[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
Chương 39: Kịch (2)
Châu Thị
18/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh làm như vậy thật sự khiến người khác tổn thương, vì anh, em từ bỏ công việc của mình, rời xa ba mẹ như vậy để theo quân, em tự hỏi mình có đủ tư cách làm một người vợ không, nhưng hôm nay anh đột nhiên tức giận, còn nghi ngờ em làm chuyện có lỗi với anh, anh tình nguyện tin tưởng một bức thư nặc danh cũng không muốn tin tưởng em, em không còn gì để nói với anh, nếu như vậy, ngày mai em sẽ quay về. Hiện tại nói cho anh biết, hôn nhân của chúng ta đến đâu, về sau anh muốn nghi ngờ như thế nào thì nghi ngờ như vậy, hơn nữa em cho anh biết, nếu em với anh ly hôn, em lập tức tìm một người đàn ông khác hết hôn!”
Đồng Giai càng nói càng tức giận, giống như cô bị ông trời làm cho ủy khuất, còn Lục Bắc Đình, từ nghi ngờ chuyển sang áy náy, sau khi nghe, không khống chế được cơn tức giận của mình!
“Em nói bậy bạ gì đó!”
Anh đứng dậy ôm lấy cơ thể của Đồng Giai, chỉ thấy mặt mũi cô tràn ngập nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp kia ngập nước mắt, trong bóng tối ánh lên lấp lánh.
“Anh buồng em ra.”
Đồng Giai hất tay Lục Bắc Đình ra, dơ tay lau nước mắt, rồi nằm quay lưng lại.
"Em có thể nói ly hôn không chút do dự như vậy sao? Chúng ta là hôn quân, được pháp luật bảo vệ, không phải muốn ly hôn là ly hôn!"
"Vợ anh là một người phụ nữ dâm loạn. Ngày nào cô cũng đến khu rừng nhỏ với người đàn ông khác, loại phụ nữ này anh còn muốn làm gì!”
Lục Bắc Đình bực bội vuốt tóc, trong lòng anh bực bội vô cùng, rất muốn phát tiết lại không có chỗ phát tiết, sợ mình xúc động sẽ làm chuyện càng thêm rắc rối.
“Anh không nói với em như vậy.”
“Ý của anh không phải vậy sao? Anh có làm gì có lỗi với em không, có phải anh đi về một mình rồi đến khu rừng nhỏ với một nam đồng chí. Lục Bắc Đình, anh dám nói đó không phải là ý của anh sao?"
Đồng Giai dường như đã trở lại thời còn ở trong đoàn kịch của trường, diễn xuất rất thú vị, kịch bản hiện tại là một người vợ toàn tâm toàn ý vì chồng, bị người khác hãm hại bị chồng nghi ngờ, cô cảm thấy nhân cách của mình bị chồng sỉ nhục.
Giờ đây, cô là người vợ chung thủy, còn Lục Bắc Đình là người chồng luôn nghi ngờ vợ mình.
Lục Bắc Đình sững sờ trước những câu hỏi liên tiếp của Đồng Giai, anh đã rất nghi ngờ, anh chỉ nghi ngờ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ Đồng Giai là một người phụ nữ dâm loạn, càng không muốn ly hôn với Đồng Giai.
“Được rồi, anh nhận mình đã sai, anh không nên nói với em những chuyện này, nhưng em động một chút là muốn ly hôn, em có coi hôn nhân của chúng ta là một điều thiêng liêng không?"
"Lục Bắc Đình, anh biết đấy, hôm nay chuyện này là do ai? Em ở nhà nấu cơm chờ anh về ăn, anh về nhà mặt đen với em, hỏi em một số câu không thể hiểu được, rốt cuộc là ai không muốn sống tử tế? Anh nói lá thư này, anh lấy ra cho em xem, nói cho em biết, để em và anh ta đối chất với nhau đi...”
"Em cũng không muốn cãi nhau với anh, loại tình cảm này, chỉ cần có nghi ngờ là không còn thanh thuần, trong lòng anh nghĩ em như vậy sao, em không giải thích được cũng không thể chứng minh mình là một người vợ chung thuyền, sau này trong cuộc sống sinh hoạt cũng hoài nghi, em cảm thấy chúng ta vẫn nên tách ra, ngày mai em lập tức dọn đi, đúng lúc sắp năm mới rồi, em về đón năm mới cùng ba mẹ.”
Nội tâm Lục Bắc Đình đã quắn thành bánh tai bèo, anh không hiểu tại sao cuộc sống tốt đẹp của mình lại có thể trở nên như thế này! Anh vươn tay muốn ôm Đồng Giai, Đồng Giai né tránh tay anh, dùng ánh mắt lạnh lùng từ chối anh.
"Giai Giai anh sai rồi. Đáng lẽ ra anh không nên hỏi em những điều này chỉ vì một bức thư. Anh quá ghen nên đánh mất lý trí."
“Anh làm như vậy thật sự khiến người khác tổn thương, vì anh, em từ bỏ công việc của mình, rời xa ba mẹ như vậy để theo quân, em tự hỏi mình có đủ tư cách làm một người vợ không, nhưng hôm nay anh đột nhiên tức giận, còn nghi ngờ em làm chuyện có lỗi với anh, anh tình nguyện tin tưởng một bức thư nặc danh cũng không muốn tin tưởng em, em không còn gì để nói với anh, nếu như vậy, ngày mai em sẽ quay về. Hiện tại nói cho anh biết, hôn nhân của chúng ta đến đâu, về sau anh muốn nghi ngờ như thế nào thì nghi ngờ như vậy, hơn nữa em cho anh biết, nếu em với anh ly hôn, em lập tức tìm một người đàn ông khác hết hôn!”
Đồng Giai càng nói càng tức giận, giống như cô bị ông trời làm cho ủy khuất, còn Lục Bắc Đình, từ nghi ngờ chuyển sang áy náy, sau khi nghe, không khống chế được cơn tức giận của mình!
“Em nói bậy bạ gì đó!”
Anh đứng dậy ôm lấy cơ thể của Đồng Giai, chỉ thấy mặt mũi cô tràn ngập nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp kia ngập nước mắt, trong bóng tối ánh lên lấp lánh.
“Anh buồng em ra.”
Đồng Giai hất tay Lục Bắc Đình ra, dơ tay lau nước mắt, rồi nằm quay lưng lại.
"Em có thể nói ly hôn không chút do dự như vậy sao? Chúng ta là hôn quân, được pháp luật bảo vệ, không phải muốn ly hôn là ly hôn!"
"Vợ anh là một người phụ nữ dâm loạn. Ngày nào cô cũng đến khu rừng nhỏ với người đàn ông khác, loại phụ nữ này anh còn muốn làm gì!”
Lục Bắc Đình bực bội vuốt tóc, trong lòng anh bực bội vô cùng, rất muốn phát tiết lại không có chỗ phát tiết, sợ mình xúc động sẽ làm chuyện càng thêm rắc rối.
“Anh không nói với em như vậy.”
“Ý của anh không phải vậy sao? Anh có làm gì có lỗi với em không, có phải anh đi về một mình rồi đến khu rừng nhỏ với một nam đồng chí. Lục Bắc Đình, anh dám nói đó không phải là ý của anh sao?"
Đồng Giai dường như đã trở lại thời còn ở trong đoàn kịch của trường, diễn xuất rất thú vị, kịch bản hiện tại là một người vợ toàn tâm toàn ý vì chồng, bị người khác hãm hại bị chồng nghi ngờ, cô cảm thấy nhân cách của mình bị chồng sỉ nhục.
Giờ đây, cô là người vợ chung thủy, còn Lục Bắc Đình là người chồng luôn nghi ngờ vợ mình.
Lục Bắc Đình sững sờ trước những câu hỏi liên tiếp của Đồng Giai, anh đã rất nghi ngờ, anh chỉ nghi ngờ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ Đồng Giai là một người phụ nữ dâm loạn, càng không muốn ly hôn với Đồng Giai.
“Được rồi, anh nhận mình đã sai, anh không nên nói với em những chuyện này, nhưng em động một chút là muốn ly hôn, em có coi hôn nhân của chúng ta là một điều thiêng liêng không?"
"Lục Bắc Đình, anh biết đấy, hôm nay chuyện này là do ai? Em ở nhà nấu cơm chờ anh về ăn, anh về nhà mặt đen với em, hỏi em một số câu không thể hiểu được, rốt cuộc là ai không muốn sống tử tế? Anh nói lá thư này, anh lấy ra cho em xem, nói cho em biết, để em và anh ta đối chất với nhau đi...”
"Em cũng không muốn cãi nhau với anh, loại tình cảm này, chỉ cần có nghi ngờ là không còn thanh thuần, trong lòng anh nghĩ em như vậy sao, em không giải thích được cũng không thể chứng minh mình là một người vợ chung thuyền, sau này trong cuộc sống sinh hoạt cũng hoài nghi, em cảm thấy chúng ta vẫn nên tách ra, ngày mai em lập tức dọn đi, đúng lúc sắp năm mới rồi, em về đón năm mới cùng ba mẹ.”
Nội tâm Lục Bắc Đình đã quắn thành bánh tai bèo, anh không hiểu tại sao cuộc sống tốt đẹp của mình lại có thể trở nên như thế này! Anh vươn tay muốn ôm Đồng Giai, Đồng Giai né tránh tay anh, dùng ánh mắt lạnh lùng từ chối anh.
"Giai Giai anh sai rồi. Đáng lẽ ra anh không nên hỏi em những điều này chỉ vì một bức thư. Anh quá ghen nên đánh mất lý trí."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.