[Thập Niên 90] Gia Đình Lán Trại

Chương 5: Vấn Đề Hộ Khẩu (1)

Quan Huỳnh Huỳnh

15/01/2023

Vợ chồng gia Khương gia đưa con đi xem mắt, lúc quay về liền nghe được tin tức chấn động, hoàn toàn khiếp sợ, vây quanh quan sát Khương Tuyết Vi.

Đây là đứa cháu gái Khương Tiểu Nha ở một nơi xa lạ, dáng vẻ gầy đét, nhất định sống rất cực khổ.

Khương Tuyết Vi mở đôi mắt đen nháy, cười híp mắt nhìn lại, dáng vẻ cười lên vừa vui mừng vừa đáng yêu, Khương nãi nãi ngẩn ngơ, không biết nghĩ gì, hốc mắt dần đỏ lên.

"Em hai, đây là thật sao?" Con dâu trưởng Khương gia, Vương Thu Yến có chút không dám tin.

Bà mới vừa giới thiệu cho chú út một đối tượng, muốn anh sớm kết hôn rồi dọn ra ngoài, không nghĩ tới lại thêm một đứa trẻ, áp lực càng nặng hơn.

"Là thật." Khương Ái Quốc sắc mặt khó coi, cả người uể oải.

Khương Ái Quân là con trai lớn, nghe vậy nhíu mày, "Cho nên, là cậu muốn lấy ra hai ngàn đồng, hay giữ người lại."

Khương Ái Quốc không chút do dự nói, "Em không có tiền."

Tằng Lệ đặc biệt mất hứng, "Nhà đây còn chỗ nào có thể ở."

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng mở miệng, cùng một ý, cũng không muống giữ người lại, cũng không muốn đưa tiền.

Nhưng, điều này có thể sao?

Những đứa trẻ của Khương gia bày tỏ là không thể, người em gái từ trên trời rơi xuống này thật quá lợi hại, người bình thường không phải đối thủ của cô.



Khương nãi nãi vẫy tay, "Cháu là Tuyết Vi, tên rất hay."

Mặt bà đầy nếp nhăn, ánh mắt yêu thương, nắm cánh tay nhỏ bé của Khương Tuyết Vi, ánh mắt đầy thương tiếc.

Khương Tuyết Vi có thể cảm nhận được ý tốt của bà, ngọt ngào cười một tiếng, "Cảm ơn bà, bà là một người tốt, hiền từ lại dịu dàng, cháu rất thích."

Đối đãi tốt với cô, cô cũng không keo kiệt mà báo đáp.

Hai bà cháu tay cầm tay trò chuyện, rất là hợp ý, Khương Hướng Bắc không ưa, hừ lạnh một tiếng, "Quỷ nịnh bợ."

Mọi người khổ sở nhìn vế phía người đứng đầu gia đình, Khương gia gia, ông mới là chủ nhà, có quyền phát biểu tuyệt đối, nhà này của ông cũng do đơn vị chia cho.

Khương gia gia cuối cùng cũng mở miệng, "Lão bà tử, bà khoan nói gì."

Ông nhìn Khương Tuyết Vi vẫy tay, "Đứa trẻ, cháu đến đây."

Khương Tuyết Vi ngoan ngoãn đi tới, "Ông nội."

Giọng nói vừa mềm lại ngọt, ánh mắt ngoan ngoãn, không nhìn ra một chút ngang bướng, so với vừa rồi như hai người khác nhau.

Khương gia gia thân thiết cười một tiếng, "Ông biết cháu là một đứa bé ngoan, một mình cháu đi một ngàn dặm tìm tới cũng không dễ dàng, đứa trẻ này, cháu họ Khương, vĩnh viễn là đứa trẻ của Khương gia."

Tằng Lệ trong lòng căng thẳng, có chút bất mãn kêu lên, "Ba."



"Im miệng," Khương gia gia lạnh lùng trừng mắt nhìn, đối với ông mà nói, con trai, cháu trai cháu gái là người trong nhà, con dâu là người ngoài.

Ông quay đầu lại, vẻ mặt liền thay đổi, ôn hòa, "Tiểu Nha cháu cũng thấy, ba cháu cũng xây dựng lại gia đình, còn có một đôi song sinh, nhà hoàn cảnh không tốt, không phải không muốn giữ cháu lại, mà là điều kiện không cho phép, như vậy đi, ông cho hai trăm đồng, ba cháu cho thêm hai trăm đồng, cháu trở về sống cùng mẹ, cháu thấy thế nào?"

Vì lợi ích của nhiều người, hy sinh một chút, đây đối với mọi người mà nói, là kế sách có lợi nhất.

Khương Tuyết Vi nhìn ông, đúng là gừng càng già càng cay.

Chỉ là, cho tới bây giờ tiền cũng không phải mục đích cuối cùng của cô.

Tằng Lệ đau lòng không để ý tới, "Ba, cái này không được đâu, nếu cho nó nhiều tiền vậy lại..." Một đồng tiền cũng không cho.

Thấy con dâu thứ lại chen vào, khiên chiến sự uy nghiêm của ông, Khương gia gia liền giận dữ, "Chuyện trong nhà do tôi định đoạt, không muốn nghe thì cút ra ngoài, đây là nhà của lão tử."

"Ông nội, ý tốt của ông con nhận, nhưng con không trở về được." Khương Tuyết Vi vén ống tay áo lên, lộ ra một cánh tay, phía trên chằng chịt những vết sẹo xấu xí, nhìn thấy mà giật mình.

Những người trong nhà Khương gia biểu lộ ra nhiều vẻ mặt khác nhau, Khương nãi nãi nước mắt rơi xuống, cẩn thận quan sát vết thương của Khương Tuyết Vi, "Đây là ai đánh?"

Nhìn một cái là biết đã chịu qua nhiều khổ sở, một đứa trẻ không có ba bảo vệ, nhất định đã phải trải qua nhiều mưa to gió dữ.

Khương Tuyết Vi không trả lời, chỉ là nói với Khương gia gia, "Ông nội, ông cũng nói, cháu họ Khương, là đứa trẻ của Khương gia, cháu chỉ muốn dời hộ khẩu về đây, cái này là quá đáng sao? Cháu biết có chính sách đăng ký hộ khẩu cho con của thanh niên tri thức, cho phép một nhà dời tới, con nghĩ, người dân cũng sẽ theo chính sách của quốc gia đi, chứ không phải là đối nghịch."

Cô không nói tới tiền, chỉ nói hộ khẩu, hộ khẩu mới là quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Gia Đình Lán Trại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook