Thập Niên 80 Tôi Là Trụ Cột Dẫn Dắt Cả Gia Đình

Chương 11: Hiệp Sĩ Đổ Vỏ (1)

Thạch Đầu Dịch Toái

11/08/2024

Ba chị em Tô Hướng Dương đem đặt cỏ heo ở nhà, cầm lấy mận đã hái rồi đi bộ ra ruộng ngô.

Thời tiết quá nóng nên ba chị em cùng đội mũ rơm lên đầu, khi đi đến ruộng ngô thì thấy mẹ và dì đang ngồi bên đồng quạt mũ rơm nói chuyện phiếm vui vẻ.

Chúng nữ dường như nghe mẹ nói rằng anh họ sắp kết hôn.

Vương Thu Nguyệt: "Đúng vậy, ta cũng lo lắng, em nói lễ cưới là không thể thiếu, nhà cửa cũng cần sửa sang, nếu không sẽ không dễ nhìn, còn có tiền lo yến tiệc nữa, ta đã tiết kiệm được một ít tiền, nhưng nếu tiêu hết số tiền đó thì gia đình sẽ không còn một xu nào, sau này sẽ phải sống sao."

Ài, là do bà quá nghèo, nếu không phải vì nghèo, tại sao khi con trai bà lấy vợ, bà lại cau may như vậy?

Tô Hướng Dương nhớ rằng nàng dâu của anh họ Chính Bình tên là Phương Đình Đình, cô ấy là người làng bên cạnh.

Kiếp trước, cô nhớ rằng khi Phương Đình Đình có thân thiết với anh họ thì cô ấy cũng có quan hệ thân thiết với một người đàn ông khác, nghe nói người đàn ông này đã có vợ, Phương Đình Đình còn cùng người này lên giường, sau đó phát hiện mình mang thai, cô đi tìm người đàn ông đó nhưng người đàn ông đó không thừa nhận đứa con trong bụng Phương Đình Đình là của hắn, thấy bụng cô ngày càng càng lớn, mẹ cô cùng cô hợp kế muốn kết hôn với anh họ càng sớm càng tốt, đến lúc đó họ sẽ nói đứa bé là con của anh họ, đồng thời anh chị cũng trở thành hiệp sĩ đổ vỏ của họ.

Anh họ quả thực đã trở hiệp sĩ đổ vỏ, không những trở thành hiệp sĩ đổ vỏ, mà anh còn tiếp tục bị cắm sừng sau khi kết hôn, Phương Đình Đình vẫn ran ríu ở bên người đàn ông đó sau khi cưới anh.

Tại sao cô lại biết được điều này ư, đó là do cô đã nghe được từ miệng người dì lớn tuổi của mình ở kiếp trước.

Trong mắt dì, cháu trai luôn được coi là báu vật, bà chưa bao giờ nghĩ rằng đứa cháu này không phải là cháu ruột của bà.

Nói đến cũng khéo, Tô chính Bình làm nghề vận chuyển, khi con trai lớn mới ba tuổi, Phương Đình Đình lại mang thai, Tô Chính Bình nghĩ đến mình không có nhà, để người phụ nữ đang mang thai ở một mình, anh rất lo lắng, vạn nhất có chuyện gì đó xảy, anh sẽ không biết làm sao, nên anh đành nhờ mẹ anh chiếu cố.

Vương Thu Nguyệt về muộn vì có việc, chạng vạng tối, vừa đi đến của nhà, đã thấy cháu trai đang ngồi đó, bà nghi ngờ hỏi cháu trai sao lại ngồi ở đây, tối rồi còn không vào nhà.

Cháu trai nói rằng mẹ anh bảo nó đợi ở cửa, khi nào mẹ gọi mới được vào, mẹ và chú có chuyện quan trọng cần nói.

Chú?



Vương Thu Nguyệt có chút nghi hoặc, chú? Chú gì cơ?

Bà lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, bước vào thì thấy cửa phòng ngủ không đóng, bà lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ thì thấy con dâu đang ôm một người đàn ông mà bà chưa từng thấy.

Bà còn nghe họ nói đứa cháu nội bà yêu thương không phải con ruột của bà mà thuộc về người đàn ông trong phòng ngủ, ngay cả đứa con trong bụng Phương Đình Đình cũng thuộc về người đàn ông này.

Vương Thu Nguyệt lúc đó nổi trận lôi đình, con trai bà luôn đối tốt với hai mẹ con, chu cấp cho họ như tổ tông, thà bỏ đói mình chứ không để hai mẹ con họ bị đói, từ Phương Đình Đình gả lại đây, không giặt một bộ quần áo, quần áo chất đống đều chờ con trai mình giặt, thế mà nó cũng không một lời oán hận, con trai dù ra ngoài có mệt mỏi thế nào thì việc đầu tiên nó làm khi về đến nhà là nấu đồ ăn ngon và giặt quần áo cho bọn họ.

Tìm đâu ra một người đàn ông tốt như con trai mình? Người phụ nữ vô liêm sỉ này còn chưa hài lòng, dùng tiền khó khăn kiếm được của con trai để nuôi một gã đàn ông hoang.

Bà trực tiếp đá tung cửa phòng ngủ rồi xông lên đánh đôi cẩu nam nữ này một trận.

Tay bà đánh, miệng cũng không tha, bà mắng mỏ họ bằng những lời thô tục nhất.

“Phương Đình Đình, con tiện nhân vô liêm sỉ, mày ăn ở nhà con trai bà, mày còn dám ngoại tình.”

"Âm âm âm."

Phương Đình Đình và người đàn ông không chịu đứng yên để Vương Thu Nguyệt đánh, Phương Đình Đình cũng tiến tới nắm lấy đầu Vương Thu Nguyệt, kéo tóc Vương Thu Nguyệt, há miệng cắn vào tay Vương Thu Nguyệt.

Người đàn ông cũng tức giận vì bị Vương Thu Nguyệt tát nên cũng xông tới đánh Vương Thu Nguyệt, nhưng chưa kịp chạm tay vào Vương Thu Nguyệt đã bị Vương Thu Nguyệt đá ra.

Vương Thu Nguyệt đá vào hạ thân hắn, hắn ngã xuống đất ôm chặt lấy hạ bộ.

Khung cảnh hỗn loạn, tiếng ồn quá lớn, khi hàng xóm đã gọi cảnh sát, Phương Đình Đình mới cùng Vương Thu Nguyệt, cả hai đều nắm lấy tóc đối phương mà lôi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80 Tôi Là Trụ Cột Dẫn Dắt Cả Gia Đình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook