Chương 49: Thản Nhiên Xem Náo Nhiệt
Nam Pha Ngư
27/03/2024
Hai cảnh sát đang cố gắng khuyên can họ. Cố Bình An vừa mới xử lý một vụ việc tương tự nên không khỏi đồng cảm với hai cảnh sát này.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Cố Bình An lên xe máy định đi, nhưng vô tình liếc thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người.
Hắn là Đổng Trung Kiệt, người mà Cố Bình An chỉ mới gặp qua ảnh trong hồ sơ vụ án. Vết lằn dao trên cổ hắn vẫn còn, chứng tỏ hắn vừa mới xuất viện.
Cố Bình An cảm thấy nghi ngờ. Vợ con hắn đều đã qua đời, hắn xuất viện hẳn là để nhận di thể, lo liệu tang lễ và tìm mộ địa. Loại đả kích đau khổ như vậy, bình thường sẽ khiến người ta suy sụp, thậm chí t·ự s·át. Nhưng Đổng Trung Kiệt lại đứng đây, thản nhiên xem náo nhiệt, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Hắn không có gánh nặng gia đình nữa, nên mới có thể nhẹ nhàng như vậy? Hay là hắn đã khám phá ra sự bí ẩn của cuộc đời, quyết định đi theo vợ con sau khi lo liệu xong hậu sự?
Cố Bình An định tiến lên hỏi Đổng Trung Kiệt vài câu, để xem hắn có thể che giấu sự bi thương trong lòng hay không.
Nhưng ngay lúc đó, một người quen khác xuất hiện - Hạ Ni, em gái của ông hạ. Cô ta xách theo một giỏ đồ ăn đi vào bệnh viện. Khi nhìn thấy đám đông ồn ào, Hạ Ni cũng tò mò đến xem.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Đổng Trung Kiệt, Hạ Ni bỗng hoảng sợ, vội vàng che mặt và chạy đi.
Cố Bình An sững sờ. Cô chú ý đến Hạ Ni vì đang quan sát Đổng Trung Kiệt, nên cô nhìn rõ ràng rằng Hạ Ni sợ hãi khi nhìn thấy hắn.
Cố Bình An vốn tưởng rằng hai vụ án này không liên quan đến nhau, nhưng phản ứng của Hạ Ni cho thấy cô ta biết Đổng Trung Kiệt và thậm chí còn sợ hãi hắn!
Vết lằn dao trên cổ Đổng Trung Kiệt không đáng sợ đến mức vậy. Ở bệnh viện, người ta có thể gặp rát nhiều người bệnh, từ hư 1 con mắt, bao nửa bên đầu, không có chân tay..
Hạ Ni không phải sợ hãi vết thương của Đổng Trung Kiệt, mà là sợ hãi bản thân hắn!
Chẳng lẽ Đổng Trung Kiệt cũng là một sát thủ ẩn hình như Mạnh Thạch? Hắn đã từng phạm tội trước đây? Vậy tại sao hắn đột nhiên thay đổi thủ pháp gây án, ra tay sát hại người thân?
Cố Bình An càng muốn nhanh chóng quay về sở cảnh sát. Hiện tại cô không có bất kỳ quyền hạn nào, và việc chủ động tiếp cận Đổng Trung Kiệt có thể khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn.
Đổng Trung Kiệt không phát hiện ra Hạ Ni đang chạy trốn, cũng không nhận ra Cố Bình An đang đánh giá hắn. Sau khi xem náo nhiệt xong, hắn đi bộ đến trạm xe buýt.
Cố Bình An tò mò muốn biết hắn hiện tại sống ở đâu, định đi theo hắn, nhưng lại bị người từ phía sau tát một cái.
"Con nhóc chết tiệt này, thi bằng lái xe rồi sao? Sao dám chạy lung tung trên chiếc xe máy của tao!"
Là Cố Đại Nhãn, cha của Cố Bình An. Ông nghe nói con gái lấy xe máy của mình đi nên lo lắng, định trưa nay đi tìm cô thì gặp cô ở cổng bệnh viện.
Khi nhìn thấy Cố Bình An thuần thục lái xe, mũi chân chỉ vừa chạm tới mặt đất, Cố Đại Nhãn càng nghĩ càng sợ: “Cố Bình An, con có muốn làm tao tức chết hay không? Con tưởng tao mua xe kiểu nữ cho con để làm gì? Con đã thi bằng lái xe chưa?”
Cố Bình An không ngờ bị bố tóm được. Cô thấy hai cảnh sát đang xử lý vụ tranh cãi nhìn sang, vội vàng ra hiệu cho bố: "Bố, nhỏ giọng chút, con còn phải thi lấy bằng lái. Bà nội con thế nào? Con đến đây xem bà."
"Xem bà nội? Mới vừa rồi con không phải đi rồi sao?"
Cố Bình An thấy Đổng Trung Kiệt đã đi xa, cũng không định theo dõi nữa.
Bị bố chỉ trích, cô cũng không biện giải: "Con không phải sợ bà nội vừa nhìn thấy con là tức giận sao?"
"Con còn biết a! Về sau về nhà bớt tranh cãi. Cũng may bà nội không có việc gì, bác sĩ nói chỉ là hơi tim đập nhanh, tuổi lớn không thể tức giận."
Cố Bình An nháy mắt vô ngữ, thế này còn tệ hơn. Bị dọa sợ, về sau bà nội Cố càng lấy bệnh ra để làm khó người.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Cố Bình An lên xe máy định đi, nhưng vô tình liếc thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người.
Hắn là Đổng Trung Kiệt, người mà Cố Bình An chỉ mới gặp qua ảnh trong hồ sơ vụ án. Vết lằn dao trên cổ hắn vẫn còn, chứng tỏ hắn vừa mới xuất viện.
Cố Bình An cảm thấy nghi ngờ. Vợ con hắn đều đã qua đời, hắn xuất viện hẳn là để nhận di thể, lo liệu tang lễ và tìm mộ địa. Loại đả kích đau khổ như vậy, bình thường sẽ khiến người ta suy sụp, thậm chí t·ự s·át. Nhưng Đổng Trung Kiệt lại đứng đây, thản nhiên xem náo nhiệt, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Hắn không có gánh nặng gia đình nữa, nên mới có thể nhẹ nhàng như vậy? Hay là hắn đã khám phá ra sự bí ẩn của cuộc đời, quyết định đi theo vợ con sau khi lo liệu xong hậu sự?
Cố Bình An định tiến lên hỏi Đổng Trung Kiệt vài câu, để xem hắn có thể che giấu sự bi thương trong lòng hay không.
Nhưng ngay lúc đó, một người quen khác xuất hiện - Hạ Ni, em gái của ông hạ. Cô ta xách theo một giỏ đồ ăn đi vào bệnh viện. Khi nhìn thấy đám đông ồn ào, Hạ Ni cũng tò mò đến xem.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Đổng Trung Kiệt, Hạ Ni bỗng hoảng sợ, vội vàng che mặt và chạy đi.
Cố Bình An sững sờ. Cô chú ý đến Hạ Ni vì đang quan sát Đổng Trung Kiệt, nên cô nhìn rõ ràng rằng Hạ Ni sợ hãi khi nhìn thấy hắn.
Cố Bình An vốn tưởng rằng hai vụ án này không liên quan đến nhau, nhưng phản ứng của Hạ Ni cho thấy cô ta biết Đổng Trung Kiệt và thậm chí còn sợ hãi hắn!
Vết lằn dao trên cổ Đổng Trung Kiệt không đáng sợ đến mức vậy. Ở bệnh viện, người ta có thể gặp rát nhiều người bệnh, từ hư 1 con mắt, bao nửa bên đầu, không có chân tay..
Hạ Ni không phải sợ hãi vết thương của Đổng Trung Kiệt, mà là sợ hãi bản thân hắn!
Chẳng lẽ Đổng Trung Kiệt cũng là một sát thủ ẩn hình như Mạnh Thạch? Hắn đã từng phạm tội trước đây? Vậy tại sao hắn đột nhiên thay đổi thủ pháp gây án, ra tay sát hại người thân?
Cố Bình An càng muốn nhanh chóng quay về sở cảnh sát. Hiện tại cô không có bất kỳ quyền hạn nào, và việc chủ động tiếp cận Đổng Trung Kiệt có thể khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn.
Đổng Trung Kiệt không phát hiện ra Hạ Ni đang chạy trốn, cũng không nhận ra Cố Bình An đang đánh giá hắn. Sau khi xem náo nhiệt xong, hắn đi bộ đến trạm xe buýt.
Cố Bình An tò mò muốn biết hắn hiện tại sống ở đâu, định đi theo hắn, nhưng lại bị người từ phía sau tát một cái.
"Con nhóc chết tiệt này, thi bằng lái xe rồi sao? Sao dám chạy lung tung trên chiếc xe máy của tao!"
Là Cố Đại Nhãn, cha của Cố Bình An. Ông nghe nói con gái lấy xe máy của mình đi nên lo lắng, định trưa nay đi tìm cô thì gặp cô ở cổng bệnh viện.
Khi nhìn thấy Cố Bình An thuần thục lái xe, mũi chân chỉ vừa chạm tới mặt đất, Cố Đại Nhãn càng nghĩ càng sợ: “Cố Bình An, con có muốn làm tao tức chết hay không? Con tưởng tao mua xe kiểu nữ cho con để làm gì? Con đã thi bằng lái xe chưa?”
Cố Bình An không ngờ bị bố tóm được. Cô thấy hai cảnh sát đang xử lý vụ tranh cãi nhìn sang, vội vàng ra hiệu cho bố: "Bố, nhỏ giọng chút, con còn phải thi lấy bằng lái. Bà nội con thế nào? Con đến đây xem bà."
"Xem bà nội? Mới vừa rồi con không phải đi rồi sao?"
Cố Bình An thấy Đổng Trung Kiệt đã đi xa, cũng không định theo dõi nữa.
Bị bố chỉ trích, cô cũng không biện giải: "Con không phải sợ bà nội vừa nhìn thấy con là tức giận sao?"
"Con còn biết a! Về sau về nhà bớt tranh cãi. Cũng may bà nội không có việc gì, bác sĩ nói chỉ là hơi tim đập nhanh, tuổi lớn không thể tức giận."
Cố Bình An nháy mắt vô ngữ, thế này còn tệ hơn. Bị dọa sợ, về sau bà nội Cố càng lấy bệnh ra để làm khó người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.