Thập Niên 80: Tôi Kế Thừa Một Tửu Lầu Ở Hương Giang
Chương 4:
Tiểu Bàn Cam
11/11/2024
“Không nói nữa.” Nhạc Bảo Hoa đưa tay ra hiệu, “Mời ông lên lầu, tôi đi làm món ăn.”
“Được.”
Nhạc Bảo Hoa tiến về phía bếp, đứng ở cửa, bên trong là tiếng máy hút mùi, tiếng xoong chảo va chạm và cả tiếng nói chuyện rì rầm.
“Anh tưởng ông chủ Kiều thật sự muốn ăn món cá đó sao? Cá chuột bị anh Cường mua mất, thầy đã tìm thêm vài mối cá khác, vất vả lắm mới tìm được một con cá chuột đủ chuẩn về cân nặng và màu sắc. Ông ấy đến xem rồi nhưng không lấy, sau đó gọi điện xin lỗi ông chủ Kiều, bảo hôm nay không có cá chuột, nên ông chủ Kiều đổi sang món cá khác.”
Nhạc Bảo Hoa có sáu học trò, người học trò đầu đã sớm rời đi và trở thành bếp trưởng món Quảng Đông ở một khách sạn lớn tại Macau. Học trò thứ hai chính là Đinh Thắng Cường, tay nghề tốt nhất, theo ông lâu nhất, và từng được ông tin tưởng nhất.
Hai năm trước, Đinh Thắng Cường sang Macau đánh bạc, thua một khoản lớn, Nhạc Bảo Hoa đã giúp gã trả nợ, yêu cầu không được sang Macau nữa.
Nhưng Thắng Cường không từ bỏ thói quen xấu, lần thứ hai sang và lại nợ nần chồng chất, lần này gã không dám nói với thầy, mà lén lút lấy tiền vốn mua cá mua thịt của quán.
Đến khi các chủ nợ tìm đến, Nhạc Bảo Hoa mới hay biết. Ông đã cho Thắng Cường một cơ hội, không thể giúp đỡ lần thứ hai, và đuổi gã ra khỏi Bảo Hoa Lầu.
Ai ngờ chỉ vài tháng sau, Thắng Cường đã thuê mặt bằng đối diện để mở Thắng Hoa Lầu, đối đầu trực tiếp với Bảo Hoa Lầu.
Lúc đó, Nhạc Bảo Hoa mới nhận ra Thắng Cường đã rơi vào bẫy của một tay cò bạc.
Mấy năm trước, một cò bạc ở Macau lấy vợ lẽ ở Hong Kong, muốn mở nhà hàng làm quà cho cô vợ này và cần một đầu bếp tài giỏi. Hắn ta đã chú ý đến đám học trò của Nhạc Bảo Hoa.
Nhạc Bảo Hoa luôn khuyến khích các học trò ra ngoài học hỏi sau khi xuất sư, nhưng cũng nhắc nhở họ phải kinh doanh đàng hoàng, không được dính vào cờ bạc hay ma túy, bởi một khi đã vướng vào vũng lầy này, rất khó mà thoát ra được.
“Được.”
Nhạc Bảo Hoa tiến về phía bếp, đứng ở cửa, bên trong là tiếng máy hút mùi, tiếng xoong chảo va chạm và cả tiếng nói chuyện rì rầm.
“Anh tưởng ông chủ Kiều thật sự muốn ăn món cá đó sao? Cá chuột bị anh Cường mua mất, thầy đã tìm thêm vài mối cá khác, vất vả lắm mới tìm được một con cá chuột đủ chuẩn về cân nặng và màu sắc. Ông ấy đến xem rồi nhưng không lấy, sau đó gọi điện xin lỗi ông chủ Kiều, bảo hôm nay không có cá chuột, nên ông chủ Kiều đổi sang món cá khác.”
Nhạc Bảo Hoa có sáu học trò, người học trò đầu đã sớm rời đi và trở thành bếp trưởng món Quảng Đông ở một khách sạn lớn tại Macau. Học trò thứ hai chính là Đinh Thắng Cường, tay nghề tốt nhất, theo ông lâu nhất, và từng được ông tin tưởng nhất.
Hai năm trước, Đinh Thắng Cường sang Macau đánh bạc, thua một khoản lớn, Nhạc Bảo Hoa đã giúp gã trả nợ, yêu cầu không được sang Macau nữa.
Nhưng Thắng Cường không từ bỏ thói quen xấu, lần thứ hai sang và lại nợ nần chồng chất, lần này gã không dám nói với thầy, mà lén lút lấy tiền vốn mua cá mua thịt của quán.
Đến khi các chủ nợ tìm đến, Nhạc Bảo Hoa mới hay biết. Ông đã cho Thắng Cường một cơ hội, không thể giúp đỡ lần thứ hai, và đuổi gã ra khỏi Bảo Hoa Lầu.
Ai ngờ chỉ vài tháng sau, Thắng Cường đã thuê mặt bằng đối diện để mở Thắng Hoa Lầu, đối đầu trực tiếp với Bảo Hoa Lầu.
Lúc đó, Nhạc Bảo Hoa mới nhận ra Thắng Cường đã rơi vào bẫy của một tay cò bạc.
Mấy năm trước, một cò bạc ở Macau lấy vợ lẽ ở Hong Kong, muốn mở nhà hàng làm quà cho cô vợ này và cần một đầu bếp tài giỏi. Hắn ta đã chú ý đến đám học trò của Nhạc Bảo Hoa.
Nhạc Bảo Hoa luôn khuyến khích các học trò ra ngoài học hỏi sau khi xuất sư, nhưng cũng nhắc nhở họ phải kinh doanh đàng hoàng, không được dính vào cờ bạc hay ma túy, bởi một khi đã vướng vào vũng lầy này, rất khó mà thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.