[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
Chương 35: Mưa Gió Sắp Đến (1)
Châu Thị
18/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồng Giai bổ nhào qua ôm chặt lấy anh, Lục Bắc Đình ôm chặt Đồng Giai trong lòng, ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người cô: "Em có nhớ anh hay không?"
Giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh, Đồng Giai không ngừng gật đầu: "Ừm, suy nghĩ lại, em nghĩ anh không ngủ được đâu."
Nghe xong lời này, Lục Bắc Đình ném cái ba lô trên vai xuống đất, ôm lấy đùi Đồng Giai, hôn lên môi Đồng Giai như mưa to gió lớn.
Anh cũng muốn cô!
Ban ngày tổ chúc các binh sĩ đối chiến khắp núi đồi, đêm về ẩn nấp trong rừng núi.
Trong đêm đưa tay không nhìn thấy năm ngón, anh nhớ cô như nổi điên, trong đầu anh không ngừng nhớ cô có chút vui vẻ, mặt mày bên trên ẩn chứa lời nói cùng tình cảm vô tận.
Lục Bắc Đình tích trữ lương thực mấy ngày lập tức muốn nộp thuế lương thực đầy dủ, cho đến khi Đồng Giai ghé vào tai anh nói mấy câu, giống như một chậu nước lạnh mùa đông, dội cho anh lạnh cả người.
"Bà dì của em đến rồi."
Một tháng luôn có vài ngày như vậy, tuy rằng Đồng Giai cũng muốn, nhưng chúng ta vẫn phải học cách đối mặt với thực tế.
Sau khi bắt đầu mùa đông, thời tiết đột ngột lạnh xuống, bên ngoài trời mưa to và dày đặc, xen lẫn gió bắc, thổi cửa và cửa sổ đóng sầm lại.
Ngoài cửa tuy lạnh nhưng bên trong phòng lại ấm áp dễ chịu, Đồng Giai đã sớm chuẩn bị tấm đệm dày, còn lại để binh lính hậu cần lấy cái lò than về.
Bếp than đốt than đá, mỗi ngày đốt khoảng mười viên than, không những có thể đun nước nấu cơm, còn có thể hong khô sưởi ấm.
Buổi tối, nồi bụng lợn màu trắng sữa hấp cách thủy trên bếp đang sôi sùng sục, Đồng Giai ngồi bên bếp đan áo len.
Đây là một nghề mới mà cô học được từ những người trong gia đình quân nhân trong trụ sở lớn, áo lông ở thế kỷ 21 đều là mua sẵn, các loại kiểu dáng, giá cả vị trí cái gì cần cũng có, người trẻ tuổi đan áo lông quả thực là của quý hiếm thấy.
Chiếc áo len đầu tiên Đồng Giai đan là cho Lục Bắc Đình, hàng ngày anh phải tiếp xúc với bão táp mưa sa bên ngoài, vì vậy mặc chiếc áo lót nhung ôm sát cơ thể càng có khả năng chống rét tốt hơn.
Lục Bắc Đình mặt mũi dính đầu nước mưa đi vào nhà, quần áo ướt sũng, vừa nhìn là biết không cầm ô.
"Anh thật sự nghĩ mình làm bằng sắt sao? Trời mưa lớn như vậy anh còn không mang theo ô. Đừng nói với em rằng quân đội không chuẩn bị dù cho anh đó."
Đồng Giai cau mày lau tóc cho Lục Bắc Đình, để anh đi đến bếp than bên cạnh để sưởi ấm.
"Không sao đâu, chút mưa nhỏ như vậy không giết được người."
Dính chút mưa thật sự không có gì to tát, nhưng Đồng Giai chợt nghe thấy lời anh nói một cách thản nhiên như vậy, cho dù trực tiếp ngừng tay, dùng khăn trùm lên trên đầu anh.
“Tự anh lau đi, em không muốn hầu hạ nữa.”
Nói xong, cô tức giận quay về phòng.
Lục Bắc Đình cầm khăn tắm trên đầu xuống, tuy không biết tại sao vợ lại đột nhiên tức giận, nhưng tối thiểu anh có thể nhìn ra vợ đang tức giận.
Anh cầm khăn lau mặt hai cái, cởi áo khoác trên người ra, treo trên tường để hong khô, cũng đi theo vào phòng.
“Làm sao vậy? Tức giận? Hả?”
Anh ghé vào vai Đồng Giai nhỏ giọng hỏi, Đồng Giai nhún vai không cho anh sát lại gần mình.
“Đừng tức giận, anh thấy trời mưa không lớn nên mới không dùng dù, anh chạy nhanh như vậy, mấy phút đã chạy về đến nhà, cũng không cần phải mở dù.”
Đồng Giai vẫn kệ anh ở đằng sau lưng.
Người khác cả ngày lo lắng cho thân thể của anh, sợ anh lạnh đói bụng mệt mỏi, kết quả bản thân anh không coi trọng thân thể anh chút nào.
Điều mà Lục Bắc Đình nghĩ là khi bọn họ tập luyện điều kiện gian khổ như vậy còn không nói lời nào, mưa nhỏ một chút tính là gì!
Nhưng anh vẫn biết tốt xấu, không nói những lời trong lòng ra, mặt khác, nhìn thấy vợ quân tâm đến thân thể mình như vậy anh cảm thấy rất sảng khoái!
Đồng Giai bổ nhào qua ôm chặt lấy anh, Lục Bắc Đình ôm chặt Đồng Giai trong lòng, ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người cô: "Em có nhớ anh hay không?"
Giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh, Đồng Giai không ngừng gật đầu: "Ừm, suy nghĩ lại, em nghĩ anh không ngủ được đâu."
Nghe xong lời này, Lục Bắc Đình ném cái ba lô trên vai xuống đất, ôm lấy đùi Đồng Giai, hôn lên môi Đồng Giai như mưa to gió lớn.
Anh cũng muốn cô!
Ban ngày tổ chúc các binh sĩ đối chiến khắp núi đồi, đêm về ẩn nấp trong rừng núi.
Trong đêm đưa tay không nhìn thấy năm ngón, anh nhớ cô như nổi điên, trong đầu anh không ngừng nhớ cô có chút vui vẻ, mặt mày bên trên ẩn chứa lời nói cùng tình cảm vô tận.
Lục Bắc Đình tích trữ lương thực mấy ngày lập tức muốn nộp thuế lương thực đầy dủ, cho đến khi Đồng Giai ghé vào tai anh nói mấy câu, giống như một chậu nước lạnh mùa đông, dội cho anh lạnh cả người.
"Bà dì của em đến rồi."
Một tháng luôn có vài ngày như vậy, tuy rằng Đồng Giai cũng muốn, nhưng chúng ta vẫn phải học cách đối mặt với thực tế.
Sau khi bắt đầu mùa đông, thời tiết đột ngột lạnh xuống, bên ngoài trời mưa to và dày đặc, xen lẫn gió bắc, thổi cửa và cửa sổ đóng sầm lại.
Ngoài cửa tuy lạnh nhưng bên trong phòng lại ấm áp dễ chịu, Đồng Giai đã sớm chuẩn bị tấm đệm dày, còn lại để binh lính hậu cần lấy cái lò than về.
Bếp than đốt than đá, mỗi ngày đốt khoảng mười viên than, không những có thể đun nước nấu cơm, còn có thể hong khô sưởi ấm.
Buổi tối, nồi bụng lợn màu trắng sữa hấp cách thủy trên bếp đang sôi sùng sục, Đồng Giai ngồi bên bếp đan áo len.
Đây là một nghề mới mà cô học được từ những người trong gia đình quân nhân trong trụ sở lớn, áo lông ở thế kỷ 21 đều là mua sẵn, các loại kiểu dáng, giá cả vị trí cái gì cần cũng có, người trẻ tuổi đan áo lông quả thực là của quý hiếm thấy.
Chiếc áo len đầu tiên Đồng Giai đan là cho Lục Bắc Đình, hàng ngày anh phải tiếp xúc với bão táp mưa sa bên ngoài, vì vậy mặc chiếc áo lót nhung ôm sát cơ thể càng có khả năng chống rét tốt hơn.
Lục Bắc Đình mặt mũi dính đầu nước mưa đi vào nhà, quần áo ướt sũng, vừa nhìn là biết không cầm ô.
"Anh thật sự nghĩ mình làm bằng sắt sao? Trời mưa lớn như vậy anh còn không mang theo ô. Đừng nói với em rằng quân đội không chuẩn bị dù cho anh đó."
Đồng Giai cau mày lau tóc cho Lục Bắc Đình, để anh đi đến bếp than bên cạnh để sưởi ấm.
"Không sao đâu, chút mưa nhỏ như vậy không giết được người."
Dính chút mưa thật sự không có gì to tát, nhưng Đồng Giai chợt nghe thấy lời anh nói một cách thản nhiên như vậy, cho dù trực tiếp ngừng tay, dùng khăn trùm lên trên đầu anh.
“Tự anh lau đi, em không muốn hầu hạ nữa.”
Nói xong, cô tức giận quay về phòng.
Lục Bắc Đình cầm khăn tắm trên đầu xuống, tuy không biết tại sao vợ lại đột nhiên tức giận, nhưng tối thiểu anh có thể nhìn ra vợ đang tức giận.
Anh cầm khăn lau mặt hai cái, cởi áo khoác trên người ra, treo trên tường để hong khô, cũng đi theo vào phòng.
“Làm sao vậy? Tức giận? Hả?”
Anh ghé vào vai Đồng Giai nhỏ giọng hỏi, Đồng Giai nhún vai không cho anh sát lại gần mình.
“Đừng tức giận, anh thấy trời mưa không lớn nên mới không dùng dù, anh chạy nhanh như vậy, mấy phút đã chạy về đến nhà, cũng không cần phải mở dù.”
Đồng Giai vẫn kệ anh ở đằng sau lưng.
Người khác cả ngày lo lắng cho thân thể của anh, sợ anh lạnh đói bụng mệt mỏi, kết quả bản thân anh không coi trọng thân thể anh chút nào.
Điều mà Lục Bắc Đình nghĩ là khi bọn họ tập luyện điều kiện gian khổ như vậy còn không nói lời nào, mưa nhỏ một chút tính là gì!
Nhưng anh vẫn biết tốt xấu, không nói những lời trong lòng ra, mặt khác, nhìn thấy vợ quân tâm đến thân thể mình như vậy anh cảm thấy rất sảng khoái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.