Thập Niên 80: Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
Chương 10: Nợ máu trả bằng máu
Ái Cật Can Thiêu Hồng Ngư Đích Lâu Ảnh
16/03/2024
Hồ Hán lộ ra vẻ vui mừng, sau đó vỗ vai Chu Vũ Phong chân thành nói:
"Vu Phong a, vẫn là cháu hiểu chuyện, cháu nói xem bố mẹ cháu và chú là đồng nghiệp đã nhiều năm, họ xảy ra chuyện như vậy, chú có thể không đau lòng hay sao? Đứa nhỏ Vu Na kía cứ tới đây làm ầm ĩ, nói chú hại cha mẹ cháu, con bé tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng thể nói lung tung như vậy được. Cháu nói xem nếu là chú hại bọn họ, thì đối với chú có lợi ích gì đâu, đúng không? Còn về việc giám định thương tật liên quan đến công việc của bố mẹ cháu, chú thân là giám đốc xưởng nên không thể vì là bạn cũ mấy chục năm mà công tư bất phân được! Ở vị trí của chú, cần phải suy xét vì hiệu quả và lợi ích cho xưởng, chứ không thể chỉ suy nghĩ cho lợi ích của cá nhân a."
Hồ Hán nước bọt văng tứ tung, tỏ vẻ đau lòng nói, nói xong câu cuối cùng còn ngước mắt lên nhìn Chu Vu Phong chờ đợi câu trả lời của anh.
"Vâng, vâng, chú Hồ, chú nói đúng. Trải qua khoảng thời gian này, cháu cũng đã nghĩ tới, xác thực chú cũng có khó khăn của riêng mình!"
Chu Vu Phong nghiêm túc gật đầu, lộ ra vẻ mặt trầm tư, như là đang thật sự suy nghĩ về những lời Hồ Hán vừa nói.
"Này là đúng rồi."
Hồ Hán kích động dậm chân một cái, vỗ nhẹ lên vai Chu Vu Phong.
Điều ông ta lo lắng nhất chính là Chu Vu Phong và Chu Vu Na đến gây chuyện, mặc dù ông ta đã áp dụng rất nhiều biện pháp để xử lý chuyện này nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất a.
Lỡ như trong xưởng thực sự mở rộng cuộc điều tra thì sao?
Hiện giờ chỉ cần Chu Vu Phong thừa nhận và ngừng gây sự thì chuyện này mới thực sự kết thúc.
“Chú Hồ, có một việc, chú có thể giúp cháu được không?”
Chu Vũ Phong nhìn Hồ Hán, hạ giọng nói với giọng cầu khẩn.
"Ồ? Có chuyện gì thế?" Hồ Hán lập tức hỏi.
“Chú có thể xin một ít tiền an ủi giúp gia đình cháu không? Ba đứa em cháu còn đang đi học, Vu Chính mới mười tuổi. Bây giờ nhà cháu không còn tiền nữa, cháu thực sự không còn cách nào khác..."
Nói xong Chu Vu Phong ngẩng đầu liếc nhìn Hồ Tiểu Sơn.
“Tiểu Sơn và cháu cũng là bạn cùng lớp, chú và bố mẹ cháu cũng là đồng nghiệp cũ. Mong chú giúp đỡ một chút, giúp chúng cháu xin một ít tiền an ủi ở nhà máy. Bố mẹ cháu làm mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, chú nói xem có đúng không?"
“Nói thì nói vậy, nhưng…”
“Chú Hồ!” Chu Vũ Phong lớn tiếng gọi một câu, đánh gãy lời Hồ Hán, nói tiếp:
"Chú cứ đến nhà máy giúp bố mẹ cháu đánh tiếng là được. Nếu nhà máy vẫn không cho thì cháu sẽ tới đó làm ầm ĩ lên! Dù sao thì cháu cũng sắp sống không nổi rồi, cháu sẽ làm ầm ĩ đến lúc bọn họ không chịu nổi mới thôi!"
Càng nói về sau, cảm xúc của Chu Vu Phong càng trở nên kích động, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn. Hồ Hán có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây cũng chính là mục đích Chu Vu Phong khi đến đây, dù thế nào đi nữa, sinh hoạt của mấy đứa em và của Tưởng Tiểu Đóa cũng phải tiếp tục, Chu Vu Chính đã một ngày không có cơm ăn, những lời này của Chu Vu Na khiến trái tim của anh ẩn ẩn có chút khó chịu!
Với nhiều miệng ăn như vậy, cho dù bạn có tiết kiệm một ít thức ăn, bạn có thể tồn tại được bao lâu với 5 đồng? Bạn sẽ làm gì với cuộc sống của mình sau đó?
Cho nên Chu Vu Phong trước tiên cần phải lấy được một ít tiền từ Hồ Hán, cho dù... cho dù lúc này khuất nhục như vậy.
Dù có đem Hồ Hán đánh một trận thì thế nào? Cũng chỉ là giải tỏa được cảm xúc nhất thời, còn vấn đề thực chất cũng không thể giải quyết được, Chu Vu Phong muốn ông ta chính là nợ máu phải trả bằng máu.
Hồ Hán kinh ngạc nhìn Chu Vũ Phong một lúc, vẻ mặt tức giận đó dường như không phải là nói đùa, ông ta lo lắng nhất chính là Chu Vũ Phong sẽ tới gây chuyện ở nhà máy thép.
Sao ông ta có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra, dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay cũng không được, chuyện này nhất định phải bình yên trôi qua!
"Vu Phong a, vẫn là cháu hiểu chuyện, cháu nói xem bố mẹ cháu và chú là đồng nghiệp đã nhiều năm, họ xảy ra chuyện như vậy, chú có thể không đau lòng hay sao? Đứa nhỏ Vu Na kía cứ tới đây làm ầm ĩ, nói chú hại cha mẹ cháu, con bé tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng thể nói lung tung như vậy được. Cháu nói xem nếu là chú hại bọn họ, thì đối với chú có lợi ích gì đâu, đúng không? Còn về việc giám định thương tật liên quan đến công việc của bố mẹ cháu, chú thân là giám đốc xưởng nên không thể vì là bạn cũ mấy chục năm mà công tư bất phân được! Ở vị trí của chú, cần phải suy xét vì hiệu quả và lợi ích cho xưởng, chứ không thể chỉ suy nghĩ cho lợi ích của cá nhân a."
Hồ Hán nước bọt văng tứ tung, tỏ vẻ đau lòng nói, nói xong câu cuối cùng còn ngước mắt lên nhìn Chu Vu Phong chờ đợi câu trả lời của anh.
"Vâng, vâng, chú Hồ, chú nói đúng. Trải qua khoảng thời gian này, cháu cũng đã nghĩ tới, xác thực chú cũng có khó khăn của riêng mình!"
Chu Vu Phong nghiêm túc gật đầu, lộ ra vẻ mặt trầm tư, như là đang thật sự suy nghĩ về những lời Hồ Hán vừa nói.
"Này là đúng rồi."
Hồ Hán kích động dậm chân một cái, vỗ nhẹ lên vai Chu Vu Phong.
Điều ông ta lo lắng nhất chính là Chu Vu Phong và Chu Vu Na đến gây chuyện, mặc dù ông ta đã áp dụng rất nhiều biện pháp để xử lý chuyện này nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất a.
Lỡ như trong xưởng thực sự mở rộng cuộc điều tra thì sao?
Hiện giờ chỉ cần Chu Vu Phong thừa nhận và ngừng gây sự thì chuyện này mới thực sự kết thúc.
“Chú Hồ, có một việc, chú có thể giúp cháu được không?”
Chu Vũ Phong nhìn Hồ Hán, hạ giọng nói với giọng cầu khẩn.
"Ồ? Có chuyện gì thế?" Hồ Hán lập tức hỏi.
“Chú có thể xin một ít tiền an ủi giúp gia đình cháu không? Ba đứa em cháu còn đang đi học, Vu Chính mới mười tuổi. Bây giờ nhà cháu không còn tiền nữa, cháu thực sự không còn cách nào khác..."
Nói xong Chu Vu Phong ngẩng đầu liếc nhìn Hồ Tiểu Sơn.
“Tiểu Sơn và cháu cũng là bạn cùng lớp, chú và bố mẹ cháu cũng là đồng nghiệp cũ. Mong chú giúp đỡ một chút, giúp chúng cháu xin một ít tiền an ủi ở nhà máy. Bố mẹ cháu làm mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, chú nói xem có đúng không?"
“Nói thì nói vậy, nhưng…”
“Chú Hồ!” Chu Vũ Phong lớn tiếng gọi một câu, đánh gãy lời Hồ Hán, nói tiếp:
"Chú cứ đến nhà máy giúp bố mẹ cháu đánh tiếng là được. Nếu nhà máy vẫn không cho thì cháu sẽ tới đó làm ầm ĩ lên! Dù sao thì cháu cũng sắp sống không nổi rồi, cháu sẽ làm ầm ĩ đến lúc bọn họ không chịu nổi mới thôi!"
Càng nói về sau, cảm xúc của Chu Vu Phong càng trở nên kích động, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn. Hồ Hán có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây cũng chính là mục đích Chu Vu Phong khi đến đây, dù thế nào đi nữa, sinh hoạt của mấy đứa em và của Tưởng Tiểu Đóa cũng phải tiếp tục, Chu Vu Chính đã một ngày không có cơm ăn, những lời này của Chu Vu Na khiến trái tim của anh ẩn ẩn có chút khó chịu!
Với nhiều miệng ăn như vậy, cho dù bạn có tiết kiệm một ít thức ăn, bạn có thể tồn tại được bao lâu với 5 đồng? Bạn sẽ làm gì với cuộc sống của mình sau đó?
Cho nên Chu Vu Phong trước tiên cần phải lấy được một ít tiền từ Hồ Hán, cho dù... cho dù lúc này khuất nhục như vậy.
Dù có đem Hồ Hán đánh một trận thì thế nào? Cũng chỉ là giải tỏa được cảm xúc nhất thời, còn vấn đề thực chất cũng không thể giải quyết được, Chu Vu Phong muốn ông ta chính là nợ máu phải trả bằng máu.
Hồ Hán kinh ngạc nhìn Chu Vũ Phong một lúc, vẻ mặt tức giận đó dường như không phải là nói đùa, ông ta lo lắng nhất chính là Chu Vũ Phong sẽ tới gây chuyện ở nhà máy thép.
Sao ông ta có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra, dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay cũng không được, chuyện này nhất định phải bình yên trôi qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.