[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con
Chương 10: Đừng Có Hung Dữ Với Em Gái! (3)
Ái Cật Bạch Thái Đích La Bặc Thỏ
30/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chân ngắn kia chạy nghiêng ngả lảo đảo, Lục Mạn Mạn sợ cô bé nửa đường ngã sấp xuống, vội ngồi xổm xuống vươn hai tay ra.
“Chi Chi chạy chậm thôi.”
“Thím à, hôm nay thím đẹp quá!”
Lục Mạn Mạn vừa ôm Chi Chi thì nghe cô bé nói như vậy.
Lục Mạn Mạn lập tức cười đến mang tai, cô là một đại mỹ nhân da trắng nõn nà động lòng người, hơi chưng diện một chút đương nhiên sẽ trở nên đẹp hơn, nhưng mà lời này nói ra từ miệng bé Chi Chi càng khiến người ta vui vẻ hơn.
Nhưng Lục Mạn Mạn không biết rằng, mặc dù cô và nguyên chủ có gương mặt giống nhau, nhưng khí chất lại rất khác nhau, nguyên chủ đẹp thì đẹp nhưng lại cay độc chanh chua, cô thì tươi sáng thanh tú, hơn nữa cô còn biết cách ăn mặc, không buộc tóc kiểu búi nơ như người bây giờ, mà là buộc bồng bềnh lại sống động, thoạt nhìn trẻ trung, mang giày xăng đan nhựa màu vàng gừng thì không mang vớ, để trần hai đôi chân trắng nõn, ngoài đẹp mắt ra thì còn theo phong cách phương Tây nữa. Không có một chút quê mùa nào của thập niên tám mươi cả.
Lúc trước tắm rửa xong xuống ăn cơm, chân trần giẫm dép lê, mặc váy ngủ, tóc ở phía sau thì tùy ý buộc lên, bộ dáng lười biếng lại tùy hứng khiến dì Điền cũng nhịn không được phải nhìn lại vài lần.
“Thím, thím muốn ra ngoài sao?”
Nhóc Chi Chi nhìn thấy Lục Mạn Mạn cầm một chiếc ví nhỏ trong tay.
Lục Mạn Mạn đã xem qua những chiếc túi xách của nguyên chủ, ngoại trừ chiếc túi màu xanh lá cây, một chiếc túi da màu đen, một chiếc túi vải màu lanh giống như đồ đi chợ thì không có ngoại lệ, từ màu sắc đến kiểu dáng, không có cái nào trông hợp thời cả.
Cô thà cầm một chiếc ví nhỏ ra ngoài còn hơn.
Cô nhéo má nhỏ mập mạp của Chi Chi nói: "Đúng vậy, thím phải ra ngoài một chuyến, Chi Chi ngoan ngoãn ở nhà chơi với anh trai nha.”
Chu Bỉnh cũng đã đi ra từ lâu, đứng ở vị trí không xa không gần, nhìn cảnh em gái thân mật với thím, trong mắt cậu có chút phức tạp.
Lúc trước ở trong phòng, cậu còn dặn dò em gái, không nên suốt ngày cứ chạy đến tìm thím, đỡ làm phiền đến thím.
Em gái đồng ý, kết quả vừa đi ra liền dính vào thím rồi.
Nghe Lục Mạn Mạn nói như vậy, cậu vội vàng nói: "Chi Chi, đi thôi, chơi với anh trai, đừng làm phiền thím nữa, thím có việc cần phải làm.”
Chu Chi Chi lại không nhìn anh trai, tay nhỏ cô bé còn cầm lấy tay Lục Mạn Mạn, chớp chớp đôi mắt to đen láy rồi nói: "Chi Chi không muốn chơi với anh trai, Chi Chi muốn đi ra ngoài với thím cơ...”
“Chu Chi Chi!”
Chu Bỉnh tức giận.
Chu Chi Chi bị anh trai hung dữ mắng, trong đôi mắt to tròn đó lập tức chứa đầy nước mắt, dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc, chân tay luống cuống, lại trông mong nhìn Lục Mạn Mạn.
Dáng vẻ này thật sự khiến Lục Mạn Mạn đau lòng.
Cô quay đầu mắng Chu Bỉnh: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có hung dữ với em gái!”
Sau đó Lục Mạn Mạn lấy khăn tay ra lau đôi mắt ướt đẫm cho Chi Chi rồi buộc lại chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô bé, vì ngủ trưa nên tóc buộc đã có chút lỏng lẻo, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: "Chi Chi muốn cùng thím ra ngoài thì nhanh đi thôi."
Cô nhóc cười trong nước mắt, trên mặt tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, nắm chặt tay Lục Mạn Mạn, thân thể nhỏ bé gần như áp sát vào người cô, liên tục hứa hẹn: "Thím, Chi Chi nhất định sẽ ngoan."
Chân ngắn kia chạy nghiêng ngả lảo đảo, Lục Mạn Mạn sợ cô bé nửa đường ngã sấp xuống, vội ngồi xổm xuống vươn hai tay ra.
“Chi Chi chạy chậm thôi.”
“Thím à, hôm nay thím đẹp quá!”
Lục Mạn Mạn vừa ôm Chi Chi thì nghe cô bé nói như vậy.
Lục Mạn Mạn lập tức cười đến mang tai, cô là một đại mỹ nhân da trắng nõn nà động lòng người, hơi chưng diện một chút đương nhiên sẽ trở nên đẹp hơn, nhưng mà lời này nói ra từ miệng bé Chi Chi càng khiến người ta vui vẻ hơn.
Nhưng Lục Mạn Mạn không biết rằng, mặc dù cô và nguyên chủ có gương mặt giống nhau, nhưng khí chất lại rất khác nhau, nguyên chủ đẹp thì đẹp nhưng lại cay độc chanh chua, cô thì tươi sáng thanh tú, hơn nữa cô còn biết cách ăn mặc, không buộc tóc kiểu búi nơ như người bây giờ, mà là buộc bồng bềnh lại sống động, thoạt nhìn trẻ trung, mang giày xăng đan nhựa màu vàng gừng thì không mang vớ, để trần hai đôi chân trắng nõn, ngoài đẹp mắt ra thì còn theo phong cách phương Tây nữa. Không có một chút quê mùa nào của thập niên tám mươi cả.
Lúc trước tắm rửa xong xuống ăn cơm, chân trần giẫm dép lê, mặc váy ngủ, tóc ở phía sau thì tùy ý buộc lên, bộ dáng lười biếng lại tùy hứng khiến dì Điền cũng nhịn không được phải nhìn lại vài lần.
“Thím, thím muốn ra ngoài sao?”
Nhóc Chi Chi nhìn thấy Lục Mạn Mạn cầm một chiếc ví nhỏ trong tay.
Lục Mạn Mạn đã xem qua những chiếc túi xách của nguyên chủ, ngoại trừ chiếc túi màu xanh lá cây, một chiếc túi da màu đen, một chiếc túi vải màu lanh giống như đồ đi chợ thì không có ngoại lệ, từ màu sắc đến kiểu dáng, không có cái nào trông hợp thời cả.
Cô thà cầm một chiếc ví nhỏ ra ngoài còn hơn.
Cô nhéo má nhỏ mập mạp của Chi Chi nói: "Đúng vậy, thím phải ra ngoài một chuyến, Chi Chi ngoan ngoãn ở nhà chơi với anh trai nha.”
Chu Bỉnh cũng đã đi ra từ lâu, đứng ở vị trí không xa không gần, nhìn cảnh em gái thân mật với thím, trong mắt cậu có chút phức tạp.
Lúc trước ở trong phòng, cậu còn dặn dò em gái, không nên suốt ngày cứ chạy đến tìm thím, đỡ làm phiền đến thím.
Em gái đồng ý, kết quả vừa đi ra liền dính vào thím rồi.
Nghe Lục Mạn Mạn nói như vậy, cậu vội vàng nói: "Chi Chi, đi thôi, chơi với anh trai, đừng làm phiền thím nữa, thím có việc cần phải làm.”
Chu Chi Chi lại không nhìn anh trai, tay nhỏ cô bé còn cầm lấy tay Lục Mạn Mạn, chớp chớp đôi mắt to đen láy rồi nói: "Chi Chi không muốn chơi với anh trai, Chi Chi muốn đi ra ngoài với thím cơ...”
“Chu Chi Chi!”
Chu Bỉnh tức giận.
Chu Chi Chi bị anh trai hung dữ mắng, trong đôi mắt to tròn đó lập tức chứa đầy nước mắt, dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc, chân tay luống cuống, lại trông mong nhìn Lục Mạn Mạn.
Dáng vẻ này thật sự khiến Lục Mạn Mạn đau lòng.
Cô quay đầu mắng Chu Bỉnh: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có hung dữ với em gái!”
Sau đó Lục Mạn Mạn lấy khăn tay ra lau đôi mắt ướt đẫm cho Chi Chi rồi buộc lại chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô bé, vì ngủ trưa nên tóc buộc đã có chút lỏng lẻo, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: "Chi Chi muốn cùng thím ra ngoài thì nhanh đi thôi."
Cô nhóc cười trong nước mắt, trên mặt tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, nắm chặt tay Lục Mạn Mạn, thân thể nhỏ bé gần như áp sát vào người cô, liên tục hứa hẹn: "Thím, Chi Chi nhất định sẽ ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.