[Thập Niên 80] Thanh Mai Cá Mặn Của Long Hạo Thiên Tái Giá
Chương 48: Điên Cuồng 1
Thu Lăng
02/08/2024
"Cô...cô đúng là điên rồi, điên rồi!" Tiêu Hồng Diệp mở to mắt, hai ngày nay cô ta không biết đã trừng mắt nhìn Khương Mộng Dao bao nhiêu lần. Đáng tiếc là Khương Mộng Dao không hề sợ cái trừng mắt của cô ta, cô chỉ muốn làm khó cô ta, Tiêu Hồng Diệp không có bất kỳ ý kiến gì: “Cô không sợ tôi đến chỗ làm của cô sao? Cô đến chỗ làm của tôi làm loạn, tôi cũng có thể làm vậy."
"Được thôi, chị cứ đến làm loạn đi." Khương Mộng Dao mỉm cười: “Tôi không sợ chị đến làm loạn đâu, chị đến làm loạn càng tốt, đúng lúc để cho mọi người biết bộ mặt thật của nhà chị. Chẳng lẽ ác người nghĩ tôi nhất thiết phải có công việc đó sao? Tuy nhiên nếu các người đến làm loạn, không chừng người khác còn thấy tôi đáng thương, ai ai cũng đồng cảm với tôi đấy."
"Cô bị bệnh à!" Tiêu Hồng Diệp chỉ thấy suy nghĩ của Khương Mộng Dao hoàn toàn không phải là suy nghĩ của người bình thường: “Cô không sợ cả đời này không lấy được chồng sao?"
"Không lấy được chồng thì thôi, phụ nữ thiếu đàn ông thì không thể sống à?" Khương Mộng Dao trợn mắt: “Các người vẫn nên nhặt tiền mau đi, chậc chậc, chị để mẹ chị cúi người nhặt, còn chị thì không nhặt à."
Tiêu Hồng Diệp cau mày, nhìn mẹ mình nhặt tiền, cô ta muốn nói với mẹ mình đừng nhặt, nhưng Khương Mộng Dao đang đứng đó, còn có mấy người khác đang đi về phía này. Tiêu Hồng Diệp cũng sợ có người nhặt số tiền đó, nên chỉ còn cách cúi người xuống nhặt tiền.
Lần này, mẹ Tiêu không để Tiêu Hồng Diệp cầm tiền, bà ấy trực tiếp lấy tiền từ tay Tiêu Hồng Diệp và còn lau qua người. Mẹ Tiêu lo lắng Khương Mộng Dao thấy tiền bẩn, cô lại nói những lời khác.
Việc Khương Mộng Dao trở thành kẻ thù thay vì người nhà khiến mẹ Tiêu vô cùng đau đầu.
"Cô đếm đi." Mẹ Tiêu đưa tiền cho Khương Mộng Dao.
"Phải đếm chứ." Khương Mộng Dao nói.
"Cô phải viết giấy biên lai nữa." Tiêu Hồng Diệp lại nghĩ ra một điều.
"Lúc chị tiêu tiền của tôi, chị có viết giấy mượn tiền không? Chị trả tiền, còn bắt tôi viết giấy biên lai? Sao chị không lên trời ở luôn đi?" Khương Mộng Dao không thể nào viết giấy biên lai cho Tiêu Hồng Diệp, ai mà biết Tiêu Hồng Diệp muốn dùng giấy đó để làm gì.
Hơn nữa, ngay từ đầu Tiêu Hồng Diệp đã không viết giấy mượn tiền, vậy thì không thể trách người khác không viết giấy biên lai cho cô ta.
"Không cần viết, không cần viết." Mẹ Tiêu vội vàng nói: “Vẫn còn người khác nhìn, họ cũng biết chúng ta đã trả tiền cho cô rồi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Được thôi, chị cứ đến làm loạn đi." Khương Mộng Dao mỉm cười: “Tôi không sợ chị đến làm loạn đâu, chị đến làm loạn càng tốt, đúng lúc để cho mọi người biết bộ mặt thật của nhà chị. Chẳng lẽ ác người nghĩ tôi nhất thiết phải có công việc đó sao? Tuy nhiên nếu các người đến làm loạn, không chừng người khác còn thấy tôi đáng thương, ai ai cũng đồng cảm với tôi đấy."
"Cô bị bệnh à!" Tiêu Hồng Diệp chỉ thấy suy nghĩ của Khương Mộng Dao hoàn toàn không phải là suy nghĩ của người bình thường: “Cô không sợ cả đời này không lấy được chồng sao?"
"Không lấy được chồng thì thôi, phụ nữ thiếu đàn ông thì không thể sống à?" Khương Mộng Dao trợn mắt: “Các người vẫn nên nhặt tiền mau đi, chậc chậc, chị để mẹ chị cúi người nhặt, còn chị thì không nhặt à."
Tiêu Hồng Diệp cau mày, nhìn mẹ mình nhặt tiền, cô ta muốn nói với mẹ mình đừng nhặt, nhưng Khương Mộng Dao đang đứng đó, còn có mấy người khác đang đi về phía này. Tiêu Hồng Diệp cũng sợ có người nhặt số tiền đó, nên chỉ còn cách cúi người xuống nhặt tiền.
Lần này, mẹ Tiêu không để Tiêu Hồng Diệp cầm tiền, bà ấy trực tiếp lấy tiền từ tay Tiêu Hồng Diệp và còn lau qua người. Mẹ Tiêu lo lắng Khương Mộng Dao thấy tiền bẩn, cô lại nói những lời khác.
Việc Khương Mộng Dao trở thành kẻ thù thay vì người nhà khiến mẹ Tiêu vô cùng đau đầu.
"Cô đếm đi." Mẹ Tiêu đưa tiền cho Khương Mộng Dao.
"Phải đếm chứ." Khương Mộng Dao nói.
"Cô phải viết giấy biên lai nữa." Tiêu Hồng Diệp lại nghĩ ra một điều.
"Lúc chị tiêu tiền của tôi, chị có viết giấy mượn tiền không? Chị trả tiền, còn bắt tôi viết giấy biên lai? Sao chị không lên trời ở luôn đi?" Khương Mộng Dao không thể nào viết giấy biên lai cho Tiêu Hồng Diệp, ai mà biết Tiêu Hồng Diệp muốn dùng giấy đó để làm gì.
Hơn nữa, ngay từ đầu Tiêu Hồng Diệp đã không viết giấy mượn tiền, vậy thì không thể trách người khác không viết giấy biên lai cho cô ta.
"Không cần viết, không cần viết." Mẹ Tiêu vội vàng nói: “Vẫn còn người khác nhìn, họ cũng biết chúng ta đã trả tiền cho cô rồi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.