Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 7:
Quan Oánh Oánh
10/10/2023
Nhìn cô ăn như hổ đói, hốc mắt anh em Cố Hải Triều đều đỏ, đây là đói muốn chết rồi.
“Ùng ục ùng ục", Cố Vân Khê sửng sốt, bụng ai đang kêu đấy?
Cô nhìn về phía anh chị của mình, chỉ thấy anh cả và chị em thì đang nhìn vào vách tường, còn anh nhỏ lại đang ngơ ngác nhìn cô, nước miếng chảy ròng ròng.
Tầm mắt hai người vừa đụng nhau, anh nhỏ lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Chuyện này…là không đủ ăn sao? Cố Vân Khê kinh ngạc không thôi, nhưng đáy lòng lại dâng lên một cỗ chua xót, đem cháo còn chưa ăn xong đưa qua, "Anh nhỏ, anh ăn đi.”
“Anh…” Cố Hải Ba ép buộc tầm mắt mình không nhìn chằm chằm vào cà mèn, ôm cái bụng dẹp lép, cố gắng trấn định,"Anh không đói bụng, em ăn nhiều một chút, ăn no sẽ không sinh bệnh.”
Cậu biết anh em bọn họ không có tiền, em gái sinh mệnh được hàng xóm ứng tiền mua thuốc men, cháo gạo này cũng là do Diệp nãi nãi bên hàng xóm cho.
Cố Vân Khê thấy thế, thì sao mà không hiểu được? Chỉ trong khoản thời gian ngắn nhưng lòng lại dâng lên đủ loại tư vị: “Em ăn no rồi, ăn không nỗi nữa đâu, anh nhỏ ăn giúp em đi.”
Sinh ra ở Thịnh Thế, cô cẩm y ngọc thực, có tật kén ăn, đây là lần đầu tiên nếm được tư vị nghèo khó cùng đói khổ lạnh lẽo, thật sự rất thảm.
“Thật sự no rồi sao? " Anh nhỏ hơi lo lắng.
"Thật đấy."
Cố Hải Ba liên tục xác nhận, rồi mới lấy cà mèn, không cần nghĩ ngợi mà đưa cho Cố Hải Triều, "Anh cả, anh ăn đi.”
Cố Hải Triều không nhận, mà sờ sờ đầu cậu, "Em cùng chị chịu nhau ăn đi, anh không đói bụng.”
"Làm sao mà không đói bụng, cả ngày hôm qua mọi người chỉ ăn hai củ khoai lang." Cố Vân Thải vốn định giữ lại bụng ăn bữa cơm tất niên phong phú, nhưng ai ngờ lại cãi nhau ầm ĩ với nhà chú hai, em tư sinh bệnh, ba anh em bọn họ cũng không ăn không uống mà trông coi suốt một đêm ở bệnh viện.
“Anh cả, anh với em trai ăn đi, em là con gái, sức ăn rất yếu.”
Ba anh em anh đẩy em nhường, cuối cùng là chua nhỏ cháo rồi ăn cùng nhau, không khí hòa thuận vui vẻ, ấm áp vô cùng.
Cố Vân Khê nhìn thấy, trong lòng cũng không nói nên lời là tư vị gì.
Đầu tiên, phải thoát nghèo, để cho người trong nhà đều có thể ăn no mặc ấm, không cần vì tiền mà rầu rĩ.
Đây là thập niên tám mươi, được đời sau xưng là mười năm hoàng kim, thời kỳ đầu cải cách mở cửa, mông lung mà hay thay đổi, nhưng cũng là thời đại phồn vinh nhất.
Đúng lúc đó, cung phùng kỳ thịnh.
Nếu không, đi bày sạp hàng, kinh tế thập niên tám mươi là dựa vào bày sạp từng bước từng bước mà phát triển.
Cái này có thể có, về phần bán cái gì, không ngoài ăn mặc ngủ nghỉ, đây là nhu cầu hàng ngày của một người.
Ngủ nghỉ, không cần cân nhắc.
Mặc, phải có tiền vốn nhất định.
Ăn, là hạng mục đầu tư chi phí nhỏ nhất, tuy nhiên đầu tiên phải nghĩ ra một khoản vốn khởi động.
Trước mắt, quan trọng nhất là thoát khỏi áp chế của Cố lão thái cùng đôi vợ chồng cực phẩm ở nhị phòng.
Đương nhiên, dựa theo bố cục lúc trước của cô, việc này rất nhanh sẽ có chuyển biến.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, "Hải Triều, Vân Khê khỏi bệnh chưa? Chúng ta đến thăm con bé.”
Cố Hải Triều định thần lại nhìn, là hai cán bộ của nhà máy xưởng công hội, "Tăng cán sự, Lý cán sự, sao mọi người lại tới đây?”
Cố Vân Khê hơi nhướng mày, nhìn nhìn, cơ hội thoát khỏi gia đình cực phẩm không muốn mặt kia, có lẽ còn tới nhanh hơn trong dự đình của mình…
“Ùng ục ùng ục", Cố Vân Khê sửng sốt, bụng ai đang kêu đấy?
Cô nhìn về phía anh chị của mình, chỉ thấy anh cả và chị em thì đang nhìn vào vách tường, còn anh nhỏ lại đang ngơ ngác nhìn cô, nước miếng chảy ròng ròng.
Tầm mắt hai người vừa đụng nhau, anh nhỏ lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Chuyện này…là không đủ ăn sao? Cố Vân Khê kinh ngạc không thôi, nhưng đáy lòng lại dâng lên một cỗ chua xót, đem cháo còn chưa ăn xong đưa qua, "Anh nhỏ, anh ăn đi.”
“Anh…” Cố Hải Ba ép buộc tầm mắt mình không nhìn chằm chằm vào cà mèn, ôm cái bụng dẹp lép, cố gắng trấn định,"Anh không đói bụng, em ăn nhiều một chút, ăn no sẽ không sinh bệnh.”
Cậu biết anh em bọn họ không có tiền, em gái sinh mệnh được hàng xóm ứng tiền mua thuốc men, cháo gạo này cũng là do Diệp nãi nãi bên hàng xóm cho.
Cố Vân Khê thấy thế, thì sao mà không hiểu được? Chỉ trong khoản thời gian ngắn nhưng lòng lại dâng lên đủ loại tư vị: “Em ăn no rồi, ăn không nỗi nữa đâu, anh nhỏ ăn giúp em đi.”
Sinh ra ở Thịnh Thế, cô cẩm y ngọc thực, có tật kén ăn, đây là lần đầu tiên nếm được tư vị nghèo khó cùng đói khổ lạnh lẽo, thật sự rất thảm.
“Thật sự no rồi sao? " Anh nhỏ hơi lo lắng.
"Thật đấy."
Cố Hải Ba liên tục xác nhận, rồi mới lấy cà mèn, không cần nghĩ ngợi mà đưa cho Cố Hải Triều, "Anh cả, anh ăn đi.”
Cố Hải Triều không nhận, mà sờ sờ đầu cậu, "Em cùng chị chịu nhau ăn đi, anh không đói bụng.”
"Làm sao mà không đói bụng, cả ngày hôm qua mọi người chỉ ăn hai củ khoai lang." Cố Vân Thải vốn định giữ lại bụng ăn bữa cơm tất niên phong phú, nhưng ai ngờ lại cãi nhau ầm ĩ với nhà chú hai, em tư sinh bệnh, ba anh em bọn họ cũng không ăn không uống mà trông coi suốt một đêm ở bệnh viện.
“Anh cả, anh với em trai ăn đi, em là con gái, sức ăn rất yếu.”
Ba anh em anh đẩy em nhường, cuối cùng là chua nhỏ cháo rồi ăn cùng nhau, không khí hòa thuận vui vẻ, ấm áp vô cùng.
Cố Vân Khê nhìn thấy, trong lòng cũng không nói nên lời là tư vị gì.
Đầu tiên, phải thoát nghèo, để cho người trong nhà đều có thể ăn no mặc ấm, không cần vì tiền mà rầu rĩ.
Đây là thập niên tám mươi, được đời sau xưng là mười năm hoàng kim, thời kỳ đầu cải cách mở cửa, mông lung mà hay thay đổi, nhưng cũng là thời đại phồn vinh nhất.
Đúng lúc đó, cung phùng kỳ thịnh.
Nếu không, đi bày sạp hàng, kinh tế thập niên tám mươi là dựa vào bày sạp từng bước từng bước mà phát triển.
Cái này có thể có, về phần bán cái gì, không ngoài ăn mặc ngủ nghỉ, đây là nhu cầu hàng ngày của một người.
Ngủ nghỉ, không cần cân nhắc.
Mặc, phải có tiền vốn nhất định.
Ăn, là hạng mục đầu tư chi phí nhỏ nhất, tuy nhiên đầu tiên phải nghĩ ra một khoản vốn khởi động.
Trước mắt, quan trọng nhất là thoát khỏi áp chế của Cố lão thái cùng đôi vợ chồng cực phẩm ở nhị phòng.
Đương nhiên, dựa theo bố cục lúc trước của cô, việc này rất nhanh sẽ có chuyển biến.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, "Hải Triều, Vân Khê khỏi bệnh chưa? Chúng ta đến thăm con bé.”
Cố Hải Triều định thần lại nhìn, là hai cán bộ của nhà máy xưởng công hội, "Tăng cán sự, Lý cán sự, sao mọi người lại tới đây?”
Cố Vân Khê hơi nhướng mày, nhìn nhìn, cơ hội thoát khỏi gia đình cực phẩm không muốn mặt kia, có lẽ còn tới nhanh hơn trong dự đình của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.