làm gì? Kệ cô ta đi!”
Diệp Tĩnh Trinh lắc đầu:
"Em xem em đi, vừa mới kêu em đi gọi vợ em dậy ăn cơm em cũng không chịu, lúc nãy vợ em vào em cũng không nói chuyện với em ấy, em đã trở về thì nên sống hoà thuận với em ấy, vừa nãy mẹ cũng nói, hai đứa sống cho tốt, đừng giống như đôi oan gia.”
Mà Lâm Sương Sương trở về phòng, tìm chìa khóa muốn đi mở tủ quần áo lớn, nhưng khi bước xuống trước giường, chân cô đạp vào bên cạnh, một cước giẫm vào trong nước.
Cô cúi đầu nhìn, trời ơi! Dưới chân tủ quần áo bên kia đầy nước!
Sát ngăn kéo bên này còn đỡ hơn một chút, cho nên vừa rồi cô ra ngoài không phát hiện, dưới mặt đất cũng ẩm ướt.
Chuyện này...
Hừ! Nhất định là do Diệp Minh Dương tắm rửa mà ra!
Tên đàn ông này thật đúng là! Phòng ở đã ẩm thấp, nền phòng cũng là mặt đất, anh tắm rửa làm mặt đất đầy nước như vậy thì làm khô kiểu gì đây?
Ôi trời, bỏ đi, dù sao cũng không phải nhà của cô, cô chỉ muốn tá túc, mặc kệ đi!
Lâm Sương Sương nhón mũi chân, cẩn thận từng li từng tí giẫm lên chỗ khô mở cửa tủ, tìm ra ba bộ quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong bếp.
Diệp Tĩnh Trinh đã dọn cơm xong, nghe tiếng bước chân của Lâm Sương Sương, cô ấy lập tức đứng dậy nói: "Đông Tuyết, mau đến ăn cơm đi."
Diệp Minh Dương bế Tiểu Mỹ, liếc mắt về phía Lâm Sương Sương, sau đó ghét bỏ quay mặt đi.
Người phụ nữ này không hoà nhã với con nít một chút nào, dọa trẻ con khóc, mặt mày già nua, ngủ cả ngày, ăn cơm còn phải mời ba mời bốn, thế mà chị gái còn bảo cô ta thay đổi rồi.
Lâm Sương Sương đi thẳng đến chỗ Diệp Tĩnh Trinh, sau đó đặt từng bộ quần áo trong tay vào lòng cô ấy rồi nói:
"Chị, cái áo bông mỏng này cho chị, đừng cất đi cất lại nữa, mai mặc luôn đi. Cái áo lót nhung này vốn là mặc bên trong, nhỏ lắm nên chị sửa lại một chút, mai cho Tiểu Mỹ mặc, còn cái quần này, chị cũng sửa cho Tiểu Mỹ luôn."
"Cái này, Đông Tuyết, vải đẹp thế này!"
Diệp Tĩnh Trinh vừa sờ đã biết là đồ tốt.
Cô ấy đã nghe người ta nói khi em dâu lấy chồng về có rất nhiều quần áo vải đẹp từ lâu! Vải đẹp thế này, sao nỡ tùy tiện sửa cho trẻ con mặc chứ?
Nhưng Lâm Sương Sương lại nói: "Vải đẹp thế nào cũng là để người mặc. Cái chị mặc bên ngoài cũ quá rồi, cái trên người Tiểu Mỹ cũng chẳng ra làm sao, dù sao em cũng có nhiều, còn đỡ hơn là tốn tiền đi mua."
Tuy giọng cô có phần hờ hững nhưng rất dứt khoát sảng khoái.
Đây là thật lòng đó!
Diệp Tĩnh Trinh cảm thấy ấm lòng, ngẩng đầu lên gọi Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, con mau đến cảm ơn mợ đi, Tiểu Mỹ ơi?"
Tiểu Mỹ rất lanh lợi, lập tức trượt xuống khỏi đầu gối Diệp Minh Dương, đi đến trước mặt Lâm Sương Sương, dùng đôi mắt mong đợi nhìn cô: "Cảm ơn mợ."
Lâm Sương Sương vẫn làm mặt đen như cục than, hờ hững nói: "Tiểu Mỹ, cảm ơn thì đúng rồi. Nhưng vừa nãy con đụng vào mợ, con còn phải nói gì nữa?"
"Xin lỗi mợ ạ."
"Ừ, sau này dù có chơi đùa cũng phải cẩn thận, đụng phải người khác thì phải nói xin lỗi trước đấy nhé. Ăn cơm thôi."
Lâm Sương Sương thản nhiên ngồi xuống một bên bàn ăn, cầm bát cơm lên ăn, không thèm nhìn Diệp Minh Dương.
Ngược lại, Diệp Minh Dương lại dò xét nhìn cô, vẻ mặt khó tin.
Cô ta không nổi giận?
Cũng không chửi bới nữa?
Vừa nãy im lặng về phòng là lấy quần áo của mình cho Tiểu Mỹ và chị gái sao?
Cái này...
Chẳng lẽ, cô ta thật sự thay đổi rồi chăng?
Hay lại giả vờ làm sói đội lốt cừu gì đó? Thật kỳ lạ!
Diệp Minh Dương bưng bát lên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Sương Sương.
Nhưng Lâm Sương Sương chỉ ăn vài miếng cơm rồi cầm bình nước ấm rửa mặt về phòng.
Cô muốn ngủ, tỉnh táo được một tiếng đồng hồ, cô lại bắt đầu buồn ngủ rồi, ôi, đúng là bó tay!
Diệp Minh Dương ở ngoài phòng chờ đến khi trời tối đen vẫn không muốn về phòng.
Trước giờ vẫn thế, thay vì trong phòng tức giận với người phụ nữ kia, anh thà đợi đến lúc hết cách rồi vào phòng ngủ một đêm còn hơn.
Thật sự không còn cách nào khác, nhà chỉ có mấy phòng thôi, lại toàn là phụ nữ, anh không về phòng cũng chẳng có chỗ nào để đi.
Trịnh Kim Nga ở bên cạnh nhìn con trai một lúc, cuối cùng không chịu được nữa nên khuyên vài câu:
"Mẹ bảo này Minh Dương, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, ban ngày Đông Tuyết ngủ đủ rồi, chắc một lúc nữa sẽ không ngủ đâu, con nói chuyện với con bé đi, con sẽ biết con bé thật sự đã thay đổi rồi.
Khụ khụ, mẹ biết con lại muốn nói gì, con bé vẫn rất hung dữ nhưng bây giờ chỉ hung dữ với người ngoài thôi, không còn hung dữ với người nhà nữa!
Không tin con cứ hỏi đội trưởng đi, mấy hôm trước con bé còn giúp mẹ và Phương Ngọc Lan tranh ruộng đất đấy, nhưng với mẹ và chị con, con bé không hung dữ nữa rồi, thật đấy."
Diệp Minh Dương rất ngạc nhiên nói:
"Tranh ruộng đất? Tranh cái gì mà tranh? Vừa nãy con đến chỗ đội trưởng xem đất chia cho nhà mình, đội trưởng còn nói lúc chia đất cô ta còn cãi nhau với người ta đó!"
Trịnh Kim Nga vội vàng xua tay, kể cho con trai nghe chuyện chia đất, cuối cùng nói:
"Chuyện này không thể trách con bé được. Mẹ tự biết bản thân mẹ gặp phải chuyện này, mẹ sẽ không dám lý luận với đội trưởng, may mà có con bé ở đó, mắng cho bà vợ nhà Lý Nghĩa Sinh một trận mới đổi được đất về.
Minh Dương à, mẹ biết tính Đông Tuyết có hơi cứng rắn, nhưng ở nhà mình cũng nên có một người phụ nữ như vậy, nếu không con không có ở nhà, chúng ta đều chịu thiệt. Mau về phòng đi, dỗ dành Đông Tuyết một chút, khụ khụ, cái kia, mẹ cũng rất muốn bế cháu trai rồi!"
"Thật mà, con xem, mợ còn trả tiền cho mẹ, mợ không tức giận.”
Diệp Minh Dương ở bên cạnh bĩu môi: "Cũng không biết hòa nhã với đứa nhỏ một chút! Xem đứa nhỏ sợ tới mức nào này, hai người còn nói cô ta đã thay đổi? Cô ta không tức giận? Cô ta tức giận mà không nói một tiếng đã trở về phòng làm gì? Kệ cô ta đi!”
Diệp Tĩnh Trinh lắc đầu:
"Em xem em đi, vừa mới kêu em đi gọi vợ em dậy ăn cơm em cũng không chịu, lúc nãy vợ em vào em cũng không nói chuyện với em ấy, em đã trở về thì nên sống hoà thuận với em ấy, vừa nãy mẹ cũng nói, hai đứa sống cho tốt, đừng giống như đôi oan gia.”
Mà Lâm Sương Sương trở về phòng, tìm chìa khóa muốn đi mở tủ quần áo lớn, nhưng khi bước xuống trước giường, chân cô đạp vào bên cạnh, một cước giẫm vào trong nước.
Cô cúi đầu nhìn, trời ơi! Dưới chân tủ quần áo bên kia đầy nước!
Sát ngăn kéo bên này còn đỡ hơn một chút, cho nên vừa rồi cô ra ngoài không phát hiện, dưới mặt đất cũng ẩm ướt.
Chuyện này...
Hừ! Nhất định là do Diệp Minh Dương tắm rửa mà ra!
Tên đàn ông này thật đúng là! Phòng ở đã ẩm thấp, nền phòng cũng là mặt đất, anh tắm rửa làm mặt đất đầy nước như vậy thì làm khô kiểu gì đây?
Ôi trời, bỏ đi, dù sao cũng không phải nhà của cô, cô chỉ muốn tá túc, mặc kệ đi!
Lâm Sương Sương nhón mũi chân, cẩn thận từng li từng tí giẫm lên chỗ khô mở cửa tủ, tìm ra ba bộ quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong bếp.
Diệp Tĩnh Trinh đã dọn cơm xong, nghe tiếng bước chân của Lâm Sương Sương, cô ấy lập tức đứng dậy nói: "Đông Tuyết, mau đến ăn cơm đi."
Diệp Minh Dương bế Tiểu Mỹ, liếc mắt về phía Lâm Sương Sương, sau đó ghét bỏ quay mặt đi.
Người phụ nữ này không hoà nhã với con nít một chút nào, dọa trẻ con khóc, mặt mày già nua, ngủ cả ngày, ăn cơm còn phải mời ba mời bốn, thế mà chị gái còn bảo cô ta thay đổi rồi.
Lâm Sương Sương đi thẳng đến chỗ Diệp Tĩnh Trinh, sau đó đặt từng bộ quần áo trong tay vào lòng cô ấy rồi nói:
"Chị, cái áo bông mỏng này cho chị, đừng cất đi cất lại nữa, mai mặc luôn đi. Cái áo lót nhung này vốn là mặc bên trong, nhỏ lắm nên chị sửa lại một chút, mai cho Tiểu Mỹ mặc, còn cái quần này, chị cũng sửa cho Tiểu Mỹ luôn."
"Cái này, Đông Tuyết, vải đẹp thế này!"
Diệp Tĩnh Trinh vừa sờ đã biết là đồ tốt.
Cô ấy đã nghe người ta nói khi em dâu lấy chồng về có rất nhiều quần áo vải đẹp từ lâu! Vải đẹp thế này, sao nỡ tùy tiện sửa cho trẻ con mặc chứ?
Nhưng Lâm Sương Sương lại nói: "Vải đẹp thế nào cũng là để người mặc. Cái chị mặc bên ngoài cũ quá rồi, cái trên người Tiểu Mỹ cũng chẳng ra làm sao, dù sao em cũng có nhiều, còn đỡ hơn là tốn tiền đi mua."
Tuy giọng cô có phần hờ hững nhưng rất dứt khoát sảng khoái.
Đây là thật lòng đó!
Diệp Tĩnh Trinh cảm thấy ấm lòng, ngẩng đầu lên gọi Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, con mau đến cảm ơn mợ đi, Tiểu Mỹ ơi?"
Tiểu Mỹ rất lanh lợi, lập tức trượt xuống khỏi đầu gối Diệp Minh Dương, đi đến trước mặt Lâm Sương Sương, dùng đôi mắt mong đợi nhìn cô: "Cảm ơn mợ."
Lâm Sương Sương vẫn làm mặt đen như cục than, hờ hững nói: "Tiểu Mỹ, cảm ơn thì đúng rồi. Nhưng vừa nãy con đụng vào mợ, con còn phải nói gì nữa?"
"Xin lỗi mợ ạ."
"Ừ, sau này dù có chơi đùa cũng phải cẩn thận, đụng phải người khác thì phải nói xin lỗi trước đấy nhé. Ăn cơm thôi."
Lâm Sương Sương thản nhiên ngồi xuống một bên bàn ăn, cầm bát cơm lên ăn, không thèm nhìn Diệp Minh Dương.
Ngược lại, Diệp Minh Dương lại dò xét nhìn cô, vẻ mặt khó tin.
Cô ta không nổi giận?
Cũng không chửi bới nữa?
Vừa nãy im lặng về phòng là lấy quần áo của mình cho Tiểu Mỹ và chị gái sao?
Cái này...
Chẳng lẽ, cô ta thật sự thay đổi rồi chăng?
Hay lại giả vờ làm sói đội lốt cừu gì đó? Thật kỳ lạ!
Diệp Minh Dương bưng bát lên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Sương Sương.
Nhưng Lâm Sương Sương chỉ ăn vài miếng cơm rồi cầm bình nước ấm rửa mặt về phòng.
Cô muốn ngủ, tỉnh táo được một tiếng đồng hồ, cô lại bắt đầu buồn ngủ rồi, ôi, đúng là bó tay!
Diệp Minh Dương ở ngoài phòng chờ đến khi trời tối đen vẫn không muốn về phòng.
Trước giờ vẫn thế, thay vì trong phòng tức giận với người phụ nữ kia, anh thà đợi đến lúc hết cách rồi vào phòng ngủ một đêm còn hơn.
Thật sự không còn cách nào khác, nhà chỉ có mấy phòng thôi, lại toàn là phụ nữ, anh không về phòng cũng chẳng có chỗ nào để đi.
Trịnh Kim Nga ở bên cạnh nhìn con trai một lúc, cuối cùng không chịu được nữa nên khuyên vài câu:
"Mẹ bảo này Minh Dương, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, ban ngày Đông Tuyết ngủ đủ rồi, chắc một lúc nữa sẽ không ngủ đâu, con nói chuyện với con bé đi, con sẽ biết con bé thật sự đã thay đổi rồi.
Khụ khụ, mẹ biết con lại muốn nói gì, con bé vẫn rất hung dữ nhưng bây giờ chỉ hung dữ với người ngoài thôi, không còn hung dữ với người nhà nữa!
Không tin con cứ hỏi đội trưởng đi, mấy hôm trước con bé còn giúp mẹ và Phương Ngọc Lan tranh ruộng đất đấy, nhưng với mẹ và chị con, con bé không hung dữ nữa rồi, thật đấy."
Diệp Minh Dương rất ngạc nhiên nói:
"Tranh ruộng đất? Tranh cái gì mà tranh? Vừa nãy con đến chỗ đội trưởng xem đất chia cho nhà mình, đội trưởng còn nói lúc chia đất cô ta còn cãi nhau với người ta đó!"
Trịnh Kim Nga vội vàng xua tay, kể cho con trai nghe chuyện chia đất, cuối cùng nói:
"Chuyện này không thể trách con bé được. Mẹ tự biết bản thân mẹ gặp phải chuyện này, mẹ sẽ không dám lý luận với đội trưởng, may mà có con bé ở đó, mắng cho bà vợ nhà Lý Nghĩa Sinh một trận mới đổi được đất về.
Minh Dương à, mẹ biết tính Đông Tuyết có hơi cứng rắn, nhưng ở nhà mình cũng nên có một người phụ nữ như vậy, nếu không con không có ở nhà, chúng ta đều chịu thiệt. Mau về phòng đi, dỗ dành Đông Tuyết một chút, khụ khụ, cái kia, mẹ cũng rất muốn bế cháu trai rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.