Thập Niên 90 Ở Hương Giang Thành Người Giàu Nhất
Chương 3:
La Yên
10/11/2024
Nhân sự mới chắc chắn là phải tuyển thêm, nhưng việc tái cấu trúc đội ngũ sẽ cần thời gian. Ôn Nguyệt quyết định gặp mặt nhân viên hiện tại của tòa báo trước, nên tiến vào văn phòng tổng biên tập và yêu cầu Hoàng Chí Hào gọi mọi người về.
Hoàng Chí Hào vẫn giữ dáng vẻ của một người hiền lành, ân cần đáp: "Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ nhắn tin cho họ ngay."
Ôn Nguyệt đáp lại, rồi ngồi xuống ngoài văn phòng lớn và hỏi trong đầu: "Hệ thống, vì sao Hoàng Chí Hào lại giết người?"
Việc hỏi này không chỉ vì tò mò, mà Ôn Nguyệt muốn đánh giá mức độ nguy hiểm của Hoàng Chí Hào. Nếu vẻ hiền lành của anh ta chỉ là một vỏ bọc, còn thực chất là kẻ cực kỳ nguy hiểm, thì dù phải sa thải anh ta và khiến tòa báo tạm thời không ai quản lý, cô cũng sẽ không do dự.
Hệ thống đáp: "Chuyện này dài lắm đấy."
"Không sao, tôi có thời gian, cứ từ từ kể."
Là một hệ thống ăn chơi và hóng hớt, nó tất nhiên rất thích chuyện thị phi, nghe thế liền hăng hái nói: "Cô biết về xổ số 'Lục, Hợp, Tài' chứ?"
Ôn Nguyệt nhíu mày: "Hoàng Chí Hào mê cái này à?" Ở Hương Cảng, "Lục, Hợp, Tài" là một loại xổ số hợp pháp, nhưng với cô - một người đến từ Đại Lục, điều này không khác gì cờ bạc, mà con người một khi đã dính vào cờ bạc thì coi như hỏng.
"Cũng không hẳn là mê, chỉ là anh ta quá nghèo, việc tự mua nhà là điều không tưởng, nên dần có thói quen mua một vé mỗi kỳ, hy vọng một ngày trúng giải lớn để mua nhà."
Ôn Nguyệt thở dài nhẹ nhõm. Cô cũng từng có một thời như vậy, mong chờ một ngày trúng xổ số. Nhưng sau đó nhận ra rằng với vận may của mình, mua vé số cũng chỉ là kẻ thua cuộc, nên đã từ bỏ.
"Rồi sao nữa?"
"Hôm qua là sinh nhật con gái Hoàng Chí Hào. Để về nhà sớm ăn mừng với con, sau giờ làm anh ta không đi mua vé số như thường lệ mà nhờ một người bạn mua hộ."
Ôn Nguyệt ngạc nhiên khi biết Hoàng Chí Hào có con gái và dường như anh ta đối xử tốt với con gái mình. Tuy vậy, linh cảm không tốt lại trỗi dậy, cô hỏi: "Vé số nhờ mua hộ đó trúng giải sao?"
"Đúng rồi."
"Trúng bao nhiêu?"
"Giải nhất, ba triệu."
"Người bạn đó không nhận mình đã mua hộ sao?"
Giọng hệ thống đầy ngạc nhiên: "Sao cô đoán được?"
Vì đã lướt qua quá nhiều tin tức tương tự, Ôn Nguyệt nghĩ thầm, nhưng chỉ giả vờ bí ẩn đáp: "Tôi đoán thôi."
"Wow, cô giỏi quá!"
Hệ thống cảm thán xong, tiếp tục kể: "Sau khi trúng giải, Hoàng Chí Hào liên lạc với bạn, nhưng anh ta bảo là hôm đó say quá nên quên mua vé số. Hoàng Chí Hào tin thật và tiếc ngẩn ngơ. Một tháng sau, cô chủ cũ của Đông Giang Báo Nghiệp qua đời, công ty đóng cửa, Hoàng Chí Hào thất nghiệp. Hai tháng sau, con gái anh ta bị chẩn đoán mắc bệnh tim, cần chi phí chữa trị rất cao mà anh ta không đủ khả năng chi trả. Đúng lúc đó, anh ta tình cờ phát hiện người bạn cũ vừa mua nhà lớn. Tìm hiểu kỹ hơn, anh ta biết người đó trúng số ngay sau kỳ anh ta nhờ mua hộ. Càng nghĩ càng thấy bất thường, anh ta đến đối chất…"
Là một "cao thủ" trên mạng, Ôn Nguyệt cảm giác mình đã đoán ra lý do khiến Hoàng Chí Hào giết người.
Quả nhiên, giọng hệ thống đầy phẫn nộ hỏi: "Cô biết tên khốn đó nói gì không?"
"Anh ta nói gì?"
"Hắn bảo: ‘Cho dù tôi đã mua theo số của cậu và trúng giải thì sao? Ai có thể chứng minh vé số đó là cậu nhờ tôi mua hộ?’. Rồi còn khuyên Hoàng Chí Hào đừng tốn tiền chữa trị cho con gái, bảo rằng nếu anh đã bỏ qua trạm vé để về dự sinh nhật, thì số phận của con bé là đoản mệnh!"
Ôn Nguyệt: “…”
Công ty báo chí nhỏ bé này của cô chỉ có sáu người, trong đó bốn phóng viên thì hai người là tay ngang, một người nghiện yêu đương, một người mê chăm con - đội ngũ này đã đủ khiến người ta tuyệt vọng. Bây giờ lại biết tổng biên tập có vẻ hiền lành lại có thể thành kẻ giết người trong tương lai?
Không thể nào kéo nổi, không thể nào cứu được. Hay là cô nên xây dựng lại và thành lập một công ty báo chí mới từ đầu?
Hoàng Chí Hào vẫn giữ dáng vẻ của một người hiền lành, ân cần đáp: "Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ nhắn tin cho họ ngay."
Ôn Nguyệt đáp lại, rồi ngồi xuống ngoài văn phòng lớn và hỏi trong đầu: "Hệ thống, vì sao Hoàng Chí Hào lại giết người?"
Việc hỏi này không chỉ vì tò mò, mà Ôn Nguyệt muốn đánh giá mức độ nguy hiểm của Hoàng Chí Hào. Nếu vẻ hiền lành của anh ta chỉ là một vỏ bọc, còn thực chất là kẻ cực kỳ nguy hiểm, thì dù phải sa thải anh ta và khiến tòa báo tạm thời không ai quản lý, cô cũng sẽ không do dự.
Hệ thống đáp: "Chuyện này dài lắm đấy."
"Không sao, tôi có thời gian, cứ từ từ kể."
Là một hệ thống ăn chơi và hóng hớt, nó tất nhiên rất thích chuyện thị phi, nghe thế liền hăng hái nói: "Cô biết về xổ số 'Lục, Hợp, Tài' chứ?"
Ôn Nguyệt nhíu mày: "Hoàng Chí Hào mê cái này à?" Ở Hương Cảng, "Lục, Hợp, Tài" là một loại xổ số hợp pháp, nhưng với cô - một người đến từ Đại Lục, điều này không khác gì cờ bạc, mà con người một khi đã dính vào cờ bạc thì coi như hỏng.
"Cũng không hẳn là mê, chỉ là anh ta quá nghèo, việc tự mua nhà là điều không tưởng, nên dần có thói quen mua một vé mỗi kỳ, hy vọng một ngày trúng giải lớn để mua nhà."
Ôn Nguyệt thở dài nhẹ nhõm. Cô cũng từng có một thời như vậy, mong chờ một ngày trúng xổ số. Nhưng sau đó nhận ra rằng với vận may của mình, mua vé số cũng chỉ là kẻ thua cuộc, nên đã từ bỏ.
"Rồi sao nữa?"
"Hôm qua là sinh nhật con gái Hoàng Chí Hào. Để về nhà sớm ăn mừng với con, sau giờ làm anh ta không đi mua vé số như thường lệ mà nhờ một người bạn mua hộ."
Ôn Nguyệt ngạc nhiên khi biết Hoàng Chí Hào có con gái và dường như anh ta đối xử tốt với con gái mình. Tuy vậy, linh cảm không tốt lại trỗi dậy, cô hỏi: "Vé số nhờ mua hộ đó trúng giải sao?"
"Đúng rồi."
"Trúng bao nhiêu?"
"Giải nhất, ba triệu."
"Người bạn đó không nhận mình đã mua hộ sao?"
Giọng hệ thống đầy ngạc nhiên: "Sao cô đoán được?"
Vì đã lướt qua quá nhiều tin tức tương tự, Ôn Nguyệt nghĩ thầm, nhưng chỉ giả vờ bí ẩn đáp: "Tôi đoán thôi."
"Wow, cô giỏi quá!"
Hệ thống cảm thán xong, tiếp tục kể: "Sau khi trúng giải, Hoàng Chí Hào liên lạc với bạn, nhưng anh ta bảo là hôm đó say quá nên quên mua vé số. Hoàng Chí Hào tin thật và tiếc ngẩn ngơ. Một tháng sau, cô chủ cũ của Đông Giang Báo Nghiệp qua đời, công ty đóng cửa, Hoàng Chí Hào thất nghiệp. Hai tháng sau, con gái anh ta bị chẩn đoán mắc bệnh tim, cần chi phí chữa trị rất cao mà anh ta không đủ khả năng chi trả. Đúng lúc đó, anh ta tình cờ phát hiện người bạn cũ vừa mua nhà lớn. Tìm hiểu kỹ hơn, anh ta biết người đó trúng số ngay sau kỳ anh ta nhờ mua hộ. Càng nghĩ càng thấy bất thường, anh ta đến đối chất…"
Là một "cao thủ" trên mạng, Ôn Nguyệt cảm giác mình đã đoán ra lý do khiến Hoàng Chí Hào giết người.
Quả nhiên, giọng hệ thống đầy phẫn nộ hỏi: "Cô biết tên khốn đó nói gì không?"
"Anh ta nói gì?"
"Hắn bảo: ‘Cho dù tôi đã mua theo số của cậu và trúng giải thì sao? Ai có thể chứng minh vé số đó là cậu nhờ tôi mua hộ?’. Rồi còn khuyên Hoàng Chí Hào đừng tốn tiền chữa trị cho con gái, bảo rằng nếu anh đã bỏ qua trạm vé để về dự sinh nhật, thì số phận của con bé là đoản mệnh!"
Ôn Nguyệt: “…”
Công ty báo chí nhỏ bé này của cô chỉ có sáu người, trong đó bốn phóng viên thì hai người là tay ngang, một người nghiện yêu đương, một người mê chăm con - đội ngũ này đã đủ khiến người ta tuyệt vọng. Bây giờ lại biết tổng biên tập có vẻ hiền lành lại có thể thành kẻ giết người trong tương lai?
Không thể nào kéo nổi, không thể nào cứu được. Hay là cô nên xây dựng lại và thành lập một công ty báo chí mới từ đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.