Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang
Chương 36
Công tử gia
08/05/2023
“Nếu cô mua nhiều hơn thì chúng tôi có thể bán rẻ hơn cho cô một chút, xưởng trưởng đã nói rồi, nếu cô mua hơn 100 que sẽ giảm cho cô 10%.”
Tiền Tình đưa cho họ mười đồng và bên kia thối lại cho cô tám mao. Ghế sau nặng đến mức gần như không thể nhét vừa được nữa.
Nhân viên bán hàng bái phục khả năng lái xe của cô: “Cô lấy nhiều hàng quá rồi.”
Thông thường thì sẽ có người mua tầm năm mươi hoặc sáu mươi que, có rất ít người mua cả một trăm que.
Đây là mua về bán, lỡ như mà bán không được thì rất là phí tiền.
Sau khi suy nghĩ, anh ta liền đi lấy vài viên đá cho Tiền Tình, đặt chúng vào giữa hộp sắt và cái chăn bông, như vậy thì với thời tiết hiện tại cũng sẽ không sợ kem bị chảy ra.
Tiền Tình cảm ơn đối phương, sau đó loạng choạng đạp xe rời đi.
Vừa đi, cô vừa bấm còi xe liên tục... “Leng keng.... Leng keng...”
Một lúc sau, một đám trẻ con chạy ra theo sau xe cô.
Tiền Tình không hỏi chúng có mua không mà trực tiếp viết lên trên tờ giấy hai chữ “kem que” rồi đặt ở bên cạnh thùng kem, từ xa là đã có thể nhìn thấy chiếc hộp sắt chứa đầy kem que của cô được đặt trên hai băng ghế dài.
“Có kem que đây!”
“Ai da, con muốn ăn kem, con muốn ăn kem....”
“Thuận Tử à, cho tớ mượn hai mao để mua kem có được không? Chiều nay tớ sẽ trả lại sau.”
“Chị ơi, kem bán như thế nào ạ?”
Tiền Tình cười nói: "Vị muối một que giá một mao, đậu đỏ và đậu xanh giá một mao năm, cam và nho thì ba mao, còn vị sữa thì có hai loại, một loại năm mao, một loại một đồng."
Cô đã nghĩ xong về giá cả, với gian nhà nhỏ này, cô không phải dầm mưa dãi nắng ngoài trời như những người bán kem dạo khác, thậm chí là không cần dạo khắp phố phường. Ngoài ra, cô còn mở sạp hàng trước cổng trường để phục vụ cho nhu cầu của trẻ em.
Nếu giá quá cao, chắc chắn phụ huynh của các bé sẽ trách cô lòng dạ hiểm ác. Tiền thì chắc chắn có thể kiếm được, nhưng có thể phải mang tiếng xấu.
Giá của hiện tại là hợp lý nhất, lời một nửa là tốt lắm rồi. Cô muốn buôn bán lâu dài nên tuy là lời ít nhưng số tiền thu vào rất nhanh.
Hơn nữa, cô bán nó với giá rẻ, những người trong nhà máy cũng có thể tiện đường ghé vào để mua, vì vậy việc buôn bán sẽ dễ dàng hơn.
"Chỉ cần hai mao là có thể mua 2 que kem vị muối rồi...”
"Chị ơi, em muốn 1 que kem vị đậu xanh.”
"Em muốn hai que vị cam ạ.”
Ngay khi vừa rao giá, cảnh tượng nhanh chóng trở nên không thể kiểm soát được.
Những đứa trẻ dù có mù mờ đến đâu thì cũng biết cái giá mà cô đưa ra so với những gì chúng mua trước đây đều rẻ hơn, vốn dĩ chúng chỉ có hai mao trong tay, lúc ấy chỉ mua được một que vị muối hoặc đậu xanh đậu đỏ, bây giờ có thể mua được 2 que kem vị muối.
Còn chần chừ gì mà không mua lẹ chứ!
Khi các em học sinh năm cuối đi ra, quầy hàng của Tiền Tình đã sắp hết kem.
"Hiện tại đã hết kem que vị muối rồi nhé."
"Vẫn còn hai que vị đậu xanh."
"Được, được, buổi chiều sẽ có nhiều kem hơn bây giờ nha.”
Ai không mua được thì chỉ biết ngồi nhìn người khác ăn, có đứa nhóc có hai mao trong túi nên mua liền hai que, mỗi tay cầm một que, liếm que bên trái rồi lại sang liếm que bên phải, nhìn không khác gì đại gia nhí.
Tiền Tình đưa cho họ mười đồng và bên kia thối lại cho cô tám mao. Ghế sau nặng đến mức gần như không thể nhét vừa được nữa.
Nhân viên bán hàng bái phục khả năng lái xe của cô: “Cô lấy nhiều hàng quá rồi.”
Thông thường thì sẽ có người mua tầm năm mươi hoặc sáu mươi que, có rất ít người mua cả một trăm que.
Đây là mua về bán, lỡ như mà bán không được thì rất là phí tiền.
Sau khi suy nghĩ, anh ta liền đi lấy vài viên đá cho Tiền Tình, đặt chúng vào giữa hộp sắt và cái chăn bông, như vậy thì với thời tiết hiện tại cũng sẽ không sợ kem bị chảy ra.
Tiền Tình cảm ơn đối phương, sau đó loạng choạng đạp xe rời đi.
Vừa đi, cô vừa bấm còi xe liên tục... “Leng keng.... Leng keng...”
Một lúc sau, một đám trẻ con chạy ra theo sau xe cô.
Tiền Tình không hỏi chúng có mua không mà trực tiếp viết lên trên tờ giấy hai chữ “kem que” rồi đặt ở bên cạnh thùng kem, từ xa là đã có thể nhìn thấy chiếc hộp sắt chứa đầy kem que của cô được đặt trên hai băng ghế dài.
“Có kem que đây!”
“Ai da, con muốn ăn kem, con muốn ăn kem....”
“Thuận Tử à, cho tớ mượn hai mao để mua kem có được không? Chiều nay tớ sẽ trả lại sau.”
“Chị ơi, kem bán như thế nào ạ?”
Tiền Tình cười nói: "Vị muối một que giá một mao, đậu đỏ và đậu xanh giá một mao năm, cam và nho thì ba mao, còn vị sữa thì có hai loại, một loại năm mao, một loại một đồng."
Cô đã nghĩ xong về giá cả, với gian nhà nhỏ này, cô không phải dầm mưa dãi nắng ngoài trời như những người bán kem dạo khác, thậm chí là không cần dạo khắp phố phường. Ngoài ra, cô còn mở sạp hàng trước cổng trường để phục vụ cho nhu cầu của trẻ em.
Nếu giá quá cao, chắc chắn phụ huynh của các bé sẽ trách cô lòng dạ hiểm ác. Tiền thì chắc chắn có thể kiếm được, nhưng có thể phải mang tiếng xấu.
Giá của hiện tại là hợp lý nhất, lời một nửa là tốt lắm rồi. Cô muốn buôn bán lâu dài nên tuy là lời ít nhưng số tiền thu vào rất nhanh.
Hơn nữa, cô bán nó với giá rẻ, những người trong nhà máy cũng có thể tiện đường ghé vào để mua, vì vậy việc buôn bán sẽ dễ dàng hơn.
"Chỉ cần hai mao là có thể mua 2 que kem vị muối rồi...”
"Chị ơi, em muốn 1 que kem vị đậu xanh.”
"Em muốn hai que vị cam ạ.”
Ngay khi vừa rao giá, cảnh tượng nhanh chóng trở nên không thể kiểm soát được.
Những đứa trẻ dù có mù mờ đến đâu thì cũng biết cái giá mà cô đưa ra so với những gì chúng mua trước đây đều rẻ hơn, vốn dĩ chúng chỉ có hai mao trong tay, lúc ấy chỉ mua được một que vị muối hoặc đậu xanh đậu đỏ, bây giờ có thể mua được 2 que kem vị muối.
Còn chần chừ gì mà không mua lẹ chứ!
Khi các em học sinh năm cuối đi ra, quầy hàng của Tiền Tình đã sắp hết kem.
"Hiện tại đã hết kem que vị muối rồi nhé."
"Vẫn còn hai que vị đậu xanh."
"Được, được, buổi chiều sẽ có nhiều kem hơn bây giờ nha.”
Ai không mua được thì chỉ biết ngồi nhìn người khác ăn, có đứa nhóc có hai mao trong túi nên mua liền hai que, mỗi tay cầm một que, liếm que bên trái rồi lại sang liếm que bên phải, nhìn không khác gì đại gia nhí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.