[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 45:
Nhĩ Tri Nhã Ý
10/09/2024
Một cậu bé nhanh nhảu giơ tay, "Biết! Vì nguy hiểm! Hơn nữa, người bị đuối nước thường là những người biết bơi, giống như con sói trong câu chuyện vừa rồi."
“Ồ, thông minh quá đi. Tiểu Trí nói rất đúng, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng mình biết bơi giỏi mà xuống sông bơi. Nếu muốn bơi, nhất định phải đến vùng nước an toàn và có người lớn ở đó.” Bùi Tú nói.
“Chị Bùi Tú, chúng em không đi bơi đâu, cũng không về nhà. Chị kể tiếp chuyện cho chúng em nghe nhé?” Một đứa trẻ khác khẩn khoản.
Bùi Tú mỉm cười: “Những câu chuyện hay như thế này, một ngày chỉ kể một câu thôi. Ngày mai các em phải thể hiện thật tốt, nếu thầy Lý nói các em ngoan, chị sẽ kể chuyện tiếp. Nhưng nếu có một người không ngoan, thì chị sẽ không đến nữa nhé. Thôi, bây giờ nghe chị, đi vận động nào!”
Với trẻ nhỏ, sức khỏe là trên hết. Có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì. Dù bọn trẻ hiện tại hoạt động thể chất nhiều hơn so với trẻ em mấy thập niên sau, nhưng vẫn là chưa đủ.
Sợ rằng nếu không nghe lời thì ngày mai sẽ không được nghe chuyện hay nữa, bọn trẻ vội tản đi. Có đứa chơi bóng bàn trên chiếc bàn đất đã bị sụt lún, có đứa chơi trò diều hâu bắt gà con, và có đứa thì nhảy ô...
Thầy Lý thu lại ánh mắt, nghiêm nghị nói với Bùi Tú: "Bùi Tú, trước đây tôi đã cảm thấy em là một đứa trẻ giỏi giang. Sau này em chắc chắn sẽ còn giỏi hơn nữa."
Bùi Tú cười, "Thầy Lý, thầy có nghe nói về chuyện em ly hôn phải không? Ừm, sau này em thực sự sẽ sống tốt hơn."
Thầy Lý gật đầu, "Đúng vậy, sẽ tốt hơn, em còn trẻ mà. Đúng rồi, câu chuyện em kể vừa nãy, em đọc ở cuốn sách nào vậy?"
Tất nhiên không phải đọc từ sách nào cả, mà chính là do Bùi Tú tự biên soạn. Trước khi đến đây, Bùi Tú đã là một biên kịch nổi tiếng trong ngành giải trí, và trước khi trở thành biên kịch, cô cũng đã viết ra vài cuốn tiểu thuyết.
Do không đành lòng thấy tiểu thuyết của mình bị cải biên đến mức hoàn toàn khác đi, cô đã chuyển sang làm biên kịch. Thực tế, từ khi vừa tròn 18 tuổi, cô đã tự nuôi sống bản thân bằng tiền nhuận bút, không cần lấy một đồng nào từ người cha tệ bạc. Nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, việc sáng tác vài câu chuyện cho học sinh tiểu học chỉ như một bữa ăn sáng đối với cô.
Bùi Tú thản nhiên đáp: “Em tự viết đấy ạ.”
Đôi mắt mờ đục của thầy Lý bỗng sáng lên: “Thật sự là em tự viết sao? Tốt lắm, thật là tốt.”
Bùi Tú chú ý thấy thầy Lý đang cầm một phong thư, chắc hẳn được gửi từ nước ngoài, viết bằng tiếng Anh.
"Thầy Lý, thầy có tin tức từ người thân ở nước ngoài à?"
Nếu cô nhớ không lầm, thầy Lý và vị hiệu trưởng cũ trước đây đều là những người có học thức cao, nhưng do hoàn cảnh lịch sử mà phải sống ở trấn Lạc Tịch.
Hiệu trưởng cũ may mắn hơn thầy Lý một chút, gia đình ông ấy đều ở trong nước và đã đoàn tụ với vợ con. Còn thầy Lý thì chưa lập gia đình, người thân của ông dường như đều sống ở nước ngoài.
Ánh mắt của thầy Lý trùng xuống, “Ừ, có tin tức.”
“Vậy thì nên vui mới đúng chứ ạ.”
“Ồ, thông minh quá đi. Tiểu Trí nói rất đúng, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng mình biết bơi giỏi mà xuống sông bơi. Nếu muốn bơi, nhất định phải đến vùng nước an toàn và có người lớn ở đó.” Bùi Tú nói.
“Chị Bùi Tú, chúng em không đi bơi đâu, cũng không về nhà. Chị kể tiếp chuyện cho chúng em nghe nhé?” Một đứa trẻ khác khẩn khoản.
Bùi Tú mỉm cười: “Những câu chuyện hay như thế này, một ngày chỉ kể một câu thôi. Ngày mai các em phải thể hiện thật tốt, nếu thầy Lý nói các em ngoan, chị sẽ kể chuyện tiếp. Nhưng nếu có một người không ngoan, thì chị sẽ không đến nữa nhé. Thôi, bây giờ nghe chị, đi vận động nào!”
Với trẻ nhỏ, sức khỏe là trên hết. Có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì. Dù bọn trẻ hiện tại hoạt động thể chất nhiều hơn so với trẻ em mấy thập niên sau, nhưng vẫn là chưa đủ.
Sợ rằng nếu không nghe lời thì ngày mai sẽ không được nghe chuyện hay nữa, bọn trẻ vội tản đi. Có đứa chơi bóng bàn trên chiếc bàn đất đã bị sụt lún, có đứa chơi trò diều hâu bắt gà con, và có đứa thì nhảy ô...
Thầy Lý thu lại ánh mắt, nghiêm nghị nói với Bùi Tú: "Bùi Tú, trước đây tôi đã cảm thấy em là một đứa trẻ giỏi giang. Sau này em chắc chắn sẽ còn giỏi hơn nữa."
Bùi Tú cười, "Thầy Lý, thầy có nghe nói về chuyện em ly hôn phải không? Ừm, sau này em thực sự sẽ sống tốt hơn."
Thầy Lý gật đầu, "Đúng vậy, sẽ tốt hơn, em còn trẻ mà. Đúng rồi, câu chuyện em kể vừa nãy, em đọc ở cuốn sách nào vậy?"
Tất nhiên không phải đọc từ sách nào cả, mà chính là do Bùi Tú tự biên soạn. Trước khi đến đây, Bùi Tú đã là một biên kịch nổi tiếng trong ngành giải trí, và trước khi trở thành biên kịch, cô cũng đã viết ra vài cuốn tiểu thuyết.
Do không đành lòng thấy tiểu thuyết của mình bị cải biên đến mức hoàn toàn khác đi, cô đã chuyển sang làm biên kịch. Thực tế, từ khi vừa tròn 18 tuổi, cô đã tự nuôi sống bản thân bằng tiền nhuận bút, không cần lấy một đồng nào từ người cha tệ bạc. Nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, việc sáng tác vài câu chuyện cho học sinh tiểu học chỉ như một bữa ăn sáng đối với cô.
Bùi Tú thản nhiên đáp: “Em tự viết đấy ạ.”
Đôi mắt mờ đục của thầy Lý bỗng sáng lên: “Thật sự là em tự viết sao? Tốt lắm, thật là tốt.”
Bùi Tú chú ý thấy thầy Lý đang cầm một phong thư, chắc hẳn được gửi từ nước ngoài, viết bằng tiếng Anh.
"Thầy Lý, thầy có tin tức từ người thân ở nước ngoài à?"
Nếu cô nhớ không lầm, thầy Lý và vị hiệu trưởng cũ trước đây đều là những người có học thức cao, nhưng do hoàn cảnh lịch sử mà phải sống ở trấn Lạc Tịch.
Hiệu trưởng cũ may mắn hơn thầy Lý một chút, gia đình ông ấy đều ở trong nước và đã đoàn tụ với vợ con. Còn thầy Lý thì chưa lập gia đình, người thân của ông dường như đều sống ở nước ngoài.
Ánh mắt của thầy Lý trùng xuống, “Ừ, có tin tức.”
“Vậy thì nên vui mới đúng chứ ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.