Thập Niên 90 Ở Hương Giang Thành Người Giàu Nhất
Chương 8:
La Yên
10/11/2024
Ôn Vinh Sinh tuy đã ngoài năm mươi khi gặp Châu Bảo Nghi, nhưng đàn ông mà, dù bản thân ra sao cũng thường cho rằng phụ nữ mê mình là chuyện đương nhiên.
"Cô ta đã phản bội ông ấy, lại còn dẫn con trai đến gặp Tiền Gia Minh sao?"
"Đúng vậy, còn có cả ảnh chụp cùng kết quả xét nghiệm ADN chứng minh Tiền Gia Minh là cha đẻ của Ôn Gia Lương."
Dù từng gặp nhiều chuyện thị phi, nhưng nghe đến đây, Ôn Nguyệt cũng không khỏi ngỡ ngàng: "Khoan đã! Ý là Châu Bảo Nghi không chỉ duy trì liên lạc với Tiền Gia Minh sau khi sinh Ôn Gia Lương, mà còn thường xuyên dẫn cậu bé đi gặp cha ruột, thậm chí còn làm xét nghiệm ADN?"
"Đúng vậy."
"Ôn Gia Lương biết Tiền Gia Minh là cha ruột mình không?"
"Không, Châu Bảo Nghi nói với cậu là gặp một người bạn."
Nghĩ đến cậu bé tự tin đuổi mình ra khỏi nhà, Ôn Nguyệt lại hỏi: "Ảnh và xét nghiệm ADN được bao nhiêu điểm thưởng?"
"Một nghìn điểm cho mỗi bức ảnh, và mười nghìn điểm cho bản xét nghiệm ADN."
Ôn Nguyệt không khỏi nhăn mặt: "Giờ tôi mới có 900 điểm, mà xét nghiệm ADN thì tận mười nghìn điểm, thấy có hợp lý không?"
Hệ thống cảm thấy hơi tội lỗi, yếu ớt giải thích: "Đó là giá do hệ thống chính đặt ra, tôi không thể..."
"Giảm giá."
"Giảm không... "
"Nếu không tôi sẽ yêu cầu đổi hệ thống."
Hệ thống vội vàng kêu lên: "Đừng mà!"
Ôn Nguyệt không động lòng, tiếp tục nói: "Không muốn tôi đổi hệ thống thì phải giảm giá."
"Được rồi..." Giọng hệ thống rầu rĩ, sau nửa phút nó dè dặt hỏi: "Tôi xin giảm 50% cho cô được không?"
Ồ, mở miệng ra đã giảm một nửa, vừa rồi còn nói giá cố định mà không thay đổi được sao?
Ôn Nguyệt định tiếp tục trả giá, nhưng chưa kịp mở miệng thì tiếng giày cao gót của Châu Bảo Nghi đã vang lên “cộp cộp cộp cộp” từ trên tầng hai.
Cô ta không xuống hẳn phòng khách mà đứng ở góc cầu thang, nhìn Ôn Nguyệt từ trên cao và nói lớn: “Nhị tiểu thư, ba cô muốn cô nghe điện thoại.”
Khi gọi điện, Châu Bảo Nghi đã thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện, còn xúi Ôn Vinh Sinh mắng Ôn Nguyệt một trận. Ba cô vốn cưng chiều cô ta, đương nhiên nghe theo, để cô ta gọi Ôn Nguyệt nhận điện thoại.
Nghĩ đến cảnh Ôn Nguyệt bị mắng xối xả, Châu Bảo Nghi không giấu được sự đắc ý, ánh mắt lộ vẻ khoái chí.
Nhưng thật đáng tiếc, Ôn Nguyệt nghe xong chẳng buồn động tay, chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Cô bảo tôi nghe điện thì tôi phải nghe sao? Như thế chẳng phải rất mất mặt à?”
Ôn Nguyệt đứng dậy, phủi lại chiếc váy bị nhăn rồi quay sang nói với quản gia Hứa: “Nếu ba tôi muốn liên lạc với tôi, cứ để ông gọi về nhà ở Vịnh Nông. Còn những kẻ dựa hơi khác, tôi không quan tâm.”
Nói xong, Ôn Nguyệt chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Châu Bảo Nghi, nhẹ nhàng cầm túi xách rời đi.
Nhìn bóng lưng Ôn Nguyệt rời đi, Châu Bảo Nghi tức đến biến dạng cả mặt, căm giận nói: “Cô cứ đợi đấy!”, rồi vội vã chạy lên tầng, vào phòng, nhấc điện thoại lên khóc nức nở. Đến khi đầu dây bên kia hỏi chuyện gì, cô ta mới nghẹn ngào gọi: “Ông xã ơi—”
Một tiếng "ông xã" vừa ngọt ngào vừa ai oán, như muốn tan chảy tâm hồn người nghe.
"Cô ta đã phản bội ông ấy, lại còn dẫn con trai đến gặp Tiền Gia Minh sao?"
"Đúng vậy, còn có cả ảnh chụp cùng kết quả xét nghiệm ADN chứng minh Tiền Gia Minh là cha đẻ của Ôn Gia Lương."
Dù từng gặp nhiều chuyện thị phi, nhưng nghe đến đây, Ôn Nguyệt cũng không khỏi ngỡ ngàng: "Khoan đã! Ý là Châu Bảo Nghi không chỉ duy trì liên lạc với Tiền Gia Minh sau khi sinh Ôn Gia Lương, mà còn thường xuyên dẫn cậu bé đi gặp cha ruột, thậm chí còn làm xét nghiệm ADN?"
"Đúng vậy."
"Ôn Gia Lương biết Tiền Gia Minh là cha ruột mình không?"
"Không, Châu Bảo Nghi nói với cậu là gặp một người bạn."
Nghĩ đến cậu bé tự tin đuổi mình ra khỏi nhà, Ôn Nguyệt lại hỏi: "Ảnh và xét nghiệm ADN được bao nhiêu điểm thưởng?"
"Một nghìn điểm cho mỗi bức ảnh, và mười nghìn điểm cho bản xét nghiệm ADN."
Ôn Nguyệt không khỏi nhăn mặt: "Giờ tôi mới có 900 điểm, mà xét nghiệm ADN thì tận mười nghìn điểm, thấy có hợp lý không?"
Hệ thống cảm thấy hơi tội lỗi, yếu ớt giải thích: "Đó là giá do hệ thống chính đặt ra, tôi không thể..."
"Giảm giá."
"Giảm không... "
"Nếu không tôi sẽ yêu cầu đổi hệ thống."
Hệ thống vội vàng kêu lên: "Đừng mà!"
Ôn Nguyệt không động lòng, tiếp tục nói: "Không muốn tôi đổi hệ thống thì phải giảm giá."
"Được rồi..." Giọng hệ thống rầu rĩ, sau nửa phút nó dè dặt hỏi: "Tôi xin giảm 50% cho cô được không?"
Ồ, mở miệng ra đã giảm một nửa, vừa rồi còn nói giá cố định mà không thay đổi được sao?
Ôn Nguyệt định tiếp tục trả giá, nhưng chưa kịp mở miệng thì tiếng giày cao gót của Châu Bảo Nghi đã vang lên “cộp cộp cộp cộp” từ trên tầng hai.
Cô ta không xuống hẳn phòng khách mà đứng ở góc cầu thang, nhìn Ôn Nguyệt từ trên cao và nói lớn: “Nhị tiểu thư, ba cô muốn cô nghe điện thoại.”
Khi gọi điện, Châu Bảo Nghi đã thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện, còn xúi Ôn Vinh Sinh mắng Ôn Nguyệt một trận. Ba cô vốn cưng chiều cô ta, đương nhiên nghe theo, để cô ta gọi Ôn Nguyệt nhận điện thoại.
Nghĩ đến cảnh Ôn Nguyệt bị mắng xối xả, Châu Bảo Nghi không giấu được sự đắc ý, ánh mắt lộ vẻ khoái chí.
Nhưng thật đáng tiếc, Ôn Nguyệt nghe xong chẳng buồn động tay, chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Cô bảo tôi nghe điện thì tôi phải nghe sao? Như thế chẳng phải rất mất mặt à?”
Ôn Nguyệt đứng dậy, phủi lại chiếc váy bị nhăn rồi quay sang nói với quản gia Hứa: “Nếu ba tôi muốn liên lạc với tôi, cứ để ông gọi về nhà ở Vịnh Nông. Còn những kẻ dựa hơi khác, tôi không quan tâm.”
Nói xong, Ôn Nguyệt chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Châu Bảo Nghi, nhẹ nhàng cầm túi xách rời đi.
Nhìn bóng lưng Ôn Nguyệt rời đi, Châu Bảo Nghi tức đến biến dạng cả mặt, căm giận nói: “Cô cứ đợi đấy!”, rồi vội vã chạy lên tầng, vào phòng, nhấc điện thoại lên khóc nức nở. Đến khi đầu dây bên kia hỏi chuyện gì, cô ta mới nghẹn ngào gọi: “Ông xã ơi—”
Một tiếng "ông xã" vừa ngọt ngào vừa ai oán, như muốn tan chảy tâm hồn người nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.