[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh
Chương 19: Vòng Tay Hạt Phỉ Thúy (7)
Nữ vương không ở nhà
23/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhạc Xảo Vân và Mạnh Doanh Châu nhìn nhau một cái, điều này đương nhiên dễ dàng, lập tức đồng ý: “Được, bọn tao viết!”
Trông cậy vào con gái sau này hiếu thảo hầu hạ là điều không thể nào, viết thì viết.
Mạnh Nghiên Thanh lại đưa ra một yêu cầu: “Khi con mấy tháng tuổi, ba mẹ bế con đi gặp họ hàng, họ hàng đó đã từng tặng cho con một cái vòng tay, vòng tay đó tuy không bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng là của con, là người ta tặng cho con, trước khi mẹ con mất đã nói, đó là của hồi môn của con. Khi con đi nhất định phải đem vòng tay đó theo.”
Có phải của hồi môn hay không thì Mạnh Nghiên Thanh không biết, nhưng cô nói như vậy, ai cũng sẽ không đi tìm người mẹ đã chết của Mạnh Kiến Hồng để đối chất, dù sao lời của một người mẹ đã mất nói với con gái năm tuổi, bây giờ còn không phải do cô bịa ra.
Nhạc Xảo Vân vừa nghe xong thì chau mày, sau đó nói: “Vòng tay gì, tao chưa từng nghe nhắc tới cái đó.”
Mạnh Nghiên Thanh: “Năm tuổi con mất mẹ, sau đó đã có mẹ kế, chẳng qua hai người nghĩ con nhỏ tuổi lại không còn họ hàng làm chủ nên ức hiếp con mà thôi, nhưng mà cha, cha có thể đã quên mất rồi…”
Cô nhìn về phía Mạnh Doanh Châu, nói: “Nhà họ Lục ở phố Đông Giao Dân là một nhà dù ở đâu cũng có uy tín và danh dự, vợ của con trai cả nhà họ chính là họ hàng xa của chúng ta, mặc dù họ với chúng ta ở khá xa nhau nhưng trước kia mẹ con có dẫn con đi gặp vài lần.”
Mạnh Doanh Châu hơi kinh ngạc, đây đều đã là chuyện quá khứ rồi, bởi vì sau này nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, ông ta không muốn bị liên lụy, từ đó không còn nhắc đến, cắt đứt quan hệ, lúc đó Mạnh Kiến Hồng cũng chỉ bốn năm tuổi, không ngờ rằng cô lại nhớ toàn bộ!
Mạnh Nghiên Thanh tiếp tục nói: “Vòng tay này là con dâu nhà bọn họ tặng cho con, hôm nay, nếu như con lấy không được thì con sẽ đi tìm bọn họ, nhờ bọn họ đến làm chủ cho con, mặc dù người chị ấy đã mất sớm nhưng nghe nói chị ấy vẫn có để lại huyết mạch của mình, mặc dù là họ hàng xa nhưng ít nhiều gì chúng ta cũng từng có liên hệ, nói đến con của chị ấy thì cậu bé đó cũng nên gọi con một tiếng mợ đấy. Nghe nói vị anh rể đó có chức vị rất cao, vợ đã mất mười năm nhưng chưa từng bước thêm bước nữa, có lẽ anh ấy có tình sâu nghĩa nặng với chị họ con, nếu hôm nay con đến cầu xin trước nhà anh ấy thì có lẽ anh ấy cũng nể tình họ hàng khi xưa, chưa chắc sẽ không giải quyết cho một đứa con gái mồ côi như con.”
Lời này của cô, khiến cho Nhạc Xảo Vân bị dọa sợ.
Khi Nhạc Xảo Vân được gả vào, chỉ mơ hồ biết được nhà của Mạnh Doanh Châu đã từng là gia đình giàu có, nhưng bởi vì thời kỳ đặc biệt đó nên đương nhiên bà ta yêu cầu Mạnh Doanh Chau nhanh chóng cắt đứt.
Nhạc Xảo Vân và Mạnh Doanh Châu nhìn nhau một cái, điều này đương nhiên dễ dàng, lập tức đồng ý: “Được, bọn tao viết!”
Trông cậy vào con gái sau này hiếu thảo hầu hạ là điều không thể nào, viết thì viết.
Mạnh Nghiên Thanh lại đưa ra một yêu cầu: “Khi con mấy tháng tuổi, ba mẹ bế con đi gặp họ hàng, họ hàng đó đã từng tặng cho con một cái vòng tay, vòng tay đó tuy không bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng là của con, là người ta tặng cho con, trước khi mẹ con mất đã nói, đó là của hồi môn của con. Khi con đi nhất định phải đem vòng tay đó theo.”
Có phải của hồi môn hay không thì Mạnh Nghiên Thanh không biết, nhưng cô nói như vậy, ai cũng sẽ không đi tìm người mẹ đã chết của Mạnh Kiến Hồng để đối chất, dù sao lời của một người mẹ đã mất nói với con gái năm tuổi, bây giờ còn không phải do cô bịa ra.
Nhạc Xảo Vân vừa nghe xong thì chau mày, sau đó nói: “Vòng tay gì, tao chưa từng nghe nhắc tới cái đó.”
Mạnh Nghiên Thanh: “Năm tuổi con mất mẹ, sau đó đã có mẹ kế, chẳng qua hai người nghĩ con nhỏ tuổi lại không còn họ hàng làm chủ nên ức hiếp con mà thôi, nhưng mà cha, cha có thể đã quên mất rồi…”
Cô nhìn về phía Mạnh Doanh Châu, nói: “Nhà họ Lục ở phố Đông Giao Dân là một nhà dù ở đâu cũng có uy tín và danh dự, vợ của con trai cả nhà họ chính là họ hàng xa của chúng ta, mặc dù họ với chúng ta ở khá xa nhau nhưng trước kia mẹ con có dẫn con đi gặp vài lần.”
Mạnh Doanh Châu hơi kinh ngạc, đây đều đã là chuyện quá khứ rồi, bởi vì sau này nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, ông ta không muốn bị liên lụy, từ đó không còn nhắc đến, cắt đứt quan hệ, lúc đó Mạnh Kiến Hồng cũng chỉ bốn năm tuổi, không ngờ rằng cô lại nhớ toàn bộ!
Mạnh Nghiên Thanh tiếp tục nói: “Vòng tay này là con dâu nhà bọn họ tặng cho con, hôm nay, nếu như con lấy không được thì con sẽ đi tìm bọn họ, nhờ bọn họ đến làm chủ cho con, mặc dù người chị ấy đã mất sớm nhưng nghe nói chị ấy vẫn có để lại huyết mạch của mình, mặc dù là họ hàng xa nhưng ít nhiều gì chúng ta cũng từng có liên hệ, nói đến con của chị ấy thì cậu bé đó cũng nên gọi con một tiếng mợ đấy. Nghe nói vị anh rể đó có chức vị rất cao, vợ đã mất mười năm nhưng chưa từng bước thêm bước nữa, có lẽ anh ấy có tình sâu nghĩa nặng với chị họ con, nếu hôm nay con đến cầu xin trước nhà anh ấy thì có lẽ anh ấy cũng nể tình họ hàng khi xưa, chưa chắc sẽ không giải quyết cho một đứa con gái mồ côi như con.”
Lời này của cô, khiến cho Nhạc Xảo Vân bị dọa sợ.
Khi Nhạc Xảo Vân được gả vào, chỉ mơ hồ biết được nhà của Mạnh Doanh Châu đã từng là gia đình giàu có, nhưng bởi vì thời kỳ đặc biệt đó nên đương nhiên bà ta yêu cầu Mạnh Doanh Chau nhanh chóng cắt đứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.