[Thập Niên 90] Gia Đình Lán Trại
Chương 1: Trở Về Thượng Hải (1)
Quan Huỳnh Huỳnh
14/01/2023
"Tu tu", tiếng xe lửa đang vận hành không ngừng vang lên bên tai Khương Tuyết Vi, cô ngơ ngác nhìn mình trong gương, da hơi đen, tóc thắt thành hai bím, áo hoa quần đen, giày giải phóng, chỉ một chữ, quê!
Cô không dám tin mình đã chuyển kiếp, chuyển kiếp đến niên đại chín mươi, niên đại bách phế đãi hưng*!
(*rất nhiều việc đang chờ hoàn thành)
Cô rõ ràng chỉ mới ngủ một giấc!
Mà thân thể này tên là Khương Tiểu Nha, năm nay mười bảy tuổi, ba là tri thanh ở thành phố Thượng Hải, mẹ là nông dân ở địa phương, cô vừa mới sinh ra liền bị ba bỏ mặc, bỏ lại vợ con trở về thành, một đi không trở lại, mất tin tức.
Cô sống với mẹ mười mấy năm, cuộc sống rất khó khăn, người mẹ trung niên gặp được mùa xuân thứ hai, cha dượng đã có con không thể dung nạp cô, không thể, được đưa đến ở với người ba ở Thượng Hải.
Cô lần đầu tiên đi xa, một thân một mình, ánh mắt lạ lẫm, hoang mang bất an, trên đường lại xảy ra chút bất ngờ, hù mình chết, thuận lợi cho Khương Tuyết Vi.
"Ba có gia đình, mẹ có gia đình, còn lại mình, hình như hơi dư thừa..." Khương Tuyết Vi không tự chủ lẩm nhẩm bài hát này, trí nhớ hồi còn nhỏ ập đến.
Đã từng có một bộ phim rất nổi tiếng tên là 《 nghiệt trái 》, chính là câu chuyện của những đứa trẻ từ Tây Song Bản Nạp đến Thượng Hải tìm cha mẹ ruột.
Cô cũng không nhớ được nội dung cụ thể, chỉ nhớ được là những đứa trẻ này rất thảm, là những đứa trẻ đáng thương không nhận được tình yêu từ cha mẹ.
Ừ, cô đã biến thành một nghiệt trái đáng thương!
Bên cạnh, một người dì vẻ mặt cũng không vui vẻ lắm, "Cô gái nhỏ, có thể trả lại gương cho tôi không?" cũng đã nhìn hồi lâu! Quê mùa!
Khương Tuyết Vi lấy lại tinh thần, vội vàng hai tay trả lại gương, "Cám ơn dì."
Tầm mắt cô dời vào buồng xe huyên náo chật chội, muôn hình vạng trạng của cuộc sống hiện ra trước mắt, người phụ nữ ôm đứa bé, những người đàn ông đang nói chuyện, nhưng có một điểm chung đó là trông ai cũng rất mệt mỏi.
Một màu sắc u tối mịt mờ, bên cạnh cửa sổ, một bóng người đã thu hút cô, một thiếu niên áo trắng chừng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt anh tuấn, ánh nắng mặt trời vừa hay lại rơi trên người anh, đẹp trai lại có khí chất, ngón tay thon dài lật báo, toát lên vẻ ưu nhã.
Thiếu niên áo trắng giống như có cảm giác, ngước mắt nhìn, Khương Tuyết Vi không kịp thu hồi ánh mắt, lộ ra vẻ lúng túng, lịch sự mỉm cười, ánh mắt giao nhau...
Khương Tuyết Vi giơ tay bé nhỏ, cười ngọt ngào, "Tiểu ca ca, cho tôi mượn báo đọc một chút được, được không?"
Thiếu niên áo trắng ngẩn ra, đưa báo cho cô, Khương Tuyết Vi nhanh chóng kiểm tra ngày tháng, ngày 5 tháng 7 năm 1990.
Trang đầu tiên của《 Nhật báo nhân dân 》là [ Cải cách và mở cửa để xây dựng cầu nối hợp tác trao đổi với các nước, du học sinh của nước ta là chín mươi ngàn người; 3,3 vạn người đã học xong và trở về nước, chính phủ tiếp tục đưa những nhân tài ưu tú đi trao đổi. ]
[ Cuộc tuyển sinh vào đại học ngày mai sẽ bắt đầu diễn ra cuộc tuyển sinh vào sáu mươi điểm thi, với tám mươi ngàn người. ]
Ai, quá thần kỳ, cuối cùng cũng đặt mình vào thời đại nước lũ, cảm nhận chân thực.
Giọng nói vui vẻ của phát thanh viên vang lên, "Các vị khách, bạn bè gần xe, đoàn xe sắp đến trạm xe thành phố Thượng Hải, mời những vị khách xuống tại trạm xe này nhanh chóng chuẩn bị hành lý xuống xe."
Tiếng còi xe chối tái vang lên, một trận hỗn loạn, những vị khách xách theo hành lý chen lấn xông ra cửa, Khương Tuyết Vi xách một chiếc túi nilong lớn đi ra, trong túi chỉ có hai bộ quần áo, một ly nước bằng gốm, một hộp cơm, đây chính là tất cả tài sản của cô.
Không đúng, trong túi của một chiếc quần đặc biệt có một khoản tiền lớn, năm mươi đồng tiền, đây là món quà cuối cùng mẹ đưa cho cô, cũng là số tiền duy nhất của cô.
Người thật sự quá nhiều, từng lớp người, hô hấp có chút khó khăn.
Khương Tuyết Vi mất một phần lớn sức lực mới xuống được xe lửa, đi qua lớp người dày đặc, bỗng nhiên, cô bị một người đụng phải, một bóng người nhanh chóng vượt qua cô.
Cô sờ bên túi, thủng một lỗ, không có tiền!
Sắc mặt cô liền thay đổi, đuổi theo, "Tên ăn trộm mặc quần áo màu vàng trước mặt, đứng lại cho tôi."
Làn người cũng nháo nhào, mắt thấy ăn trộm biến mất trong biển người, một thân ảnh màu trắng nhanh như gió lao lên trước, một cước đá trúng đầu gối tên ăn trộm, ăn trộm liền té ra ngoài.
Khương Tuyết Vi thở hổn hển chạy ra ngoài, thấy tên trộm ăn một cước, mệt chết bảo bối!
Quần áo màu vàng vùng vằng bò dậy, "Tôi không phải ăn trộm, mấy người lầm rồi."
"Chính là anh." Khương Tuyết Vi ánh mắt rất tốt, "Không phải thì tại sao phải chạy, rõ ràng là chột dạ."
"Là tôi vội về nhà." Quần áo vàng vừa nói, vừa móc tất cả những thứ trong túi ra, chỉ có mấy đồng tiền xu.
Anh ta còn chủ động để lục soát người, để chứng minh trong sạch, những hành khách thấy vậy, cũng cho là Khương Tuyết Vi nghĩ sai rồi.
Khương Tuyết Vi cắn môi, ánh mắt di chuyển, đây là một nhóm trộm, tiền đã bị chuyển đi, đều là có thủ đoạn.
Một giọng nói trong trẻo vang lên. "Ăn trộm chuyên nghiệp được trải qua huấn luyện đặc biệt, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai, còn có sẹo."
Thiếu niên áo trắng đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tên quần áo vàng, sắc mặt của anh ta trắng bệch, đôi tay theo bản năng đặt ra sau lưng, "Không phải tôi."
Đây coi như không đánh đã khai, mọi người nhanh chóng chỉ trích, một nhóm người lại hò hét loạn lên, xen lẫn trong đám người đó, cũng có mấy người đàn ông mặt mày lấm lét đang rục rịch.
Trong ánh mắt của Khương Tuyết Vi, trong lòng vội vã, tiền này cũng không thể bỏ được! Nếu là trước kia, cô sẽ không thèm liếc mắt nhìn, nhưng lúc này năm mươi đồng có thể mua được rất nhiều thứ, có thể làm được rất nhiều chuyện!
Trong lòng cô gấp gáp, xong lên trước kéo tên ăn trộm, đưa người lên không trung nói, "Tôi đếm tới ba, anh không giao tiền ra đây, tôi liền ném anh đi, một . . ."
Mọi người nhìn thấy cảnh này, vội vàng lui về sau mấy bước, một khoảng đất trống, sững sờ nhìn cô gái nhỏ, tay chân nhỏ nhắn lại vô cùng khỏe mạnh.
Rất khỏe!
Thiếu niên áo trắng cũng trợn tròn mắt, không khỏi khiếp sợ. một cô gái nhỏ bé lại có thể xách một người đàn ông, còn nhẹ nhàng như một con gà vậy, so với sức mạnh của một cô gái, trái ngược quá lớn.
Cô nhìn cũng rất gầy yếu đi, nhìn dáng vẻ cũng chừng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng hành động lại làm người khác kinh hãi, quá mức đáng sợ.
Tên ăn trộm bị hoảng đến choáng váng đầu óc, sợ hãi mười phần, "Cô đừng làm bậy, xảy ra án mạng, cô cũng phải ngồi tù!"
Khương Tuyết Vi bày ra vẻ mặt ngây thơ, nhưng nụ cười nhàn nhạt lại có chút ác ý, "Tôi vẫn là đứa con nít, cảnh sát chắc chắn sẽ bảo hộ tôi! Tôi đếm đến hai..."
Cô không dám tin mình đã chuyển kiếp, chuyển kiếp đến niên đại chín mươi, niên đại bách phế đãi hưng*!
(*rất nhiều việc đang chờ hoàn thành)
Cô rõ ràng chỉ mới ngủ một giấc!
Mà thân thể này tên là Khương Tiểu Nha, năm nay mười bảy tuổi, ba là tri thanh ở thành phố Thượng Hải, mẹ là nông dân ở địa phương, cô vừa mới sinh ra liền bị ba bỏ mặc, bỏ lại vợ con trở về thành, một đi không trở lại, mất tin tức.
Cô sống với mẹ mười mấy năm, cuộc sống rất khó khăn, người mẹ trung niên gặp được mùa xuân thứ hai, cha dượng đã có con không thể dung nạp cô, không thể, được đưa đến ở với người ba ở Thượng Hải.
Cô lần đầu tiên đi xa, một thân một mình, ánh mắt lạ lẫm, hoang mang bất an, trên đường lại xảy ra chút bất ngờ, hù mình chết, thuận lợi cho Khương Tuyết Vi.
"Ba có gia đình, mẹ có gia đình, còn lại mình, hình như hơi dư thừa..." Khương Tuyết Vi không tự chủ lẩm nhẩm bài hát này, trí nhớ hồi còn nhỏ ập đến.
Đã từng có một bộ phim rất nổi tiếng tên là 《 nghiệt trái 》, chính là câu chuyện của những đứa trẻ từ Tây Song Bản Nạp đến Thượng Hải tìm cha mẹ ruột.
Cô cũng không nhớ được nội dung cụ thể, chỉ nhớ được là những đứa trẻ này rất thảm, là những đứa trẻ đáng thương không nhận được tình yêu từ cha mẹ.
Ừ, cô đã biến thành một nghiệt trái đáng thương!
Bên cạnh, một người dì vẻ mặt cũng không vui vẻ lắm, "Cô gái nhỏ, có thể trả lại gương cho tôi không?" cũng đã nhìn hồi lâu! Quê mùa!
Khương Tuyết Vi lấy lại tinh thần, vội vàng hai tay trả lại gương, "Cám ơn dì."
Tầm mắt cô dời vào buồng xe huyên náo chật chội, muôn hình vạng trạng của cuộc sống hiện ra trước mắt, người phụ nữ ôm đứa bé, những người đàn ông đang nói chuyện, nhưng có một điểm chung đó là trông ai cũng rất mệt mỏi.
Một màu sắc u tối mịt mờ, bên cạnh cửa sổ, một bóng người đã thu hút cô, một thiếu niên áo trắng chừng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt anh tuấn, ánh nắng mặt trời vừa hay lại rơi trên người anh, đẹp trai lại có khí chất, ngón tay thon dài lật báo, toát lên vẻ ưu nhã.
Thiếu niên áo trắng giống như có cảm giác, ngước mắt nhìn, Khương Tuyết Vi không kịp thu hồi ánh mắt, lộ ra vẻ lúng túng, lịch sự mỉm cười, ánh mắt giao nhau...
Khương Tuyết Vi giơ tay bé nhỏ, cười ngọt ngào, "Tiểu ca ca, cho tôi mượn báo đọc một chút được, được không?"
Thiếu niên áo trắng ngẩn ra, đưa báo cho cô, Khương Tuyết Vi nhanh chóng kiểm tra ngày tháng, ngày 5 tháng 7 năm 1990.
Trang đầu tiên của《 Nhật báo nhân dân 》là [ Cải cách và mở cửa để xây dựng cầu nối hợp tác trao đổi với các nước, du học sinh của nước ta là chín mươi ngàn người; 3,3 vạn người đã học xong và trở về nước, chính phủ tiếp tục đưa những nhân tài ưu tú đi trao đổi. ]
[ Cuộc tuyển sinh vào đại học ngày mai sẽ bắt đầu diễn ra cuộc tuyển sinh vào sáu mươi điểm thi, với tám mươi ngàn người. ]
Ai, quá thần kỳ, cuối cùng cũng đặt mình vào thời đại nước lũ, cảm nhận chân thực.
Giọng nói vui vẻ của phát thanh viên vang lên, "Các vị khách, bạn bè gần xe, đoàn xe sắp đến trạm xe thành phố Thượng Hải, mời những vị khách xuống tại trạm xe này nhanh chóng chuẩn bị hành lý xuống xe."
Tiếng còi xe chối tái vang lên, một trận hỗn loạn, những vị khách xách theo hành lý chen lấn xông ra cửa, Khương Tuyết Vi xách một chiếc túi nilong lớn đi ra, trong túi chỉ có hai bộ quần áo, một ly nước bằng gốm, một hộp cơm, đây chính là tất cả tài sản của cô.
Không đúng, trong túi của một chiếc quần đặc biệt có một khoản tiền lớn, năm mươi đồng tiền, đây là món quà cuối cùng mẹ đưa cho cô, cũng là số tiền duy nhất của cô.
Người thật sự quá nhiều, từng lớp người, hô hấp có chút khó khăn.
Khương Tuyết Vi mất một phần lớn sức lực mới xuống được xe lửa, đi qua lớp người dày đặc, bỗng nhiên, cô bị một người đụng phải, một bóng người nhanh chóng vượt qua cô.
Cô sờ bên túi, thủng một lỗ, không có tiền!
Sắc mặt cô liền thay đổi, đuổi theo, "Tên ăn trộm mặc quần áo màu vàng trước mặt, đứng lại cho tôi."
Làn người cũng nháo nhào, mắt thấy ăn trộm biến mất trong biển người, một thân ảnh màu trắng nhanh như gió lao lên trước, một cước đá trúng đầu gối tên ăn trộm, ăn trộm liền té ra ngoài.
Khương Tuyết Vi thở hổn hển chạy ra ngoài, thấy tên trộm ăn một cước, mệt chết bảo bối!
Quần áo màu vàng vùng vằng bò dậy, "Tôi không phải ăn trộm, mấy người lầm rồi."
"Chính là anh." Khương Tuyết Vi ánh mắt rất tốt, "Không phải thì tại sao phải chạy, rõ ràng là chột dạ."
"Là tôi vội về nhà." Quần áo vàng vừa nói, vừa móc tất cả những thứ trong túi ra, chỉ có mấy đồng tiền xu.
Anh ta còn chủ động để lục soát người, để chứng minh trong sạch, những hành khách thấy vậy, cũng cho là Khương Tuyết Vi nghĩ sai rồi.
Khương Tuyết Vi cắn môi, ánh mắt di chuyển, đây là một nhóm trộm, tiền đã bị chuyển đi, đều là có thủ đoạn.
Một giọng nói trong trẻo vang lên. "Ăn trộm chuyên nghiệp được trải qua huấn luyện đặc biệt, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai, còn có sẹo."
Thiếu niên áo trắng đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tên quần áo vàng, sắc mặt của anh ta trắng bệch, đôi tay theo bản năng đặt ra sau lưng, "Không phải tôi."
Đây coi như không đánh đã khai, mọi người nhanh chóng chỉ trích, một nhóm người lại hò hét loạn lên, xen lẫn trong đám người đó, cũng có mấy người đàn ông mặt mày lấm lét đang rục rịch.
Trong ánh mắt của Khương Tuyết Vi, trong lòng vội vã, tiền này cũng không thể bỏ được! Nếu là trước kia, cô sẽ không thèm liếc mắt nhìn, nhưng lúc này năm mươi đồng có thể mua được rất nhiều thứ, có thể làm được rất nhiều chuyện!
Trong lòng cô gấp gáp, xong lên trước kéo tên ăn trộm, đưa người lên không trung nói, "Tôi đếm tới ba, anh không giao tiền ra đây, tôi liền ném anh đi, một . . ."
Mọi người nhìn thấy cảnh này, vội vàng lui về sau mấy bước, một khoảng đất trống, sững sờ nhìn cô gái nhỏ, tay chân nhỏ nhắn lại vô cùng khỏe mạnh.
Rất khỏe!
Thiếu niên áo trắng cũng trợn tròn mắt, không khỏi khiếp sợ. một cô gái nhỏ bé lại có thể xách một người đàn ông, còn nhẹ nhàng như một con gà vậy, so với sức mạnh của một cô gái, trái ngược quá lớn.
Cô nhìn cũng rất gầy yếu đi, nhìn dáng vẻ cũng chừng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng hành động lại làm người khác kinh hãi, quá mức đáng sợ.
Tên ăn trộm bị hoảng đến choáng váng đầu óc, sợ hãi mười phần, "Cô đừng làm bậy, xảy ra án mạng, cô cũng phải ngồi tù!"
Khương Tuyết Vi bày ra vẻ mặt ngây thơ, nhưng nụ cười nhàn nhạt lại có chút ác ý, "Tôi vẫn là đứa con nít, cảnh sát chắc chắn sẽ bảo hộ tôi! Tôi đếm đến hai..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.