Thập Niên 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Cùng Quân Thiếu Lạnh Lùng Kết Hôn Rồi
Chương 10:
Bạch Trà Lưu Huỳnh
04/11/2024
Hoắc Kiêu Hàn cao 1m86, dáng người cao lớn, oai vệ, đứng giữa dòng người ồn ào tìm kiếm hai chị em. Một thân hình mềm mại bất ngờ va vào lưng anh, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy eo anh, những ngón tay trắng nõn lần mò trên bụng anh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhiều năm trong quân ngũ khiến anh có chút sững sờ, người ít khi nói chuyện với phụ nữ như anh lại bị một người phụ nữ đụng chạm thân mật thế này, nhất là bị sờ vào...
Cơ bắp cuồn cuộn của anh căng lên, toàn thân cứng đờ.
Anh vội quay đầu lại, thấy khuôn mặt mịn màng của Tô Uyển áp sát vào lưng mình, đôi môi đỏ mọng, mềm mại, hương hoa dành dành thanh khiết hòa quyện với mùi hương ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ phả vào mũi anh, khiến hơi thở anh rối loạn.
"Buông ra." Giây tiếp theo, Hoắc Kiêu Hàn sa sầm mặt, giọng nói lạnh lùng, đáng sợ.
Không ngờ cô lại dám có ý đồ với mình, chưa đến Bắc Bình đã dám nhào vào người đàn ông ở nơi công cộng thế này, tư tưởng đạo đức suy đồi, bại hoại.
Đúng là đồ lưu manh.
Tô Uyển cũng không ngờ lại là Hoắc Kiêu Hàn, chân anh thật dài, cô tưởng mình ôm eo anh, hóa ra lại là hông, chạm đúng chỗ không nên chạm, xấu hổ vội vàng đứng thẳng dậy.
Nhưng Hoắc Kiêu Hàn lại thẳng người lùi lại, mặc kệ cô có đứng vững hay không, thấy tay Tô Uyển vẫn bám trên người mình, liền lạnh lùng, vô tình đẩy ra.
"Đồng chí Tô Uyển, chấn chỉnh lại cho tôi, bỏ ngay cái tư tưởng lệch lạc đó đi!" Ánh mắt Hoắc Kiêu Hàn sắc như dao.
Tô Uyển ngã phịch xuống đất, Hàn Vệ định đỡ nhưng lại bị một đứa trẻ chạy đến làm vấp ngã.
Trời đất, Đoàn trưởng Hoắc mắng nữ đồng chí chẳng nể nang gì cả, thảo nào bị lính dưới quyền gọi là "Diêm La mặt đen".
"Xin lỗi, đồng chí Hoắc, tôi không cố ý." Tô Uyển xoa mông đau điếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Còn nói không cố ý? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám sờ soạng đàn ông... Thật không biết xấu hổ.
Không biết nhà họ Tô dạy dỗ cô kiểu gì.
Rõ ràng có khuôn mặt xinh xắn, dễ mến, lại cứ làm mấy trò này.
Đáng lẽ anh không nên đồng ý giúp cô chuyển trường đến Bắc Bình, đến đó rồi không biết cô còn làm ra chuyện gì nữa.
"Câm miệng, từ giờ trở đi, giữ khoảng cách với tôi, còn dám vượt quá giới hạn, tôi sẽ lập tức cho người đưa cô về thôn Tiền Đường." Hoắc Kiêu Hàn lạnh lùng cảnh cáo, khuôn mặt lạnh tanh, không chút tình cảm.
Nếu không phải nể tình cha Tô Uyển từng cứu cha anh, bây giờ anh đã bắt cô lên đồn công an, cho đi cải tạo tư tưởng rồi.
"Anh Hoắc, anh đừng giận, chắc chị ấy thích anh quá, giờ nhiều người thế này, anh đừng nói chị ấy nữa, tha cho chị ấy lần này đi." Tô Hiểu Tuệ nghe tiếng còi tàu liền quay lại, vừa hay thấy cảnh Hoắc Kiêu Hàn đẩy Tô Uyển.
Sau đó, cô ta kéo chân phải bị thương, ngồi xuống cạnh Tô Uyển, vẻ mặt hiểu chuyện, bênh vực chị gái: "Chị, em không xem mắt với anh Hoắc là được rồi, chị đừng hủy hoại thanh danh của mình như vậy, em bằng lòng nhường anh ấy cho chị."
Tuy Hoắc Kiêu Hàn mắng rất hung ác, nhưng cũng cố hạ giọng, lại thêm xung quanh ồn ào, mọi người không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy một cô gái trẻ ôm một anh bộ đội, rồi bị anh ta đẩy ra.
Nhưng Tô Hiểu Tuệ lại cố tình nói to để những người xung quanh không hiểu chuyện tưởng chị gái ve vãn đối tượng xem mắt của em gái, dùng trò bẩn thỉu, lao vào lòng người ta để ép người ta cưới mình.
Nhất là đối phương lại là bộ đội, bị đeo bám như vậy cũng chẳng biết làm sao.
"Chậc chậc, con gái xinh xắn thế kia mà sao lại không biết xấu hổ, đi cướp đàn ông của em gái mình."
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhiều năm trong quân ngũ khiến anh có chút sững sờ, người ít khi nói chuyện với phụ nữ như anh lại bị một người phụ nữ đụng chạm thân mật thế này, nhất là bị sờ vào...
Cơ bắp cuồn cuộn của anh căng lên, toàn thân cứng đờ.
Anh vội quay đầu lại, thấy khuôn mặt mịn màng của Tô Uyển áp sát vào lưng mình, đôi môi đỏ mọng, mềm mại, hương hoa dành dành thanh khiết hòa quyện với mùi hương ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ phả vào mũi anh, khiến hơi thở anh rối loạn.
"Buông ra." Giây tiếp theo, Hoắc Kiêu Hàn sa sầm mặt, giọng nói lạnh lùng, đáng sợ.
Không ngờ cô lại dám có ý đồ với mình, chưa đến Bắc Bình đã dám nhào vào người đàn ông ở nơi công cộng thế này, tư tưởng đạo đức suy đồi, bại hoại.
Đúng là đồ lưu manh.
Tô Uyển cũng không ngờ lại là Hoắc Kiêu Hàn, chân anh thật dài, cô tưởng mình ôm eo anh, hóa ra lại là hông, chạm đúng chỗ không nên chạm, xấu hổ vội vàng đứng thẳng dậy.
Nhưng Hoắc Kiêu Hàn lại thẳng người lùi lại, mặc kệ cô có đứng vững hay không, thấy tay Tô Uyển vẫn bám trên người mình, liền lạnh lùng, vô tình đẩy ra.
"Đồng chí Tô Uyển, chấn chỉnh lại cho tôi, bỏ ngay cái tư tưởng lệch lạc đó đi!" Ánh mắt Hoắc Kiêu Hàn sắc như dao.
Tô Uyển ngã phịch xuống đất, Hàn Vệ định đỡ nhưng lại bị một đứa trẻ chạy đến làm vấp ngã.
Trời đất, Đoàn trưởng Hoắc mắng nữ đồng chí chẳng nể nang gì cả, thảo nào bị lính dưới quyền gọi là "Diêm La mặt đen".
"Xin lỗi, đồng chí Hoắc, tôi không cố ý." Tô Uyển xoa mông đau điếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Còn nói không cố ý? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám sờ soạng đàn ông... Thật không biết xấu hổ.
Không biết nhà họ Tô dạy dỗ cô kiểu gì.
Rõ ràng có khuôn mặt xinh xắn, dễ mến, lại cứ làm mấy trò này.
Đáng lẽ anh không nên đồng ý giúp cô chuyển trường đến Bắc Bình, đến đó rồi không biết cô còn làm ra chuyện gì nữa.
"Câm miệng, từ giờ trở đi, giữ khoảng cách với tôi, còn dám vượt quá giới hạn, tôi sẽ lập tức cho người đưa cô về thôn Tiền Đường." Hoắc Kiêu Hàn lạnh lùng cảnh cáo, khuôn mặt lạnh tanh, không chút tình cảm.
Nếu không phải nể tình cha Tô Uyển từng cứu cha anh, bây giờ anh đã bắt cô lên đồn công an, cho đi cải tạo tư tưởng rồi.
"Anh Hoắc, anh đừng giận, chắc chị ấy thích anh quá, giờ nhiều người thế này, anh đừng nói chị ấy nữa, tha cho chị ấy lần này đi." Tô Hiểu Tuệ nghe tiếng còi tàu liền quay lại, vừa hay thấy cảnh Hoắc Kiêu Hàn đẩy Tô Uyển.
Sau đó, cô ta kéo chân phải bị thương, ngồi xuống cạnh Tô Uyển, vẻ mặt hiểu chuyện, bênh vực chị gái: "Chị, em không xem mắt với anh Hoắc là được rồi, chị đừng hủy hoại thanh danh của mình như vậy, em bằng lòng nhường anh ấy cho chị."
Tuy Hoắc Kiêu Hàn mắng rất hung ác, nhưng cũng cố hạ giọng, lại thêm xung quanh ồn ào, mọi người không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy một cô gái trẻ ôm một anh bộ đội, rồi bị anh ta đẩy ra.
Nhưng Tô Hiểu Tuệ lại cố tình nói to để những người xung quanh không hiểu chuyện tưởng chị gái ve vãn đối tượng xem mắt của em gái, dùng trò bẩn thỉu, lao vào lòng người ta để ép người ta cưới mình.
Nhất là đối phương lại là bộ đội, bị đeo bám như vậy cũng chẳng biết làm sao.
"Chậc chậc, con gái xinh xắn thế kia mà sao lại không biết xấu hổ, đi cướp đàn ông của em gái mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.