[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
Chương 33: Thi Đại Học (1)
Châu Thị
26/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau một năm học tập dưới áp lực cao, sợ học sinh quá căng thẳng, nhà trường cho tất cả các thí sinh nghỉ mấy ngày trước kỳ thi, để các thí sinh về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Một phút trên sân khấu, mười năm vất vả rèn luyện dưới sân khấu", ba năm học trung học phổ thông đã kết thúc, kỳ thi tới đây sẽ là thử thách đánh giá sự tích lũy và cố gắng trong ba năm qua, là rồng hay là sâu, chờ thi xong sẽ rõ.
Trước khi nghỉ học, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt tìm Hạ Thanh nói chuyện, dặn cô cứ bình tĩnh đi thi, không cần phải ôm theo gánh nặng tâm lý, chỉ cần phát huy như bình thường, cô chắc chắn sẽ đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Thời đại này chưa có cơ chế tiến cử, chứ nếu dựa theo thành tích của Hạ Thanh, cô chắc chắn sẽ dành được một xuất cử đi học.
"Hạ Thanh."
Ra khỏi văn phòng giáo viên, Hạ Thanh nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là cán sự lớp Giang Luân, cô nghi hoặc nhìn Giang Luân đến gần mình.
"Cậu tìm mình có chuyện gì không?"
Trên khuôn mặt màu đồng của Giang Luân hiện lên màu ửng đỏ không dễ phát hiện ra, hai mắt tỏa sáng như sao, cậu ta chần chờ trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Không có chuyện gì, mình chỉ muốn chúc cậu thi tốt."
Cậu ta đã thích Hạ Thanh hai năm, vẫn luôn không dám bày tỏ, cứ vậy chôn giấu mối tình đơn phương ấy ở trong lòng. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm cũng tìm cậu ta nói chuyện, hy vọng cậu ta có thể phát huy thật tốt, cố gắng thi đỗ đại học trọng điểm.
Cậu ta gọi Hạ Thanh lại cũng chỉ muốn nói với cô mấy câu, lại nhìn cô thêm lúc nữa, nhưng sau khi đối mặt với đôi mắt trong veo đẹp như trong mơ của Hạ Thanh, đầu óc của cậu ta trở nên trống rỗng, ngoài một câu "Thi tốt" ra, hoàn toàn không nghĩ ra được lời khác.
Hạ Thanh đón nhận lời chúc của Giang Luân, cũng nở nụ cười dịu dàng nói: “Cám ơn, mình cũng chúc cậu thi tốt, chúng ta cùng cố gắng lên."
Giang Luân cong khóe môi gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng của cô dần đi xa, trong lòng bùng lên một nguồn năng lượng vô hình, nhất định phải phát huy thật tốt, thi đỗ đại học danh tiếng, học thành tài mới xứng được với bạn nữ xuất sắc như thế này.
Hạ Chí Dân vẫn đứng chờ con gái ở bên ngoài cổng trường, kỳ thực Hạ Thanh đã từng đề cập với ông ấy rất nhiều lần là không cần phải tới đưa đón cô, đặc biệt là kể từ năm ngoái, Hạ Văn cũng bắt đầu học lên học cấp ba, nhìn ông ấy mỗi lần đạp xe chở các cô đi đi về về đều phải cố hết sức, Hạ Thanh lại cảm thấy khó chịu, nhưng Hạ Chí Dân vẫn kiên trì đưa đón, Hạ Thanh không có cách nào với ông ấy cả.
Về đến nhà, cả gia đình đều coi cô như động vật quý hiếm cần được bảo vệ, không chỉ nấu những món ăn cô thích ăn, đến nói năng cũng nhỏ nhẹ, sợ ảnh hưởng đến việc học của cô.
Năm nay, Hạ Hòa đã tốt nghiệp đại học, trở thành một nhà giáo nhân dân, đang làm việc tại trường trung học cơ sở trong thị trấn. Hạ Lâm học đại học ở thủ đô cũng từ bỏ cơ hội làm thêm trong dịp nghỉ hè, đặc biệt trở về cổ vũ em gái sắp thi đại học.
Buổi trưa, Hạ Hòa và Hạ Lâm cùng trông tiệm tạp hóa, để Lý Tú Cầm đi ngủ giấc trưa, Hạ Lâm nói: “Tiểu Thanh là người có hy vọng đỗ vào trường đại học trọng điểm nhất trong nhà chúng ta."
Trường đại học của Hạ Lâm cũng là trường trọng điểm, nhưng theo quan điểm của tất cả mọi người, chỉ có đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh mới có thể gọi là trọng điểm trong trọng điểm.
Hạ Hòa đang phân loại lại hàng hóa trong tiệm tạp hóa, nghe vậy cũng không ngừng động tác trong tay lại, trả lời: “Mấy câu này chúng ta chỉ nói riêng với nhau là được rồi, trước khi thi đừng có nói với tiểu Thanh."
"Tất nhiên là em biết rồi, em nào dám nói như vậy trước mặt con bé."
Sau một năm học tập dưới áp lực cao, sợ học sinh quá căng thẳng, nhà trường cho tất cả các thí sinh nghỉ mấy ngày trước kỳ thi, để các thí sinh về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Một phút trên sân khấu, mười năm vất vả rèn luyện dưới sân khấu", ba năm học trung học phổ thông đã kết thúc, kỳ thi tới đây sẽ là thử thách đánh giá sự tích lũy và cố gắng trong ba năm qua, là rồng hay là sâu, chờ thi xong sẽ rõ.
Trước khi nghỉ học, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt tìm Hạ Thanh nói chuyện, dặn cô cứ bình tĩnh đi thi, không cần phải ôm theo gánh nặng tâm lý, chỉ cần phát huy như bình thường, cô chắc chắn sẽ đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Thời đại này chưa có cơ chế tiến cử, chứ nếu dựa theo thành tích của Hạ Thanh, cô chắc chắn sẽ dành được một xuất cử đi học.
"Hạ Thanh."
Ra khỏi văn phòng giáo viên, Hạ Thanh nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là cán sự lớp Giang Luân, cô nghi hoặc nhìn Giang Luân đến gần mình.
"Cậu tìm mình có chuyện gì không?"
Trên khuôn mặt màu đồng của Giang Luân hiện lên màu ửng đỏ không dễ phát hiện ra, hai mắt tỏa sáng như sao, cậu ta chần chờ trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Không có chuyện gì, mình chỉ muốn chúc cậu thi tốt."
Cậu ta đã thích Hạ Thanh hai năm, vẫn luôn không dám bày tỏ, cứ vậy chôn giấu mối tình đơn phương ấy ở trong lòng. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm cũng tìm cậu ta nói chuyện, hy vọng cậu ta có thể phát huy thật tốt, cố gắng thi đỗ đại học trọng điểm.
Cậu ta gọi Hạ Thanh lại cũng chỉ muốn nói với cô mấy câu, lại nhìn cô thêm lúc nữa, nhưng sau khi đối mặt với đôi mắt trong veo đẹp như trong mơ của Hạ Thanh, đầu óc của cậu ta trở nên trống rỗng, ngoài một câu "Thi tốt" ra, hoàn toàn không nghĩ ra được lời khác.
Hạ Thanh đón nhận lời chúc của Giang Luân, cũng nở nụ cười dịu dàng nói: “Cám ơn, mình cũng chúc cậu thi tốt, chúng ta cùng cố gắng lên."
Giang Luân cong khóe môi gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng của cô dần đi xa, trong lòng bùng lên một nguồn năng lượng vô hình, nhất định phải phát huy thật tốt, thi đỗ đại học danh tiếng, học thành tài mới xứng được với bạn nữ xuất sắc như thế này.
Hạ Chí Dân vẫn đứng chờ con gái ở bên ngoài cổng trường, kỳ thực Hạ Thanh đã từng đề cập với ông ấy rất nhiều lần là không cần phải tới đưa đón cô, đặc biệt là kể từ năm ngoái, Hạ Văn cũng bắt đầu học lên học cấp ba, nhìn ông ấy mỗi lần đạp xe chở các cô đi đi về về đều phải cố hết sức, Hạ Thanh lại cảm thấy khó chịu, nhưng Hạ Chí Dân vẫn kiên trì đưa đón, Hạ Thanh không có cách nào với ông ấy cả.
Về đến nhà, cả gia đình đều coi cô như động vật quý hiếm cần được bảo vệ, không chỉ nấu những món ăn cô thích ăn, đến nói năng cũng nhỏ nhẹ, sợ ảnh hưởng đến việc học của cô.
Năm nay, Hạ Hòa đã tốt nghiệp đại học, trở thành một nhà giáo nhân dân, đang làm việc tại trường trung học cơ sở trong thị trấn. Hạ Lâm học đại học ở thủ đô cũng từ bỏ cơ hội làm thêm trong dịp nghỉ hè, đặc biệt trở về cổ vũ em gái sắp thi đại học.
Buổi trưa, Hạ Hòa và Hạ Lâm cùng trông tiệm tạp hóa, để Lý Tú Cầm đi ngủ giấc trưa, Hạ Lâm nói: “Tiểu Thanh là người có hy vọng đỗ vào trường đại học trọng điểm nhất trong nhà chúng ta."
Trường đại học của Hạ Lâm cũng là trường trọng điểm, nhưng theo quan điểm của tất cả mọi người, chỉ có đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh mới có thể gọi là trọng điểm trong trọng điểm.
Hạ Hòa đang phân loại lại hàng hóa trong tiệm tạp hóa, nghe vậy cũng không ngừng động tác trong tay lại, trả lời: “Mấy câu này chúng ta chỉ nói riêng với nhau là được rồi, trước khi thi đừng có nói với tiểu Thanh."
"Tất nhiên là em biết rồi, em nào dám nói như vậy trước mặt con bé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.