Chương 50: Làm Loạn Một Trận (4)
Nữ vương không ở nhà
10/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấu chốt cô còn có hơn hai trăm đồng tiền, cô có thể thừa dịp có Lục Điện Khanh hỗ trợ, cùng nhau lấy về.
Lục Điện Khanh nhìn cô, giọng ôn tồn nói: "Được."
Ai biết vừa nói lời này, đột nhiên nghe được bên trong hai người cãi nhau ồn ào, bên kia Trầm Minh Phương lớn tiếng la hét nói: "Tao khinh, nó là dạng anh vợ gì chứ, nhà nó con em gái sớm đã lên giường của mày, bây giờ còn dám đến trước mặt chúng ta ngông cuồng, tao nói chúng ta cưới nó vào cửa, nếu chúng ta không cưới, thử bây giờ nó đang khóc ở nơi nào? Mày ngược lại thì tốt rồi, ở chỗ này chống đối lại mẹ mày, xấu hổ mất mặt, tôi làm sao lại sinh ra một đứa con trai nhu nhược như mày, vì một đứa con gái lại ở đây làm loạn với mẹ mày!"
Lâm Vọng Thư vốn đã tỉnh táo lại, nhưng khi nghe nói như vậy, liền cười lạnh một tiếng.
Cô nhìn Lục Điện Khanh: "Lục Điện Khanh, nhìn xem, đây chính là cửa Lôi gia, anh bây giờ cũng quá rõ ràng đi."
Lục Điện Khanh ánh mắt vốn đã trở nên lạnh lùng, nghe cô nói lời này, nói: "Lâm Vọng Thư, tôi đi trước ---"
Anh còn chưa nói hết câu, Lâm Vọng Thư đã tự ý đi vào.
Ninh Bình ngơ ngác nhìn một màn này, dậm chân một cái: "Mấy người chớ khi dễ chị tôi!"
Vừa nói vừa vội vàng đi theo vào.
Mà trong sân, Lôi Chính Đức mặt sưng mũi sưng, chỗ lỗ mũi vẫn còn đọng máu, anh ta cứ như vậy đứng ở nơi đó cãi nhau với mẹ mình, bên cạnh chị của anh ta Lôi Chính Huệ đang lấy chiếc khăn ấm chuẩn bị băng bó cho anh ta, Trầm Minh Phương thì tức giận nói dông dài.
Trong lúc bất chợt, Lâm Vọng Thư tiến vào.
Lôi Chính Đức vừa nhìn thấy Lâm Vọng Thư, liền lớn tiếng nói: "Vọng Thư, em tới rồi, mau, chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng, anh hai của em không có tới đúng không, đánh anh không phải anh hai của em đúng không!"
Lâm Vọng Thư: "Ai quản anh ấy đánh anh, người đánh anh chính là anh ruột tôi!"
Lôi Chính Đức: "Vọng Thư?"
Lâm Vọng Thư: "Làm sao, không nên đánh sao? Đánh anh còn coi là nhẹ, tôi và anh trong sạch, anh lại ra ngoài lan truyền tin bậy, vu oan tôi lên giường với anh? Chuyện không có anh cũng dám bịa ra, lòng tự trọng của anh là bị chó gặm sao?"
Lôi Chính Đức mặt tái xanh, liều mạng nháy mắt nhìn Lâm Vọng Thư: "Vọng Thư, em đừng có nói mấy lời bậy bạ như vậy, chuyện em giao cho anh, chính là em xấu hổ!"
Lâm Vọng Thư cũng không muốn quan tâm tới cái lý lẽ này, người này chắc chắn đầu óc có bệnh."
Cô chuyển hướng nhìn Trầm Minh Phương: "Dì, mới vừa rồi dì đều nghe tôi nói rồi, chuyện có ngủ hay không, mặc dù chúng tôi nghèo, nhưng chúng tôi không giống mấy người, hiểu biết nhiều, biết nơi nào là con đường bát đại. Nhưng tôi và con trai dì trong sạch, anh ta vì muốn tôi gả cho anh ta, thật đúng là bịa chuyện đặt điều, cứ như vậy tát nước dơ cho tôi, còn dì cũng nên quản con mình thật tốt, nếu không ra ngoài, xấu hổ mất mặt, bị người ta đánh cũng là đáng đời!"
Trầm Minh Phương giận đến hai mắt bốc khói, cái gì gọi là bà biết nơi nào là con đường bát đại, có lời nào nói như vậy sao?
Lập tức căm hận cười nhạt: "Cô đừng ở chỗ này ngang ngược, cô làm sao lại vào được cửa nhà tôi? Ăn mày ở đâu, ai cho cô tiến vào?"
Lúc này, giọng nói âm trầm đột nhiên cắt ngang: "Dì, cô ấy là bạn của cháu, là cháu đưa cô ấy tới thăm."
Mấu chốt cô còn có hơn hai trăm đồng tiền, cô có thể thừa dịp có Lục Điện Khanh hỗ trợ, cùng nhau lấy về.
Lục Điện Khanh nhìn cô, giọng ôn tồn nói: "Được."
Ai biết vừa nói lời này, đột nhiên nghe được bên trong hai người cãi nhau ồn ào, bên kia Trầm Minh Phương lớn tiếng la hét nói: "Tao khinh, nó là dạng anh vợ gì chứ, nhà nó con em gái sớm đã lên giường của mày, bây giờ còn dám đến trước mặt chúng ta ngông cuồng, tao nói chúng ta cưới nó vào cửa, nếu chúng ta không cưới, thử bây giờ nó đang khóc ở nơi nào? Mày ngược lại thì tốt rồi, ở chỗ này chống đối lại mẹ mày, xấu hổ mất mặt, tôi làm sao lại sinh ra một đứa con trai nhu nhược như mày, vì một đứa con gái lại ở đây làm loạn với mẹ mày!"
Lâm Vọng Thư vốn đã tỉnh táo lại, nhưng khi nghe nói như vậy, liền cười lạnh một tiếng.
Cô nhìn Lục Điện Khanh: "Lục Điện Khanh, nhìn xem, đây chính là cửa Lôi gia, anh bây giờ cũng quá rõ ràng đi."
Lục Điện Khanh ánh mắt vốn đã trở nên lạnh lùng, nghe cô nói lời này, nói: "Lâm Vọng Thư, tôi đi trước ---"
Anh còn chưa nói hết câu, Lâm Vọng Thư đã tự ý đi vào.
Ninh Bình ngơ ngác nhìn một màn này, dậm chân một cái: "Mấy người chớ khi dễ chị tôi!"
Vừa nói vừa vội vàng đi theo vào.
Mà trong sân, Lôi Chính Đức mặt sưng mũi sưng, chỗ lỗ mũi vẫn còn đọng máu, anh ta cứ như vậy đứng ở nơi đó cãi nhau với mẹ mình, bên cạnh chị của anh ta Lôi Chính Huệ đang lấy chiếc khăn ấm chuẩn bị băng bó cho anh ta, Trầm Minh Phương thì tức giận nói dông dài.
Trong lúc bất chợt, Lâm Vọng Thư tiến vào.
Lôi Chính Đức vừa nhìn thấy Lâm Vọng Thư, liền lớn tiếng nói: "Vọng Thư, em tới rồi, mau, chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng, anh hai của em không có tới đúng không, đánh anh không phải anh hai của em đúng không!"
Lâm Vọng Thư: "Ai quản anh ấy đánh anh, người đánh anh chính là anh ruột tôi!"
Lôi Chính Đức: "Vọng Thư?"
Lâm Vọng Thư: "Làm sao, không nên đánh sao? Đánh anh còn coi là nhẹ, tôi và anh trong sạch, anh lại ra ngoài lan truyền tin bậy, vu oan tôi lên giường với anh? Chuyện không có anh cũng dám bịa ra, lòng tự trọng của anh là bị chó gặm sao?"
Lôi Chính Đức mặt tái xanh, liều mạng nháy mắt nhìn Lâm Vọng Thư: "Vọng Thư, em đừng có nói mấy lời bậy bạ như vậy, chuyện em giao cho anh, chính là em xấu hổ!"
Lâm Vọng Thư cũng không muốn quan tâm tới cái lý lẽ này, người này chắc chắn đầu óc có bệnh."
Cô chuyển hướng nhìn Trầm Minh Phương: "Dì, mới vừa rồi dì đều nghe tôi nói rồi, chuyện có ngủ hay không, mặc dù chúng tôi nghèo, nhưng chúng tôi không giống mấy người, hiểu biết nhiều, biết nơi nào là con đường bát đại. Nhưng tôi và con trai dì trong sạch, anh ta vì muốn tôi gả cho anh ta, thật đúng là bịa chuyện đặt điều, cứ như vậy tát nước dơ cho tôi, còn dì cũng nên quản con mình thật tốt, nếu không ra ngoài, xấu hổ mất mặt, bị người ta đánh cũng là đáng đời!"
Trầm Minh Phương giận đến hai mắt bốc khói, cái gì gọi là bà biết nơi nào là con đường bát đại, có lời nào nói như vậy sao?
Lập tức căm hận cười nhạt: "Cô đừng ở chỗ này ngang ngược, cô làm sao lại vào được cửa nhà tôi? Ăn mày ở đâu, ai cho cô tiến vào?"
Lúc này, giọng nói âm trầm đột nhiên cắt ngang: "Dì, cô ấy là bạn của cháu, là cháu đưa cô ấy tới thăm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.