Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 42:
Thời Tiền
19/01/2024
Đồng thời, một trận cười to thoải mái từ đỉnh đầu truyền đến.
“Ha ha ha ha ha......”
Phương Thanh Nghiên đen mặt ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cây cách đó không xa có một gã thiếu niên.
Thiếu niên ước chừng mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó. Lúc này, hai tay hắn gối nằm ở trên một gốc cây đại thụ, ánh mắt tràn ngập hứng thú đánh giá bộ dáng chật vật của Phương Thanh Nghiên, khóe miệng giương lên một độ cong châm chọc.
Hắn phun cỏ đuôi chó trong miệng ra, giọng nói mang theo vẻ ồ ồ đặc biệt của trẻ nam vị thành niên khi đến tuổi dậy thì.
“Không thể nào, sẽ không có người thật sự bị nó dọa sợ đến vậy chứ?”
Giọng điệu kia của hắn, thật sự là đáng để đánh đòn!
Phương Thanh Nghiên cảm giác có chút ngứa tay, xem ra gã thiếu niên này chính là chủ nhân của con chó kia, hơn nữa cũng là hắn cố ý sai khiến con chó hù dọa người.
Tốt xấu gì cũng đã là người mười mấy tuổi rồi, sao hắn lại còn giống như một đứa con nít mới bảy tám tuổi, đi quậy phá ấu trĩ như vậy!
Phương Thanh Nghiên tạm thời không rảnh đi so đo với hắn, cô trước tiên dựng thùng nước rơi trên mặt đất dậy, nhanh chóng nhặt một ít ốc đá rơi trên mặt đất.
Mặc dù có thể tìm về một ít, nhưng ốc đá trong thùng nước vẫn thiếu hơn phân nửa.
Cũng chính lúc nhặt ốc đá, cô mới chú ý tới trong lùm cây cách đó một mét kia có một cô gái đang trốn.
Cô gái này hẳn là bằng tuổi cô, sắc mặt cô ấy hiện đã trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, cả người giống như là bị dọa sợ.
Phương Thanh Nghiên đoán đây có lẽ chính là người vừa rồi đã lên tiếng nhắc nhở cô là có sói.
Cô gái lúc này vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng cô, cô nhìn theo tầm mắt của đối phương, lúc này mới chú ý tới con chó kia thế mà lại là dòng chó Husky.
Trong thôn Sơn Tuyền thế mà lại có Husky sao?
Dòng Husky này quả thật rất giống với sói, mà ở thời đại hiện tại, trong cái sơn thôn nhỏ nghèo khó này căn bản sẽ không có Husky xuất hiện, vì thế nó bị cô bé này ngộ nhận là sói thì cũng không có gì kỳ quái.
Nếu không phải vẻ mặt nịnh nọt này của nó, cả người y hệt như một tên khờ khạo, thì chỉ sợ Phương Thanh Nghiên cũng sẽ hiểu lầm.
Cô gái kia vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí cô ấy còn đang âm thầm lắc đầu với Phương Thanh Nghiên, trong ánh mắt mang theo bức thiết và lo lắng, xem ra là muốn cô nhanh chóng chạy trốn đi.
Đã sợ thành như vậy, mà cô gái này vẫn còn có thể để ý đến an nguy của người khác, thật là một tấm lòng lương thiện khó mà có được.
“Ha ha ha ha ha......”
Phương Thanh Nghiên đen mặt ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cây cách đó không xa có một gã thiếu niên.
Thiếu niên ước chừng mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó. Lúc này, hai tay hắn gối nằm ở trên một gốc cây đại thụ, ánh mắt tràn ngập hứng thú đánh giá bộ dáng chật vật của Phương Thanh Nghiên, khóe miệng giương lên một độ cong châm chọc.
Hắn phun cỏ đuôi chó trong miệng ra, giọng nói mang theo vẻ ồ ồ đặc biệt của trẻ nam vị thành niên khi đến tuổi dậy thì.
“Không thể nào, sẽ không có người thật sự bị nó dọa sợ đến vậy chứ?”
Giọng điệu kia của hắn, thật sự là đáng để đánh đòn!
Phương Thanh Nghiên cảm giác có chút ngứa tay, xem ra gã thiếu niên này chính là chủ nhân của con chó kia, hơn nữa cũng là hắn cố ý sai khiến con chó hù dọa người.
Tốt xấu gì cũng đã là người mười mấy tuổi rồi, sao hắn lại còn giống như một đứa con nít mới bảy tám tuổi, đi quậy phá ấu trĩ như vậy!
Phương Thanh Nghiên tạm thời không rảnh đi so đo với hắn, cô trước tiên dựng thùng nước rơi trên mặt đất dậy, nhanh chóng nhặt một ít ốc đá rơi trên mặt đất.
Mặc dù có thể tìm về một ít, nhưng ốc đá trong thùng nước vẫn thiếu hơn phân nửa.
Cũng chính lúc nhặt ốc đá, cô mới chú ý tới trong lùm cây cách đó một mét kia có một cô gái đang trốn.
Cô gái này hẳn là bằng tuổi cô, sắc mặt cô ấy hiện đã trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, cả người giống như là bị dọa sợ.
Phương Thanh Nghiên đoán đây có lẽ chính là người vừa rồi đã lên tiếng nhắc nhở cô là có sói.
Cô gái lúc này vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng cô, cô nhìn theo tầm mắt của đối phương, lúc này mới chú ý tới con chó kia thế mà lại là dòng chó Husky.
Trong thôn Sơn Tuyền thế mà lại có Husky sao?
Dòng Husky này quả thật rất giống với sói, mà ở thời đại hiện tại, trong cái sơn thôn nhỏ nghèo khó này căn bản sẽ không có Husky xuất hiện, vì thế nó bị cô bé này ngộ nhận là sói thì cũng không có gì kỳ quái.
Nếu không phải vẻ mặt nịnh nọt này của nó, cả người y hệt như một tên khờ khạo, thì chỉ sợ Phương Thanh Nghiên cũng sẽ hiểu lầm.
Cô gái kia vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí cô ấy còn đang âm thầm lắc đầu với Phương Thanh Nghiên, trong ánh mắt mang theo bức thiết và lo lắng, xem ra là muốn cô nhanh chóng chạy trốn đi.
Đã sợ thành như vậy, mà cô gái này vẫn còn có thể để ý đến an nguy của người khác, thật là một tấm lòng lương thiện khó mà có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.