[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
Chương 46: Ngả Bài (2)
Nữ vương không ở nhà
07/06/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch nuốn mua hai cân bánh chiên, Tôn Hồng Hà dùng giấy dai gói lại, ở giữa túi giấy còn dán thêm một tờ giấy đỏ chúc mừng phát tài, sau đó cô ta dùng dây cỏ buộc lại cho Đông Mạch.
Đông Mạch thấy tay cô ta đỏ ửng lên vì lạnh, giống như bị nứt nẻ da.
Tôn Hồng Hà nói: “Người ta cho tôi tiền, tôi trông quầy hàng giúp người ta, chỉ là ở đây có hơi lạnh.”
Đông Mai: “Tôi có nghe nói cô đi xem mắt, tình hình thế nào rồi?”
Tôn Hồng Hà ngước mặt lên nhìn Đông Mạch, cô ta không nhìn ra ý xấu muốn chê cười gì từ cô mà ngược lại là sự quan tâm thật lòng, cô ta liền nói: “Không dễ dàng gì mà tìm được đâu, dù sao thì tôi vừa mới hố Thẩm Liệt nhà người ta một hố, bọn họ ai cũng sợ tôi, nhưng tôi cũng không nóng vội, từ từ mà chờ vậy.”
Đông Mạch càng nghe càng không hiểu, cô ấy nói gì mà Thẩm Liệt này nọ, tuy rằng không phải là người hoàn hảo, nhưng tính tình gì đó thì vẫn rất tốt, nhưng đến mức nào mà cô ấy thà chết chứ không chịu cưới?
Nhưng Đông Mạch không nói gì nữa, cô thầm nghĩ, trong mắt người ngoài, Lâm Vinh Đường là người cũng rất tốt, xuất thân từ gia đình giàu có, mặc dù còn có hai người anh trai, nhưng cả hai đều ở trên thành phố, sau này bọn họ không tranh giành tài sản với nhau mà còn giúp đỡ em trai, đây thật sự là một người chồng quá tốt.
Nhưng không phải cuối cùng là Đông Mạch vẫn một lòng muốn ly hôn đó sao?
Vốn có người này người kia, không có việc gì thì không nên tò mò chuyện của người khác, có thể cô cảm thấy tốt, nhưng người khác lại không cảm thấy tốt như vậy.
Đông Mạch: “Đúng là không cần phải vội, dù sao cô cũng còn trẻ, cứ từ từ mà chọn thôi.”
Cô nói những lời này cho Tôn Hồng Hà nghe, cũng chính là nói với bản thân cô của sau này, cô có thể tưởng tượng, không bao lâu nữa, cô cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống Tôn Hồng Hà, có khi thanh danh của cô lúc đó còn không so được với Tôn Hồng Hà nhà người ta.
Ở nông thôn, giá trị lớn nhất của người phụ nữ chính là sinh đẻ, nếu chẳng may tin tức về chuyện cô không thể sinh con được bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chẳng ai dám cưới cô, còn cô thì chỉ có thể tìm một người đàn ông đã góa vợ có con rồi mà thôi.
Tôn Hồng Hà thấy Đông Mạch nói chuyện hòa nhã với cô ta như vậy, có hơi cảm động, dù sao trong suốt nửa năm qua, đã có rất nhiều người cười nhạo cô ta, trước mặt thì bọn họ bày ra bộ mặt muốn bới móc chuyện từ miệng của cô ta, nhưng sau lưng thì lại lấy chuyện của cô ta ra làm chuyện đùa của bọn họ.
Đôi mắt của Đông Mạch trong sáng thuần khiết, thậm chí còn có chút quan tâm đến cô ta.
Cô ta mỉm cười: “Dù sao tôi cũng không vội, cứ bước từng bước thế thôi.”
Đông Mạch: “Ừm, vậy tôi đi trước, chúc cô buôn bán phát tài.”
Tôn Hồng Hà nói lời cảm ơn với Đông Mạch, cô ta nhìn Đông Mạch đạp xe rời đi, xe đã đi xa, bánh xe quay làm một ít bụi bay lên, cô ta nhìn bóng lưng của Đông Mạch, rồi lại chợt nhận ra một chuyện, tại sao Lâm Vinh Đường lại không đi cùng Đông Mạch trở về nhà ba mẹ?
Cô ta suy nghĩ, đoán rằng là Lâm Vinh Đường đã có chuyện gì rồi.
Thật lòng mà nói, Đông Mạch đúng là tốt số, ở kiếp trước, cô kết hôn được một năm rưỡi rồi mà trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, mẹ chồng cô thì tìm mọi cách thúc ép cô, nhưng Lâm Vinh Đường vẫn luôn cưng chiều cô, anh ta luôn thay cô ra mặt nói chuyện.
Gia cảnh bên nhà họ Lâm rất tốt, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó.
Là một người phụ nữ, có thể được như Đông Mạch như vậy, Tôn Hồng Hà cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Tôn Hồng Hà nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của cô ta cũng tối sầm lại.
Ở kiếp trước, có một lần Đông Mạch trở về nhà mẹ đẻ, còn Thẩm Liệt lên Lăng Thành làm việc, cô ta ở nhà có một mình, kết quá là chuồng gà trong nhà bị sập, Lâm Vinh Đường tới sửa lại giúp cô ta, cô ta có ý muốn giữ Lâm Vinh Đường ở lại uống trà.
Cô nam quả nữ như vậy, thật ra cô ta cũng có một chút ý nghĩ này kia, trong lời nói của cô ta cũng có vài câu trêu ghẹo.
Lâm Vinh Đường là người ưa nhìn, lại trắng trẻo, làn da còn trắng hơn cả Thẩm Liệt, trông rất nho nhã.
Nhưng Lâm Vinh Đường hoàn toàn không có ý đó, anh ta không thèm liếc mắt nhìn lấy cô ta một cái, đã vội rời đi.
***********
Đông Mạch trở về nhà mẹ đẻ, việc đầu tiên là cô đem chia đống bánh chiên cho mấy đứa cháu, sau đó ăn một bữa bánh bao, ăn bánh bao xong, cô liền nói về chuyện mình chuẩn bị ly hôn.
Ba cô trầm mặc, mẹ cô thì thở dài, còn hai người anh trai của cô cũng nhíu mày không nói lời nào, hai người chị dâu liền ngập ngừng hỏi: “Em muốn ly hôn thật sao, không còn cách nào khác à?”
Đông Mạch nuốn mua hai cân bánh chiên, Tôn Hồng Hà dùng giấy dai gói lại, ở giữa túi giấy còn dán thêm một tờ giấy đỏ chúc mừng phát tài, sau đó cô ta dùng dây cỏ buộc lại cho Đông Mạch.
Đông Mạch thấy tay cô ta đỏ ửng lên vì lạnh, giống như bị nứt nẻ da.
Tôn Hồng Hà nói: “Người ta cho tôi tiền, tôi trông quầy hàng giúp người ta, chỉ là ở đây có hơi lạnh.”
Đông Mai: “Tôi có nghe nói cô đi xem mắt, tình hình thế nào rồi?”
Tôn Hồng Hà ngước mặt lên nhìn Đông Mạch, cô ta không nhìn ra ý xấu muốn chê cười gì từ cô mà ngược lại là sự quan tâm thật lòng, cô ta liền nói: “Không dễ dàng gì mà tìm được đâu, dù sao thì tôi vừa mới hố Thẩm Liệt nhà người ta một hố, bọn họ ai cũng sợ tôi, nhưng tôi cũng không nóng vội, từ từ mà chờ vậy.”
Đông Mạch càng nghe càng không hiểu, cô ấy nói gì mà Thẩm Liệt này nọ, tuy rằng không phải là người hoàn hảo, nhưng tính tình gì đó thì vẫn rất tốt, nhưng đến mức nào mà cô ấy thà chết chứ không chịu cưới?
Nhưng Đông Mạch không nói gì nữa, cô thầm nghĩ, trong mắt người ngoài, Lâm Vinh Đường là người cũng rất tốt, xuất thân từ gia đình giàu có, mặc dù còn có hai người anh trai, nhưng cả hai đều ở trên thành phố, sau này bọn họ không tranh giành tài sản với nhau mà còn giúp đỡ em trai, đây thật sự là một người chồng quá tốt.
Nhưng không phải cuối cùng là Đông Mạch vẫn một lòng muốn ly hôn đó sao?
Vốn có người này người kia, không có việc gì thì không nên tò mò chuyện của người khác, có thể cô cảm thấy tốt, nhưng người khác lại không cảm thấy tốt như vậy.
Đông Mạch: “Đúng là không cần phải vội, dù sao cô cũng còn trẻ, cứ từ từ mà chọn thôi.”
Cô nói những lời này cho Tôn Hồng Hà nghe, cũng chính là nói với bản thân cô của sau này, cô có thể tưởng tượng, không bao lâu nữa, cô cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống Tôn Hồng Hà, có khi thanh danh của cô lúc đó còn không so được với Tôn Hồng Hà nhà người ta.
Ở nông thôn, giá trị lớn nhất của người phụ nữ chính là sinh đẻ, nếu chẳng may tin tức về chuyện cô không thể sinh con được bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chẳng ai dám cưới cô, còn cô thì chỉ có thể tìm một người đàn ông đã góa vợ có con rồi mà thôi.
Tôn Hồng Hà thấy Đông Mạch nói chuyện hòa nhã với cô ta như vậy, có hơi cảm động, dù sao trong suốt nửa năm qua, đã có rất nhiều người cười nhạo cô ta, trước mặt thì bọn họ bày ra bộ mặt muốn bới móc chuyện từ miệng của cô ta, nhưng sau lưng thì lại lấy chuyện của cô ta ra làm chuyện đùa của bọn họ.
Đôi mắt của Đông Mạch trong sáng thuần khiết, thậm chí còn có chút quan tâm đến cô ta.
Cô ta mỉm cười: “Dù sao tôi cũng không vội, cứ bước từng bước thế thôi.”
Đông Mạch: “Ừm, vậy tôi đi trước, chúc cô buôn bán phát tài.”
Tôn Hồng Hà nói lời cảm ơn với Đông Mạch, cô ta nhìn Đông Mạch đạp xe rời đi, xe đã đi xa, bánh xe quay làm một ít bụi bay lên, cô ta nhìn bóng lưng của Đông Mạch, rồi lại chợt nhận ra một chuyện, tại sao Lâm Vinh Đường lại không đi cùng Đông Mạch trở về nhà ba mẹ?
Cô ta suy nghĩ, đoán rằng là Lâm Vinh Đường đã có chuyện gì rồi.
Thật lòng mà nói, Đông Mạch đúng là tốt số, ở kiếp trước, cô kết hôn được một năm rưỡi rồi mà trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, mẹ chồng cô thì tìm mọi cách thúc ép cô, nhưng Lâm Vinh Đường vẫn luôn cưng chiều cô, anh ta luôn thay cô ra mặt nói chuyện.
Gia cảnh bên nhà họ Lâm rất tốt, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó.
Là một người phụ nữ, có thể được như Đông Mạch như vậy, Tôn Hồng Hà cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Tôn Hồng Hà nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của cô ta cũng tối sầm lại.
Ở kiếp trước, có một lần Đông Mạch trở về nhà mẹ đẻ, còn Thẩm Liệt lên Lăng Thành làm việc, cô ta ở nhà có một mình, kết quá là chuồng gà trong nhà bị sập, Lâm Vinh Đường tới sửa lại giúp cô ta, cô ta có ý muốn giữ Lâm Vinh Đường ở lại uống trà.
Cô nam quả nữ như vậy, thật ra cô ta cũng có một chút ý nghĩ này kia, trong lời nói của cô ta cũng có vài câu trêu ghẹo.
Lâm Vinh Đường là người ưa nhìn, lại trắng trẻo, làn da còn trắng hơn cả Thẩm Liệt, trông rất nho nhã.
Nhưng Lâm Vinh Đường hoàn toàn không có ý đó, anh ta không thèm liếc mắt nhìn lấy cô ta một cái, đã vội rời đi.
***********
Đông Mạch trở về nhà mẹ đẻ, việc đầu tiên là cô đem chia đống bánh chiên cho mấy đứa cháu, sau đó ăn một bữa bánh bao, ăn bánh bao xong, cô liền nói về chuyện mình chuẩn bị ly hôn.
Ba cô trầm mặc, mẹ cô thì thở dài, còn hai người anh trai của cô cũng nhíu mày không nói lời nào, hai người chị dâu liền ngập ngừng hỏi: “Em muốn ly hôn thật sao, không còn cách nào khác à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.