Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang
Chương 19
Công tử gia
02/05/2023
“Đừng nói với anh là em muốn anh đi nhé.”
Chu Hạo: “Ngày mai anh sẽ cùng em về nhà gặp mặt cha mẹ vợ.”
Tiền Tình ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, cô đẩy anh ra xa.
“Không phải anh đã tới nhà em rồi sao? Mấy năm nay tuần nào anh cũng tới, còn lạ gì tính nhau nữa. Nhà em cũng không cần mang quà gặp mặt ra khoe làng khoe xóm làm gì cả. Anh bận đi công tác thì cứ đi đi, cha mẹ sẽ thông cảm mà. Anh làm như vậy sẽ khiến em giống người phụ nữ không hiểu chuyện đấy.”
Chu Hạo thấy cô thật sự tức giận, vội vàng đổi lời, ôm cô vào lòng để dỗ dành.
“Được rồi, anh đi, được chưa? Em đừng nóng giận nữa...”
Vừa nói, anh vừa vui vẻ cắn một cái vào má của Tiền Tình, dấu răng anh in hằn trên mặt cô: “Vợ anh là tốt bụng nhất.”
Tiền Tình chán ghét quay mặt đi: “Anh mau thu dọn đồ đạc đi, xe sắp tới rồi đó.”
Chu Hạo quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Vẫn còn sớm mà.”
“Sớm cái gì chứ, chỉ còn có một tiếng rưỡi nữa thôi, Chu Hạo, anh thả em ra.”
Chu Hạo vò đầu tóc của cô như thể đang xoa đầu một chú cún con vậy, thanh âm khàn khàn: “Anh đã vắng nhà cả nửa tháng trời rồi, vậy mà em cũng không xót cho anh chút nào.”
Tiền Tình sửng sốt, Chu Hạo thành thục bế cô vào phòng trong.
Lúc Chu Hạo rời đi, Tiền Tình đến tận trời tối mới dậy, cô ôm eo đứng lên, trong lòng thầm mắng Chu Hạo còn tay thì bận rộn dọn phòng.
Cô vốn muốn nói với anh rằng cô muốn dựng một quầy bán kem que, nhưng khi bước vào nhà thì cô liền quên mất. Thôi bỏ đi, khi nào anh trở lại rồi nói sau cũng được.
Tiền Tình kiểm kê tiền của cô, Chu Hạo đã đưa tiền lương của anh cho cô từ trước khi kết hôn nên bây giờ tiền của hai người đều nằm trong tay cô.
Khi Chu Hạo vừa mới tốt nghiệp, tiền lương của anh chỉ có hai mươi lăm mao một tháng, sau đó tiền lương của anh dần dần tăng lên. Chu Hạo lớn hơn cô hai tuổi và mới vào nhà máy được hai năm. Trừ ăn uống và tiền gửi cho mẹ Chu Hạo thì vẫn còn dư bốn trăm mao.
Chu Hạo đã tiêu hai trăm mao khi đến nhà Tiền Tình để cầu hôn. Sau khi nhận nhà, anh đã tiêu hơn một trăm mao để mua những vật dụng trong nhà. May mắn thay, khi Tiền Tình kết hôn, cha mẹ của Tiền Tình đã mang về cho cô hai trăm mao làm của hồi môn.
Vì vậy, bây giờ Tiền Tình có khoảng hai trăm bốn mươi mao trong tay và một vài tấm phiếu thực thẩm.
Chút tiền này dùng làm việc khác có thể không đủ nhưng nó lại quá dư để mở một quầy bán kem que.
Tiền Tình vẫn còn hơi lo lắng, sợ chủ nhiệm Lý sẽ bận rộn chuyện của Vạn Chân Chân đến nỗi bà ấy quên mất chuyện hỏi thuê phòng nhỏ kia của cô. Ngày mai có lẽ cô nên gặp chủ nhiệm Lý để nhắc lại.
Không ngờ trước khi Tiền Tình kịp tìm chủ nhiệm Lý thì bà ấy đã tới tìm cô luôn rồi.
Lý Hồng Mai rất tức giận, nếu không có cuộc điện thoại này thì bà ấy còn lâu mới hiểu được lời đồn mà Vạn Chân Chân tung ra vô lý đến mức nào.
Mối quan hệ giữa Vương Hoa và anh họ của hắn ta rất bình thường nếu không muốn nói là xa cách, ngoại trừ chào hỏi nhau vào dịp Tết Nguyên Đán thì bình thường họ rất ít khi liên lạc với nhau.
Khi nhận được cuộc điện thoại, anh họ của Vương Hoa là Vương Hữu Thanh, lúc đầu rất sửng sốt nhưng sau đó lại liên tục kêu oan.
Chu Hạo: “Ngày mai anh sẽ cùng em về nhà gặp mặt cha mẹ vợ.”
Tiền Tình ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, cô đẩy anh ra xa.
“Không phải anh đã tới nhà em rồi sao? Mấy năm nay tuần nào anh cũng tới, còn lạ gì tính nhau nữa. Nhà em cũng không cần mang quà gặp mặt ra khoe làng khoe xóm làm gì cả. Anh bận đi công tác thì cứ đi đi, cha mẹ sẽ thông cảm mà. Anh làm như vậy sẽ khiến em giống người phụ nữ không hiểu chuyện đấy.”
Chu Hạo thấy cô thật sự tức giận, vội vàng đổi lời, ôm cô vào lòng để dỗ dành.
“Được rồi, anh đi, được chưa? Em đừng nóng giận nữa...”
Vừa nói, anh vừa vui vẻ cắn một cái vào má của Tiền Tình, dấu răng anh in hằn trên mặt cô: “Vợ anh là tốt bụng nhất.”
Tiền Tình chán ghét quay mặt đi: “Anh mau thu dọn đồ đạc đi, xe sắp tới rồi đó.”
Chu Hạo quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Vẫn còn sớm mà.”
“Sớm cái gì chứ, chỉ còn có một tiếng rưỡi nữa thôi, Chu Hạo, anh thả em ra.”
Chu Hạo vò đầu tóc của cô như thể đang xoa đầu một chú cún con vậy, thanh âm khàn khàn: “Anh đã vắng nhà cả nửa tháng trời rồi, vậy mà em cũng không xót cho anh chút nào.”
Tiền Tình sửng sốt, Chu Hạo thành thục bế cô vào phòng trong.
Lúc Chu Hạo rời đi, Tiền Tình đến tận trời tối mới dậy, cô ôm eo đứng lên, trong lòng thầm mắng Chu Hạo còn tay thì bận rộn dọn phòng.
Cô vốn muốn nói với anh rằng cô muốn dựng một quầy bán kem que, nhưng khi bước vào nhà thì cô liền quên mất. Thôi bỏ đi, khi nào anh trở lại rồi nói sau cũng được.
Tiền Tình kiểm kê tiền của cô, Chu Hạo đã đưa tiền lương của anh cho cô từ trước khi kết hôn nên bây giờ tiền của hai người đều nằm trong tay cô.
Khi Chu Hạo vừa mới tốt nghiệp, tiền lương của anh chỉ có hai mươi lăm mao một tháng, sau đó tiền lương của anh dần dần tăng lên. Chu Hạo lớn hơn cô hai tuổi và mới vào nhà máy được hai năm. Trừ ăn uống và tiền gửi cho mẹ Chu Hạo thì vẫn còn dư bốn trăm mao.
Chu Hạo đã tiêu hai trăm mao khi đến nhà Tiền Tình để cầu hôn. Sau khi nhận nhà, anh đã tiêu hơn một trăm mao để mua những vật dụng trong nhà. May mắn thay, khi Tiền Tình kết hôn, cha mẹ của Tiền Tình đã mang về cho cô hai trăm mao làm của hồi môn.
Vì vậy, bây giờ Tiền Tình có khoảng hai trăm bốn mươi mao trong tay và một vài tấm phiếu thực thẩm.
Chút tiền này dùng làm việc khác có thể không đủ nhưng nó lại quá dư để mở một quầy bán kem que.
Tiền Tình vẫn còn hơi lo lắng, sợ chủ nhiệm Lý sẽ bận rộn chuyện của Vạn Chân Chân đến nỗi bà ấy quên mất chuyện hỏi thuê phòng nhỏ kia của cô. Ngày mai có lẽ cô nên gặp chủ nhiệm Lý để nhắc lại.
Không ngờ trước khi Tiền Tình kịp tìm chủ nhiệm Lý thì bà ấy đã tới tìm cô luôn rồi.
Lý Hồng Mai rất tức giận, nếu không có cuộc điện thoại này thì bà ấy còn lâu mới hiểu được lời đồn mà Vạn Chân Chân tung ra vô lý đến mức nào.
Mối quan hệ giữa Vương Hoa và anh họ của hắn ta rất bình thường nếu không muốn nói là xa cách, ngoại trừ chào hỏi nhau vào dịp Tết Nguyên Đán thì bình thường họ rất ít khi liên lạc với nhau.
Khi nhận được cuộc điện thoại, anh họ của Vương Hoa là Vương Hữu Thanh, lúc đầu rất sửng sốt nhưng sau đó lại liên tục kêu oan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.