Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 38:
Thời Tiền
19/01/2024
Phương Thanh Nghiên vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, các em mau đi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, bọn nhỏ như ong vỡ tổ xông ra ngoài, ai nấy cũng đều sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau.
Từ Phương trốn ở cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy, quả thực là không hiểu chuyện gì, nha đầu này bắt nhiều ốc đá như vậy làm gì chứ, chỉ vì để ăn thôi sao? Nhưng một túi đồ ăn vặt kia còn không ngon hơn ốc đá?
Đang suy nghĩ, Tần Hạo đã vội giãy thoát khỏi tay của bà ta, chạy như bay ra ngoài, cậu nhóc cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt đổi đồ ăn vặt như vậy!
Từ Phương còn muốn nhờ con trai mình đi tìm hiểu một chút, nhưng hiện tại cậu lại rời đi nhanh như vậy thì bà ta cũng hết chiêu rồi. Bà ta nghĩ đến ngày hôm qua bị Phương Thanh Nghiên làm bẻ mặt trước tất cả mọi người, nhất thời không thể thích cô được. Huống hồ, cô còn chính là đứa con ngoài giá thú do Tần Thục Huệ ở bên ngoài làm loạn sinh ra.
Trong ánh mắt Từ Phương nhìn về phía Phương Thanh Nghiên mang theo vài phần khinh bỉ, sau đó rơi vào thùng nước của Phương Thanh Nghiên, nhất thời con ngươi vừa chuyển, xoay người trở về thôn.
Có sức lao động giá rẻ, Phương Thanh Nghiên chỉ cần ngồi một chỗ là đã có rất nhiều ốc đá không ngừng được đưa tới.
Đừng nói cô lòng dạ hiểm độc, cô cũng không ép buộc những đứa trẻ kia làm cu li cho mình, dù sao thì những đồ ăn vặt này đều là yết giá công khai, bọn chúng dùng sức lao động của mình để đổi lại đồ ăn vặt không phải là rất công bằng sao?
Về phần cái cuộc giao dịch có thật sự công bằng hay không, nhìn mức độ nhiệt tình của bọn nhỏ không phải đã biết rõ?
Phương Thanh Nghiên thật sự là không có chút nặng lòng gì, vì thế cô liền nghiêng người dựa vào một gốc cây đại thụ, nhàn hạ lấy sách bút ra, vẻ lại những phong cảnh xinh đẹp của rừng núi này.
Nét vẽ sạch sẽ lưu loát, người vừa nhìn thì đã biết là cô đã từng luyện qua, đường núi gập ghềnh trải trắng đen, rừng cây phồn thịnh, cùng với bóng dáng bận rộn của bọn nhỏ, từng nét từng nét hiện ra rõ ràng trong vở của cô…..
Đến trưa, bọn nhỏ lục tục trở về. Bọn nó từ nhỏ lớn lên trong sơn dã này, quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, hiệu suất tự nhiên nhanh hơn Thanh Nghiên rất nhiều, thu hoạch của mỗi người đều rất phong phú.
Túi nilon chứa đầy đồ ăn vặt nhanh chóng xẹp xuống, trong thùng đựng đầy ốc đá, mắt thấy sắp không để chứa được nữa.
Phương Thanh Nghiên cười cười, chân thành khen bọn chúng: "Các em thật lợi hại nha!”
Tiếng nói vừa dứt, bọn nhỏ như ong vỡ tổ xông ra ngoài, ai nấy cũng đều sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau.
Từ Phương trốn ở cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy, quả thực là không hiểu chuyện gì, nha đầu này bắt nhiều ốc đá như vậy làm gì chứ, chỉ vì để ăn thôi sao? Nhưng một túi đồ ăn vặt kia còn không ngon hơn ốc đá?
Đang suy nghĩ, Tần Hạo đã vội giãy thoát khỏi tay của bà ta, chạy như bay ra ngoài, cậu nhóc cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt đổi đồ ăn vặt như vậy!
Từ Phương còn muốn nhờ con trai mình đi tìm hiểu một chút, nhưng hiện tại cậu lại rời đi nhanh như vậy thì bà ta cũng hết chiêu rồi. Bà ta nghĩ đến ngày hôm qua bị Phương Thanh Nghiên làm bẻ mặt trước tất cả mọi người, nhất thời không thể thích cô được. Huống hồ, cô còn chính là đứa con ngoài giá thú do Tần Thục Huệ ở bên ngoài làm loạn sinh ra.
Trong ánh mắt Từ Phương nhìn về phía Phương Thanh Nghiên mang theo vài phần khinh bỉ, sau đó rơi vào thùng nước của Phương Thanh Nghiên, nhất thời con ngươi vừa chuyển, xoay người trở về thôn.
Có sức lao động giá rẻ, Phương Thanh Nghiên chỉ cần ngồi một chỗ là đã có rất nhiều ốc đá không ngừng được đưa tới.
Đừng nói cô lòng dạ hiểm độc, cô cũng không ép buộc những đứa trẻ kia làm cu li cho mình, dù sao thì những đồ ăn vặt này đều là yết giá công khai, bọn chúng dùng sức lao động của mình để đổi lại đồ ăn vặt không phải là rất công bằng sao?
Về phần cái cuộc giao dịch có thật sự công bằng hay không, nhìn mức độ nhiệt tình của bọn nhỏ không phải đã biết rõ?
Phương Thanh Nghiên thật sự là không có chút nặng lòng gì, vì thế cô liền nghiêng người dựa vào một gốc cây đại thụ, nhàn hạ lấy sách bút ra, vẻ lại những phong cảnh xinh đẹp của rừng núi này.
Nét vẽ sạch sẽ lưu loát, người vừa nhìn thì đã biết là cô đã từng luyện qua, đường núi gập ghềnh trải trắng đen, rừng cây phồn thịnh, cùng với bóng dáng bận rộn của bọn nhỏ, từng nét từng nét hiện ra rõ ràng trong vở của cô…..
Đến trưa, bọn nhỏ lục tục trở về. Bọn nó từ nhỏ lớn lên trong sơn dã này, quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, hiệu suất tự nhiên nhanh hơn Thanh Nghiên rất nhiều, thu hoạch của mỗi người đều rất phong phú.
Túi nilon chứa đầy đồ ăn vặt nhanh chóng xẹp xuống, trong thùng đựng đầy ốc đá, mắt thấy sắp không để chứa được nữa.
Phương Thanh Nghiên cười cười, chân thành khen bọn chúng: "Các em thật lợi hại nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.