Chương 3:
Kim Ca Thiết Mã
11/01/2022
Lâm Thanh Chỉ một tay bưng vại sứ đựng chè trứng gà đường đỏ, một tay xách lương thực thô cùng dưa muối đi vài bước đã tiến vào trong một chòi nhỏ.
Bên trong có chút tối tăm, không gian chật hẹp chỉ có một cái tủ đầu giường cùng một cái giường, nhìn kỹ có thể nhìn thấy trên giường có một thân ảnh già nua đang nằm.
Lâm Thanh Chỉ theo bản năng nhẹ nhàng đi tới trước giường, cúi đầu nhìn về phía người nằm trên giường: "Bà ơi, ngồi dậy ăn một chút cơm đi ạ.”
Bà nội Lâm lắc đầu, chỉ chỉ Lâm Thanh Chỉ lại chỉ vào đồ vật trong tay cô, ý bảo cô tự mình ăn bà không đói bụng.
Có người làm sao có thể không đói, Lâm Thanh Chỉ cũng không cứng rắn nói nữa trực tiếp đưa tay đỡ người bà dậy động tác nhẹ nhàng nhưng đầy lực, sau đó cầm lấy gối đệm sau lưng bà nội Lâm: "Cháu ăn rồi, bà không đói cũng phải ăn ngày mai cháu sẽ dẫn bà đi khám bệnh, cháu không biết nấu cơm nếu bà nội mãi không khỏe cháu sẽ chết đói mất.”
"Nếu bà nội thật sự muốn cháu chết đói, vậy thì đừng ăn cơm." Tuy miệng nói như vậy, nhưng tay cô vẫn bưng vại sứ đựng chè trứng gà đường đó đến bên miệng bà nội Lâm, rất có tư thế người không uống cháu liền rót cho người uống.
Cuối cùng bà Lâm vẫn bị cháu gái ép uống hết một chén nước trứng gà đường đỏ, còn ăn thêm một chén chào ngâm bánh bao kèm với dưa muối.
Người đời có một câu nói, người là sắt cơm là thép không ăn một bữa là đói, huống chi hai người đã rất lâu rồi không được ăn no.
Lâm Thanh Chỉ còn trẻ còn có thể chống chọi, còn bà nội Lâm vốn đã lớn tuổi thêm chuyện từ khi đứa con trai nhỏ yêu thương nhất qua đời vì đau thương mà đã không ăn được mấy bữa cơm ngon, về sau lại càng không có lương thực mà ăn, thì cho dù không có bệnh cũng thành bệnh.
Mắt thấy bà nội Lâm đã hồi phục lại chút khí lực, khuôn mặt Lâm Thanh Chỉ mới dần buông lỏng, kết quả một cái gối đầu liền đập tới mang theo tiếng mắng tức giận: "Con nhỏ chết tiệt.”
Lâm Thanh Chỉ ôm trán đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc vì bị đánh.
Đến lúc phản ứng lại, có chút thở phì phò: "Bà nội, sao lại đánh cháu?”
"Bà đây còn không thể đánh ngươi sao?" Bà Lâm cầm lấy vại trà trên giường ném tới.
Lâm Thanh Chỉ linh hoạt tránh sang một bên, có chút tức giận: "Bà nội!”
Lâm Thanh Chỉ lúc gọi bà không có chút ngượng miệng, vì hệ thống xuyên thư nói rằng đây chính là cuộc sống cả đời của cô, cho dù tính cách của cô có thay đổi thì người xung quanh cũng sẽ tự mình có lý do mà tiếp nhận sự biến hóa đấy, huống chi bà nội Lâm vốn là người thân của cô.
"Cái đồ nhãi ranh nhà ngươi, hừ hừ... Ai kêu ngươi cho bà đây ăn?" Bà Lâm thở hổn hển, cố sức mắng.
Lâm Thanh Chỉ: "Bà chết rồi thì ai nấu cơm cho cháu ăn? Lâm Cương Thạch hay Lâm Cương Thiết? Bọn họ mấy ngày liền đều không cho cháu ăn cơm, con trai bà thương nhất đã chết rồi có phải bà cũng muốn đem cháu gái của bà chết đói theo phải không?”
Sau đó cô bắt đầu cáo trạng: "Hôm nay cháu đói đến ngất xỉu trên mặt đất, phải cầm dao đến nhà bác hai cướp cơm, vất vả như vậy mà còn bị đánh, bà nói thử xem cháu có phải là bất hạnh lắm hay không!”
Nghe Lâm Thanh Chỉ nói, bà nội Lâm hung hăng thở hổn hển một hơi giống như thể một giây sau có thể vì hít thở không thông mà chết, Lâm Thanh Chỉ sợ tới mức vội vàng đến bên cạnh vỗ lưng cho bà mấy cái: "Đừng chết, đừng chết, bà chết cháu cũng liền đói chết.”
Bà nội Lâm dựa vào giường, thở ra một ngụm khí hung ác liếc cô một cái: "Không có tiền đồ."
Bà vốn một lòng muốn chết, như vậy không chỉ không làm liên lụy cháu gái, còn có thể tiết kiệm một khẩu phần ăn, tiền hỗ trợ của thằng ba cũng đủ cho một mình Lâm Thanh Chỉ sống về sau.
Nghĩ đến những lời vừa nghe được từ miệng Lâm Thanh Chỉ, lại nghĩ đến cháu gái thiếu chút nữa chết đói trên mặt đất, bà nội Lâm có chút nhồi máu cơ tim tay giận đến run rẩy: "Bao... bao lâu rồi? ”
Nếu biết trước được tình huống này, bà coi như đã chết cũng phải đem thằng cả và thằng hai cạo từng lớp da!
Lâm Thanh Chỉ bĩu môi: "Đã lâu lắm rồi." Ban đầu cô tương đối ngốc nghếch, chỉ báo tin vui giữ lại cái buồn vẽ cảnh yên bình giả tạo, tự mình cho rằng ẩn nhẫn của một người có thể đổi lấy yên bình của hai người.
Kết quả thì sao? Chính là một người không có ý niệm sống sót ốm yếu nằm trên giường thiếu chút nữa đi gặp con trai, một người thiếu chút nữa chết đói ở trên mặt đất. Không thể không nói, trước kia hình như cô thật sự không được thông minh cho lắm.
"Ngu xuẩn." Bà nội Lâm sau khi bình tĩnh trở lại còn không quên quay đầu mắng một câu.
Lâm Thanh Chỉ: ???
Bên trong có chút tối tăm, không gian chật hẹp chỉ có một cái tủ đầu giường cùng một cái giường, nhìn kỹ có thể nhìn thấy trên giường có một thân ảnh già nua đang nằm.
Lâm Thanh Chỉ theo bản năng nhẹ nhàng đi tới trước giường, cúi đầu nhìn về phía người nằm trên giường: "Bà ơi, ngồi dậy ăn một chút cơm đi ạ.”
Bà nội Lâm lắc đầu, chỉ chỉ Lâm Thanh Chỉ lại chỉ vào đồ vật trong tay cô, ý bảo cô tự mình ăn bà không đói bụng.
Có người làm sao có thể không đói, Lâm Thanh Chỉ cũng không cứng rắn nói nữa trực tiếp đưa tay đỡ người bà dậy động tác nhẹ nhàng nhưng đầy lực, sau đó cầm lấy gối đệm sau lưng bà nội Lâm: "Cháu ăn rồi, bà không đói cũng phải ăn ngày mai cháu sẽ dẫn bà đi khám bệnh, cháu không biết nấu cơm nếu bà nội mãi không khỏe cháu sẽ chết đói mất.”
"Nếu bà nội thật sự muốn cháu chết đói, vậy thì đừng ăn cơm." Tuy miệng nói như vậy, nhưng tay cô vẫn bưng vại sứ đựng chè trứng gà đường đó đến bên miệng bà nội Lâm, rất có tư thế người không uống cháu liền rót cho người uống.
Cuối cùng bà Lâm vẫn bị cháu gái ép uống hết một chén nước trứng gà đường đỏ, còn ăn thêm một chén chào ngâm bánh bao kèm với dưa muối.
Người đời có một câu nói, người là sắt cơm là thép không ăn một bữa là đói, huống chi hai người đã rất lâu rồi không được ăn no.
Lâm Thanh Chỉ còn trẻ còn có thể chống chọi, còn bà nội Lâm vốn đã lớn tuổi thêm chuyện từ khi đứa con trai nhỏ yêu thương nhất qua đời vì đau thương mà đã không ăn được mấy bữa cơm ngon, về sau lại càng không có lương thực mà ăn, thì cho dù không có bệnh cũng thành bệnh.
Mắt thấy bà nội Lâm đã hồi phục lại chút khí lực, khuôn mặt Lâm Thanh Chỉ mới dần buông lỏng, kết quả một cái gối đầu liền đập tới mang theo tiếng mắng tức giận: "Con nhỏ chết tiệt.”
Lâm Thanh Chỉ ôm trán đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc vì bị đánh.
Đến lúc phản ứng lại, có chút thở phì phò: "Bà nội, sao lại đánh cháu?”
"Bà đây còn không thể đánh ngươi sao?" Bà Lâm cầm lấy vại trà trên giường ném tới.
Lâm Thanh Chỉ linh hoạt tránh sang một bên, có chút tức giận: "Bà nội!”
Lâm Thanh Chỉ lúc gọi bà không có chút ngượng miệng, vì hệ thống xuyên thư nói rằng đây chính là cuộc sống cả đời của cô, cho dù tính cách của cô có thay đổi thì người xung quanh cũng sẽ tự mình có lý do mà tiếp nhận sự biến hóa đấy, huống chi bà nội Lâm vốn là người thân của cô.
"Cái đồ nhãi ranh nhà ngươi, hừ hừ... Ai kêu ngươi cho bà đây ăn?" Bà Lâm thở hổn hển, cố sức mắng.
Lâm Thanh Chỉ: "Bà chết rồi thì ai nấu cơm cho cháu ăn? Lâm Cương Thạch hay Lâm Cương Thiết? Bọn họ mấy ngày liền đều không cho cháu ăn cơm, con trai bà thương nhất đã chết rồi có phải bà cũng muốn đem cháu gái của bà chết đói theo phải không?”
Sau đó cô bắt đầu cáo trạng: "Hôm nay cháu đói đến ngất xỉu trên mặt đất, phải cầm dao đến nhà bác hai cướp cơm, vất vả như vậy mà còn bị đánh, bà nói thử xem cháu có phải là bất hạnh lắm hay không!”
Nghe Lâm Thanh Chỉ nói, bà nội Lâm hung hăng thở hổn hển một hơi giống như thể một giây sau có thể vì hít thở không thông mà chết, Lâm Thanh Chỉ sợ tới mức vội vàng đến bên cạnh vỗ lưng cho bà mấy cái: "Đừng chết, đừng chết, bà chết cháu cũng liền đói chết.”
Bà nội Lâm dựa vào giường, thở ra một ngụm khí hung ác liếc cô một cái: "Không có tiền đồ."
Bà vốn một lòng muốn chết, như vậy không chỉ không làm liên lụy cháu gái, còn có thể tiết kiệm một khẩu phần ăn, tiền hỗ trợ của thằng ba cũng đủ cho một mình Lâm Thanh Chỉ sống về sau.
Nghĩ đến những lời vừa nghe được từ miệng Lâm Thanh Chỉ, lại nghĩ đến cháu gái thiếu chút nữa chết đói trên mặt đất, bà nội Lâm có chút nhồi máu cơ tim tay giận đến run rẩy: "Bao... bao lâu rồi? ”
Nếu biết trước được tình huống này, bà coi như đã chết cũng phải đem thằng cả và thằng hai cạo từng lớp da!
Lâm Thanh Chỉ bĩu môi: "Đã lâu lắm rồi." Ban đầu cô tương đối ngốc nghếch, chỉ báo tin vui giữ lại cái buồn vẽ cảnh yên bình giả tạo, tự mình cho rằng ẩn nhẫn của một người có thể đổi lấy yên bình của hai người.
Kết quả thì sao? Chính là một người không có ý niệm sống sót ốm yếu nằm trên giường thiếu chút nữa đi gặp con trai, một người thiếu chút nữa chết đói ở trên mặt đất. Không thể không nói, trước kia hình như cô thật sự không được thông minh cho lắm.
"Ngu xuẩn." Bà nội Lâm sau khi bình tĩnh trở lại còn không quên quay đầu mắng một câu.
Lâm Thanh Chỉ: ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.