Thập Niên 80 Tôi Là Trụ Cột Dẫn Dắt Cả Gia Đình
Chương 7: Kẹo Sữa Bạch Thỏ (1)
Thạch Đầu Dịch Toái
11/08/2024
Tô Hướng Dương nhẹ nhàng xé giấy gói đùi gà, theo vết nứt trên giấy, mùi thơm nồng nặc của đùi gà nhanh chóng lan tỏa, tiến vào khoang mũi của Tô Hướng Dương, kích thích vị giác của nàng.
Nước bọt dâng lên trong cổ họng, Tô Hướng Dương không khỏi nuốt xuống, cắn một miếng, lập tức vị ngon ngọt ngọt ngào của thịt gà lan tràn trong miệng, hương vị và kết cấu thực sự rất tuyệt vời.
Nhìn vẻ mặt say sưa của Tô Hướng Dương, Lục Thanh Dã cong môi, từ trong túi quần móc ra mấy viên kẹo sữa bạch thỏ đưa vào tay Tô Hướng Dương: “Cha ta mua mấy viên kẹo sữa bạch thỏ, muội muội ta nói là ăn rất ngon, muội có thể cũng thích nên ta mang đến cho muội .”
Nhìn kẹo sữa bạch thỏ trong tay, Tô Hướng Dương ánh mắt có chút chua chua.
Ở kiếp trước khi cô còn nhỏ, kẹo sữa bạch thỏ là một thứ xa xỉ đối với họ, chỉ những gia đình giàu có hoặc những người không quá nghèo, thỉnh thoảng mới mua được kẹo sữa bạch thỏ, nàng chỉ có thể ghen tị nhìn người ta ăn, nàng rất muốn nếm thử kẹo sữa bạch thỏ.
Khi lớn lên, không biết vì muốn bù đắp cho tuổi thơ của mình hay kẹo sữa bạch thỏ thực sự ăn rất ngon, nàng vẫn thường đến siêu thị mua thật nhiều về để ở nhà, thỉnh thoảng ăn một cái.
"Cảm ơn Thanh Dã ca, nhân tiện, trong phòng ca có nhiều sách không?" Nàng nhớ ra rằng Lục Thanh Dã cũng thích đọc sách và luôn dành dụm tiền cha hắn đưa cho hắn để mua sách ở hiệu sách.
"À, mấy ngày trước ta lại mua thêm một cuốn sách, thế nào? Muội có cuốn sách nào muốn đọc sao?"
"Vâng, đến lúc đó muội sẽ tới nhà huynh tìm vài cuốn sách để đọc."
"Được rồi, đến lúc đó muội có thể qua xem có cuốn sách nào muốn đọc không, ta về trước đây."
Trở lại phòng, nàng đưa kẹo sữa bạch thỏ cho đại tỷ và Tô Hướng Noãn.
Tô Hướng Noãn nhìn kẹo sữa trong tay với đôi mắt tròn xoe, hưng phấn nói: "Kẹo sữa bạch thỏ, tỷ lấy nó từ đâu ra vậy?" Đang nói chuyện, bóc giấy gói kẹo ra, nhanh chóng cho vào miệng.
Vị kẹo sữa lập tức tan chảy trong miệng nàng, đây là lần đầu tiên Tô Hướng Noãn nếm thử kẹo sữa bạch thỏ, nhai kẹo sữa trong miệng, hai chân đung đưa, con mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Thật là ngon, chẳng trách có nhiều người thích ăn kẹo sữa bạch thỏ như vậy.
Nàng cẩn thận bỏ chiếc còn lại vào cặp, phảng phất nếu như thái độ của nàng không khoan dung hơn một chút, kẹo sữa bạch thỏ sẽ biến mất.
Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Tô Hướng Noãn, Tô Hướng Dương có thể hiểu được: "Thanh Dã ca vừa đưa cái này cho tỷ, tỷ sẽ đến phòng cha mẹ đưa cho họ, để họ cũng có thể nếm thử mùi vị của kẹo sữa bạch thỏ."
Nhà họ Tô tổng cộng có ba phòng, vợ chồng Tô Kiến Quốc ở một phòng, ba chị em Tô Hướng Dương ở một phòng, còn lạ lài phong Tô lão thái thái.
Vì không có tiền xây nhà nên ba chị em Tô Hướng Dương đã ngủ chung giường từ khi còn nhỏ, dựa vào cửa sổ bên tường đặt một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ do Tô Kiến Quốc làm, bình thường ba tỷ muội đều dùng chiếc bàn này để làm bài tập.
Đại tỷ Tô Hướng Uyển đã làm xong bài tập và đang ôn bài, nàng sắp lên cấp hai nên phải càng thêm cố gắng, cầm kẹo sữa bạch thỏ trong tay, không giống như tiểu muội, không kịp chờ đợi đã bắt đầu ăn, nàng lại để qua một bên, cúi đầu tiếp tục xem sách.
Nhìn bóng lưng Tô Hướng Dương, Tô Hướng Noãn nói: "Nhị tỷ, tỷ đi nhanh về nhanh, muội đang đợi tỷ kể chuyện cho muội nghe, mấy ngày nay mỗi tối nàng đều nghe nhị tỷ kể chuyện, sớm đã quen thuộc.
Phòng của vợ chồng Tô Kiến Quốc.
Trong sân, Tô Kiến Quốc đã rửa chân sạch, ông liền bưng một chậu nước bước vào phòng, bắt gặp cảnh vợ mình đang ngồi trên giường may quần, xét về kích cỡ thì chắc là của ông.
Chiếc quần bà giặt buổi sáng đã khô, Lý Ngọc Mai đã thu vào trong nhà để khâu lại lỗ hổng trên quần, nghĩ nghĩ nên may lại sớm hơn, thì nam nhân của bà sẽ có thêm một chiếc quần để thay.
Tô Kiến Quốc đi tới, rút lấy chiếc quần trên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Đêm khuya rồi, đừng khâu nữa, ta cũng không vội mặc, mắt bà mỏi rồi, hơn nữa hôm nay bà đã làm rất nhiều việc, đã đủ mệt rồi, để ta ngâm chân cho bà ”.
Lý Ngọc Mai đem quần và kim khâu cất kỹ, rồi ngồi lại lên giường, Tô Kiến Quốc ngồi trên chiếc ghế nhỏ rửa chân cho Lý Ngọc Mai.
“Con gái lớn sắp vào cấp hai, trong nhà sẽ cần nhiều tiền hơn, tôi đang tính đi làm công, mặc dù trong nhà có thừa một ít tiền, số tiền này đều là tiền tiết kiệm.”
Nước bọt dâng lên trong cổ họng, Tô Hướng Dương không khỏi nuốt xuống, cắn một miếng, lập tức vị ngon ngọt ngọt ngào của thịt gà lan tràn trong miệng, hương vị và kết cấu thực sự rất tuyệt vời.
Nhìn vẻ mặt say sưa của Tô Hướng Dương, Lục Thanh Dã cong môi, từ trong túi quần móc ra mấy viên kẹo sữa bạch thỏ đưa vào tay Tô Hướng Dương: “Cha ta mua mấy viên kẹo sữa bạch thỏ, muội muội ta nói là ăn rất ngon, muội có thể cũng thích nên ta mang đến cho muội .”
Nhìn kẹo sữa bạch thỏ trong tay, Tô Hướng Dương ánh mắt có chút chua chua.
Ở kiếp trước khi cô còn nhỏ, kẹo sữa bạch thỏ là một thứ xa xỉ đối với họ, chỉ những gia đình giàu có hoặc những người không quá nghèo, thỉnh thoảng mới mua được kẹo sữa bạch thỏ, nàng chỉ có thể ghen tị nhìn người ta ăn, nàng rất muốn nếm thử kẹo sữa bạch thỏ.
Khi lớn lên, không biết vì muốn bù đắp cho tuổi thơ của mình hay kẹo sữa bạch thỏ thực sự ăn rất ngon, nàng vẫn thường đến siêu thị mua thật nhiều về để ở nhà, thỉnh thoảng ăn một cái.
"Cảm ơn Thanh Dã ca, nhân tiện, trong phòng ca có nhiều sách không?" Nàng nhớ ra rằng Lục Thanh Dã cũng thích đọc sách và luôn dành dụm tiền cha hắn đưa cho hắn để mua sách ở hiệu sách.
"À, mấy ngày trước ta lại mua thêm một cuốn sách, thế nào? Muội có cuốn sách nào muốn đọc sao?"
"Vâng, đến lúc đó muội sẽ tới nhà huynh tìm vài cuốn sách để đọc."
"Được rồi, đến lúc đó muội có thể qua xem có cuốn sách nào muốn đọc không, ta về trước đây."
Trở lại phòng, nàng đưa kẹo sữa bạch thỏ cho đại tỷ và Tô Hướng Noãn.
Tô Hướng Noãn nhìn kẹo sữa trong tay với đôi mắt tròn xoe, hưng phấn nói: "Kẹo sữa bạch thỏ, tỷ lấy nó từ đâu ra vậy?" Đang nói chuyện, bóc giấy gói kẹo ra, nhanh chóng cho vào miệng.
Vị kẹo sữa lập tức tan chảy trong miệng nàng, đây là lần đầu tiên Tô Hướng Noãn nếm thử kẹo sữa bạch thỏ, nhai kẹo sữa trong miệng, hai chân đung đưa, con mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Thật là ngon, chẳng trách có nhiều người thích ăn kẹo sữa bạch thỏ như vậy.
Nàng cẩn thận bỏ chiếc còn lại vào cặp, phảng phất nếu như thái độ của nàng không khoan dung hơn một chút, kẹo sữa bạch thỏ sẽ biến mất.
Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Tô Hướng Noãn, Tô Hướng Dương có thể hiểu được: "Thanh Dã ca vừa đưa cái này cho tỷ, tỷ sẽ đến phòng cha mẹ đưa cho họ, để họ cũng có thể nếm thử mùi vị của kẹo sữa bạch thỏ."
Nhà họ Tô tổng cộng có ba phòng, vợ chồng Tô Kiến Quốc ở một phòng, ba chị em Tô Hướng Dương ở một phòng, còn lạ lài phong Tô lão thái thái.
Vì không có tiền xây nhà nên ba chị em Tô Hướng Dương đã ngủ chung giường từ khi còn nhỏ, dựa vào cửa sổ bên tường đặt một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ do Tô Kiến Quốc làm, bình thường ba tỷ muội đều dùng chiếc bàn này để làm bài tập.
Đại tỷ Tô Hướng Uyển đã làm xong bài tập và đang ôn bài, nàng sắp lên cấp hai nên phải càng thêm cố gắng, cầm kẹo sữa bạch thỏ trong tay, không giống như tiểu muội, không kịp chờ đợi đã bắt đầu ăn, nàng lại để qua một bên, cúi đầu tiếp tục xem sách.
Nhìn bóng lưng Tô Hướng Dương, Tô Hướng Noãn nói: "Nhị tỷ, tỷ đi nhanh về nhanh, muội đang đợi tỷ kể chuyện cho muội nghe, mấy ngày nay mỗi tối nàng đều nghe nhị tỷ kể chuyện, sớm đã quen thuộc.
Phòng của vợ chồng Tô Kiến Quốc.
Trong sân, Tô Kiến Quốc đã rửa chân sạch, ông liền bưng một chậu nước bước vào phòng, bắt gặp cảnh vợ mình đang ngồi trên giường may quần, xét về kích cỡ thì chắc là của ông.
Chiếc quần bà giặt buổi sáng đã khô, Lý Ngọc Mai đã thu vào trong nhà để khâu lại lỗ hổng trên quần, nghĩ nghĩ nên may lại sớm hơn, thì nam nhân của bà sẽ có thêm một chiếc quần để thay.
Tô Kiến Quốc đi tới, rút lấy chiếc quần trên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Đêm khuya rồi, đừng khâu nữa, ta cũng không vội mặc, mắt bà mỏi rồi, hơn nữa hôm nay bà đã làm rất nhiều việc, đã đủ mệt rồi, để ta ngâm chân cho bà ”.
Lý Ngọc Mai đem quần và kim khâu cất kỹ, rồi ngồi lại lên giường, Tô Kiến Quốc ngồi trên chiếc ghế nhỏ rửa chân cho Lý Ngọc Mai.
“Con gái lớn sắp vào cấp hai, trong nhà sẽ cần nhiều tiền hơn, tôi đang tính đi làm công, mặc dù trong nhà có thừa một ít tiền, số tiền này đều là tiền tiết kiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.