[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
Chương 44: Bị Bạo Lực Gia Đình (3)
Nữ vương không ở nhà
07/06/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có lẽ bây giờ cô đã che kín được các vết thương trên cơ thể, nhưng hôm nay anh đã nghe thấy tiếng khóc của cô rồi.
Thậm chí trong ánh mắt của cô hiện giờ cũng để lộ sự co quắp mà người từng bị đánh mới có.
Anh nắm chặt tay, nói với vẻ lạnh nhạt: “Đông Mạch, hiện giờ tôi nói với cô những điều này không phải là bởi vì tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cũng không phải bởi vì cô là Đông Mạch, càng không phải là nguyên nhân khác, mà là do cô chính là một người phụ nữ bị bạo lực gia đình đấy.”
“Trước kia tôi là một quân nhân, tuy bây giờ đã xuất ngũ nhưng vẫn có rất nhiều điều đã khắc ghi vào trong xương cốt của tôi, tôi không thể chịu được loại chuyện này. Chỉ cần cô nói một câu thì tôi sẽ dốc toàn lực đòi lại công bằng giúp cô.”
Đông Mạch chầm chậm quay người lại, nhìn về phía Thẩm Liệt.
Ánh mắt của Thẩm Liệt rất thản nhiên, đó là một ánh mắt dám nhìn thẳng tất thảy, nó chân thành, dũng cảm và chính trực.
Điều này khiến cho Đông Mạch nhớ tới cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời lúc ban trưa.
Đông Mạch nghĩ thầm, hình như trước đây cô chưa từng thực sự hiểu biết về Thẩm Liệt, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô đã ôm thành kiến với anh rồi.
Tuy nhiên, sự thật giống như Lưu Kim Yến đã nói vậy, nhân phẩm của anh quả thật không tệ, không quá giống với rất nhiều người đàn ông trong thôn.
Thậm chí vào ngày hôm đó, trong tình huống như vậy nhưng anh vẫn kiềm chế, cũng không ức hiếp mình.
Anh không phải loại cùng một giuộc với Lâm Vinh Đường.
Một lúc lâu sau, Đông Mạch mới nói: “Cảm ơn anh.”
Cũng chỉ có ba chữ mà thôi.
Cô xoay người, đi vào nhà.
**************
Đông Mạch nấu cơm xong rồi tự ăn, sau đó lại cho thỏ ăn cải trắng.
Thật ra cải trắng là để cho người ăn, cho thỏ ăn thì quá lãng phí, nhưng Đông Mạch thích, cô thích con thỏ này. Hiện giờ thậm chí cô cảm thấy những người xung quanh đều rất đỗi xa lạ, cô một thân một mình, không ai thấu hiểu cô cả, chỉ có con thỏ này có thể hiểu tình cảnh của cô thôi.
Cô ôm con thỏ, nhìn cái miệng có ba đường múi của nó nhai cải trắng tóp tép, cải trắng bị ăn từng chút từng chút một, trong nội tâm của cô lại xuất hiện sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cô bổ một ít khoai lang cho nó ăn, nhưng có vẻ như nó thích ăn cải trắng hơn là khoai lang.
Vào buổi tối, lúc Đông Mạch đang ôm con thỏ chơi đùa thì Lâm Vinh Đường trở về, anh ta mỏi mệt và tiều tụy, giống như đã bị tiêu hao hết sức lực của cả đời vậy.
“Đông Mạch à, chúng ta hãy cứ sống hạnh phúc nhé, sau này chúng ta không cần con cái nữa, để anh đi nói với mẹ anh, nói với bà ấy rằng thật ra anh bị bệnh, anh không thể có con được, như vậy thì sau này bà ấy sẽ không trách móc em nữa.”
Đông Mạch không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục trêu đùa con thỏ của cô.
Lâm Vinh Đường xoa mặt: “Dù sao thì anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn đâu, cuộc sống của chúng ta vẫn rất tốt, không cần con cái cũng được, không có con thì giữa chúng ta sẽ không còn trở ngại gì nữa rồi, sao phải ly hôn chứ?”
Đông Mạch vẫn không để ý đến anh ta, ôm con thỏ đứng dậy, thả nó vào trong ổ của nó.
Cô đã làm một cái ổ rơm ở trong sân cho nó, cũng khá là thoải mái, nó thích lắm.
Thấy con thỏ vui sướng mà nhảy vào ổ của mình, Đông Mạch thấy hơi buồn bã. Nếu ly hôn, hẳn là cô nên mang con thỏ này theo, cô không nỡ để nó lại cho Lâm Vinh Đường, cô cảm thấy Lâm Vinh Đường nhất định sẽ không chăm sóc tốt cho con thỏ này được.
Trong giọng điệu của Lâm Vinh Đường có sự cầu xin: “Đông Mạch...”
Đông Mạch bình tĩnh nhìn Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn uống thuốc bắc, cũng không muốn một ngày nào đó tỉnh dậy nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đè lên người mình, càng không muốn nghe người ta chỉ vào mũi tôi mà mắng tôi là gà mái không biết đẻ trứng. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sống trên đời này không dễ dàng chút nào, tôi phải khiến cho bản thân mình thoải mái, không thể quá để ý đến người khác mà khiến mình bị mệt mỏi được.”
Giữa việc khiến mình mệt mỏi và khiến người khác mệt mỏi, cô chọn để cho người khác mệt mỏi.
Lâm Vinh Đường ngơ ngác nhìn Đông Mạch, không nói nên lời nữa.
Đông Mạch cũng không cãi vã kịch liệt gì với anh ta, nhưng sự mỏi mệt và lạnh nhạt trong lời nói của Đông Mạch lại khiến anh ta cảm thấy anh ta sẽ thực sự mất đi Đông Mạch.
Đông Mạch quay đầu nhìn về phía anh ta: “Hiện giờ chúng ta không nên thảo luận vấn đề có ly hôn hay không mà là bàn bạc xem hôm nào thì đi ly hôn.”
Lâm Vinh Đường kinh ngạc nhìn Đông Mạch, anh ta cảm thấy mình chưa từng nhìn thấy một Đông Mạch như vậy bao giờ cả.
Thậm chí anh ta cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay bản thân mình chưa từng hiểu rõ Đông Mạch.
Có lẽ bây giờ cô đã che kín được các vết thương trên cơ thể, nhưng hôm nay anh đã nghe thấy tiếng khóc của cô rồi.
Thậm chí trong ánh mắt của cô hiện giờ cũng để lộ sự co quắp mà người từng bị đánh mới có.
Anh nắm chặt tay, nói với vẻ lạnh nhạt: “Đông Mạch, hiện giờ tôi nói với cô những điều này không phải là bởi vì tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cũng không phải bởi vì cô là Đông Mạch, càng không phải là nguyên nhân khác, mà là do cô chính là một người phụ nữ bị bạo lực gia đình đấy.”
“Trước kia tôi là một quân nhân, tuy bây giờ đã xuất ngũ nhưng vẫn có rất nhiều điều đã khắc ghi vào trong xương cốt của tôi, tôi không thể chịu được loại chuyện này. Chỉ cần cô nói một câu thì tôi sẽ dốc toàn lực đòi lại công bằng giúp cô.”
Đông Mạch chầm chậm quay người lại, nhìn về phía Thẩm Liệt.
Ánh mắt của Thẩm Liệt rất thản nhiên, đó là một ánh mắt dám nhìn thẳng tất thảy, nó chân thành, dũng cảm và chính trực.
Điều này khiến cho Đông Mạch nhớ tới cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời lúc ban trưa.
Đông Mạch nghĩ thầm, hình như trước đây cô chưa từng thực sự hiểu biết về Thẩm Liệt, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô đã ôm thành kiến với anh rồi.
Tuy nhiên, sự thật giống như Lưu Kim Yến đã nói vậy, nhân phẩm của anh quả thật không tệ, không quá giống với rất nhiều người đàn ông trong thôn.
Thậm chí vào ngày hôm đó, trong tình huống như vậy nhưng anh vẫn kiềm chế, cũng không ức hiếp mình.
Anh không phải loại cùng một giuộc với Lâm Vinh Đường.
Một lúc lâu sau, Đông Mạch mới nói: “Cảm ơn anh.”
Cũng chỉ có ba chữ mà thôi.
Cô xoay người, đi vào nhà.
**************
Đông Mạch nấu cơm xong rồi tự ăn, sau đó lại cho thỏ ăn cải trắng.
Thật ra cải trắng là để cho người ăn, cho thỏ ăn thì quá lãng phí, nhưng Đông Mạch thích, cô thích con thỏ này. Hiện giờ thậm chí cô cảm thấy những người xung quanh đều rất đỗi xa lạ, cô một thân một mình, không ai thấu hiểu cô cả, chỉ có con thỏ này có thể hiểu tình cảnh của cô thôi.
Cô ôm con thỏ, nhìn cái miệng có ba đường múi của nó nhai cải trắng tóp tép, cải trắng bị ăn từng chút từng chút một, trong nội tâm của cô lại xuất hiện sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cô bổ một ít khoai lang cho nó ăn, nhưng có vẻ như nó thích ăn cải trắng hơn là khoai lang.
Vào buổi tối, lúc Đông Mạch đang ôm con thỏ chơi đùa thì Lâm Vinh Đường trở về, anh ta mỏi mệt và tiều tụy, giống như đã bị tiêu hao hết sức lực của cả đời vậy.
“Đông Mạch à, chúng ta hãy cứ sống hạnh phúc nhé, sau này chúng ta không cần con cái nữa, để anh đi nói với mẹ anh, nói với bà ấy rằng thật ra anh bị bệnh, anh không thể có con được, như vậy thì sau này bà ấy sẽ không trách móc em nữa.”
Đông Mạch không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục trêu đùa con thỏ của cô.
Lâm Vinh Đường xoa mặt: “Dù sao thì anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn đâu, cuộc sống của chúng ta vẫn rất tốt, không cần con cái cũng được, không có con thì giữa chúng ta sẽ không còn trở ngại gì nữa rồi, sao phải ly hôn chứ?”
Đông Mạch vẫn không để ý đến anh ta, ôm con thỏ đứng dậy, thả nó vào trong ổ của nó.
Cô đã làm một cái ổ rơm ở trong sân cho nó, cũng khá là thoải mái, nó thích lắm.
Thấy con thỏ vui sướng mà nhảy vào ổ của mình, Đông Mạch thấy hơi buồn bã. Nếu ly hôn, hẳn là cô nên mang con thỏ này theo, cô không nỡ để nó lại cho Lâm Vinh Đường, cô cảm thấy Lâm Vinh Đường nhất định sẽ không chăm sóc tốt cho con thỏ này được.
Trong giọng điệu của Lâm Vinh Đường có sự cầu xin: “Đông Mạch...”
Đông Mạch bình tĩnh nhìn Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn uống thuốc bắc, cũng không muốn một ngày nào đó tỉnh dậy nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đè lên người mình, càng không muốn nghe người ta chỉ vào mũi tôi mà mắng tôi là gà mái không biết đẻ trứng. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sống trên đời này không dễ dàng chút nào, tôi phải khiến cho bản thân mình thoải mái, không thể quá để ý đến người khác mà khiến mình bị mệt mỏi được.”
Giữa việc khiến mình mệt mỏi và khiến người khác mệt mỏi, cô chọn để cho người khác mệt mỏi.
Lâm Vinh Đường ngơ ngác nhìn Đông Mạch, không nói nên lời nữa.
Đông Mạch cũng không cãi vã kịch liệt gì với anh ta, nhưng sự mỏi mệt và lạnh nhạt trong lời nói của Đông Mạch lại khiến anh ta cảm thấy anh ta sẽ thực sự mất đi Đông Mạch.
Đông Mạch quay đầu nhìn về phía anh ta: “Hiện giờ chúng ta không nên thảo luận vấn đề có ly hôn hay không mà là bàn bạc xem hôm nào thì đi ly hôn.”
Lâm Vinh Đường kinh ngạc nhìn Đông Mạch, anh ta cảm thấy mình chưa từng nhìn thấy một Đông Mạch như vậy bao giờ cả.
Thậm chí anh ta cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay bản thân mình chưa từng hiểu rõ Đông Mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.