Thập Niên 90 Ở Hương Giang Thành Người Giàu Nhất
Chương 9:
La Yên
10/11/2024
Vừa bước ra khỏi nhà họ Ôn, hệ thống liền hỏi trong đầu Ôn Nguyệt: "Cô cứ đi như vậy sao?"
"Ừm, đi chứ sao."
"Cô không sợ Châu Bảo Nghi lại đi mách với ba cô à?"
"Mách thì cứ mách thôi, tôi cũng đâu mất miếng thịt nào," Ôn Nguyệt nói dửng dưng, "Ông ấy dám gọi điện mắng tôi, tôi sẽ mắng lại!" Cô đến thế giới này không phải để chịu đựng.
"Nhưng trong sách của các cô chẳng phải nói phải kính già yêu trẻ, hiếu thuận với cha mẹ sao?"
Rõ ràng, sau khi bị Ôn Nguyệt chỉ trích về đạo đức, hệ thống đã đi đọc bổ sung vài cuốn sách liên quan. Tuy nhiên, nó đọc hơi quá, không hiểu linh hoạt, giờ giọng điệu nghe có vẻ khó xử: "Dù sao Ôn Vinh Sinh cũng là ba cô, cô mắng lại ông ấy liệu có ổn không?"
Ôn Nguyệt không trách hệ thống, vì dù sao có mức độ đạo đức cao vẫn tốt hơn là thấp. Cô bình thản đáp: "Kính trọng người lớn phải đi kèm với điều kiện là người đó đáng được kính trọng. Nhưng ba tôi ấy à, ông ta phụ bạc mẹ tôi, cướp bạn gái của người khác, có gì đáng để tôi tôn trọng? Hơn nữa, đất nước chúng tôi có câu 'Lời thật khó nghe nhưng lại có ích,' nghĩa là lời khuyên dù không dễ nghe nhưng giúp người ta sửa đổi sai lầm. Người lớn sai thì việc hiếu thuận không có nghĩa là luôn nghe theo, mà cần phải chỉ ra lỗi sai của họ."
Hệ thống có vẻ đã hiểu ra: "Vậy nên, việc ông ấy nghe lời một phía từ Châu Bảo Nghi là sai, cô mắng lại ông ấy thực chất là vì tốt cho ông ta?"
"Cậu thật là thông minh."
"Hê hê."
Nghe hệ thống cười khúc khích trong đầu, Ôn Nguyệt bẻ lái, vừa hỏi một cách giả bộ vô tình: "Cậu nói các bằng chứng sẽ giảm giá cho tôi 50% hả?"
Hệ thống thoắt cái từ ngây ngô trở nên khôn ngoan hẳn: "Chỉ là giảm giá 50% cho xét nghiệm ADN thôi."
"Cho mỗi lần à?"
"Chỉ lần này thôi nhé."
Thấy hệ thống không chịu nhượng bộ, Ôn Nguyệt thu lại nụ cười, thẳng thắn nói: "Không được."
"Hả?"
"Tất cả bằng chứng, một lần giảm giá 50%, và lần nào cũng vậy."
"Việc này chắc chắn là không được, hệ thống chính sẽ không đồng ý đâu."
"Đó là việc của cậu."
Dù lần đầu Ôn Nguyệt được hệ thống ràng buộc và đàm phán, nhưng cô biết có những quy luật luôn đúng trong mọi tình huống.
Nếu coi "ăn dưa" là một công việc kinh doanh, thì hệ thống chính là thương hiệu, Ôn Nguyệt là người bán, người đọc tin là khách hàng, còn điểm ăn dưa là tiền tệ. Còn sản phẩm có thể là những thông tin sốt dẻo, hoặc các bằng chứng, hay là cả hai.
Giá cả sản phẩm thường do thị trường quyết định, nhưng Ôn Nguyệt không bao giờ tin có sản phẩm nào là "giá cố định" cả. Ngay cả thương hiệu cao cấp cũng sẽ giảm giá cho khách hàng quan trọng.
Huống hồ trong cuộc đàm phán vừa rồi, hệ thống đã nhượng bộ giảm nửa giá, điều này chứng tỏ những bằng chứng đó trong mắt hệ thống không phải là hàng cao cấp. Và giá 50% này chắc chắn không phải mức thấp nhất.
Tuy nhiên, Ôn Nguyệt cũng không định ép quá, nên sau khi đưa ra yêu cầu, cô chuyển sang đánh vào tình cảm: “Tôi biết giảm giá như vậy rất khó cho cậu, tôi cũng không muốn tính toán từng chút một, nhưng cậu cũng biết, hiện giờ tôi đang phải đếm từng giây mà sống, từng phút giây đều rất quan trọng với tôi. Một bằng chứng quan trọng thôi cũng có thể khiến tôi mất đi một phần tư thời gian sống còn lại, tôi thật sự rất khó chấp nhận.”
Hệ thống bắt đầu cảm thấy bối rối, nó lí nhí trả lời: "Được rồi... tôi sẽ thử xin giảm 50% tất cả bằng chứng xem sao."
---
Ngày hôm sau, khi Ôn Nguyệt đến Đông Giang Báo Nghiệp lần nữa, cô vẫn chỉ thấy có Hoàng Chí Hào và chị Phương ở đó.
Nhưng tinh thần của hai người hoàn toàn khác so với hôm qua, không còn vẻ lười biếng thường thấy. Ba nhân viên khác đang chạy tin cũng vậy, tất cả đều đang nỗ lực vì phần thưởng cho tin tức nổi bật số tiếp theo.
Vừa thấy Ôn Nguyệt, chị Phương liền chào hỏi, Hoàng Chí Hào từ văn phòng chạy ra, vừa chào vừa báo cáo: "Tối qua tôi đã liên lạc với sáu phóng viên nổi tiếng trong ngành. Ba người đang theo dõi tin tức nên chưa rảnh, tôi hẹn tuần sau gặp để bàn chi tiết. Hai người không muốn chuyển việc, còn một người có vẻ hứng thú, bảo sẽ cho tôi câu trả lời trong vài ngày tới."
Ôn Nguyệt khá bất ngờ, không ngờ Hoàng Chí Hào lại có tốc độ làm việc nhanh như vậy.
Nhân viên tận tâm thì cô cũng không ngần ngại khen thưởng, liền nói: "Khi nào người mới vào thử việc thành công, tôi sẽ thưởng cho anh một khoản xứng đáng."
Hoàng Chí Hào vui mừng, lớn tiếng nói: "Cảm ơn cô Ôn!"
Sau khi tìm hiểu sơ qua về tình hình làm việc của các nhân viên, Ôn Nguyệt và Hoàng Chí Hào vào văn phòng tổng biên tập. Cô mở lời: "Anh liên hệ với nhà in càng sớm càng tốt, ngày mai tôi muốn phát hành một số báo."
Hoàng Chí Hào sững sờ, cao giọng hỏi: "Ngày mai sao?!"
Ôn Nguyệt gật đầu chắc nịch: "Đúng, ngày mai."
"Nhưng thưa cô Ôn, báo của chúng ta là tuần báo, phát hành vào thứ Sáu, hôm nay mới thứ Ba," sắc mặt Hoàng Chí Hào dần lộ vẻ khổ sở, "dù nhà in có chấp nhận cho chúng ta in gấp, thì cũng không đủ tin bài!"
Thực ra, ngay cả khi đến hạn, số lượng tin tức vẫn khó có thể đủ. Trước đây, khi thiếu tin, báo thường chắp vá từ các bài cũ. Giờ Ôn Nguyệt cấm sao chép, với nhân lực ít ỏi, làm sao đủ tin cho cả tuần?
"Ừm, đi chứ sao."
"Cô không sợ Châu Bảo Nghi lại đi mách với ba cô à?"
"Mách thì cứ mách thôi, tôi cũng đâu mất miếng thịt nào," Ôn Nguyệt nói dửng dưng, "Ông ấy dám gọi điện mắng tôi, tôi sẽ mắng lại!" Cô đến thế giới này không phải để chịu đựng.
"Nhưng trong sách của các cô chẳng phải nói phải kính già yêu trẻ, hiếu thuận với cha mẹ sao?"
Rõ ràng, sau khi bị Ôn Nguyệt chỉ trích về đạo đức, hệ thống đã đi đọc bổ sung vài cuốn sách liên quan. Tuy nhiên, nó đọc hơi quá, không hiểu linh hoạt, giờ giọng điệu nghe có vẻ khó xử: "Dù sao Ôn Vinh Sinh cũng là ba cô, cô mắng lại ông ấy liệu có ổn không?"
Ôn Nguyệt không trách hệ thống, vì dù sao có mức độ đạo đức cao vẫn tốt hơn là thấp. Cô bình thản đáp: "Kính trọng người lớn phải đi kèm với điều kiện là người đó đáng được kính trọng. Nhưng ba tôi ấy à, ông ta phụ bạc mẹ tôi, cướp bạn gái của người khác, có gì đáng để tôi tôn trọng? Hơn nữa, đất nước chúng tôi có câu 'Lời thật khó nghe nhưng lại có ích,' nghĩa là lời khuyên dù không dễ nghe nhưng giúp người ta sửa đổi sai lầm. Người lớn sai thì việc hiếu thuận không có nghĩa là luôn nghe theo, mà cần phải chỉ ra lỗi sai của họ."
Hệ thống có vẻ đã hiểu ra: "Vậy nên, việc ông ấy nghe lời một phía từ Châu Bảo Nghi là sai, cô mắng lại ông ấy thực chất là vì tốt cho ông ta?"
"Cậu thật là thông minh."
"Hê hê."
Nghe hệ thống cười khúc khích trong đầu, Ôn Nguyệt bẻ lái, vừa hỏi một cách giả bộ vô tình: "Cậu nói các bằng chứng sẽ giảm giá cho tôi 50% hả?"
Hệ thống thoắt cái từ ngây ngô trở nên khôn ngoan hẳn: "Chỉ là giảm giá 50% cho xét nghiệm ADN thôi."
"Cho mỗi lần à?"
"Chỉ lần này thôi nhé."
Thấy hệ thống không chịu nhượng bộ, Ôn Nguyệt thu lại nụ cười, thẳng thắn nói: "Không được."
"Hả?"
"Tất cả bằng chứng, một lần giảm giá 50%, và lần nào cũng vậy."
"Việc này chắc chắn là không được, hệ thống chính sẽ không đồng ý đâu."
"Đó là việc của cậu."
Dù lần đầu Ôn Nguyệt được hệ thống ràng buộc và đàm phán, nhưng cô biết có những quy luật luôn đúng trong mọi tình huống.
Nếu coi "ăn dưa" là một công việc kinh doanh, thì hệ thống chính là thương hiệu, Ôn Nguyệt là người bán, người đọc tin là khách hàng, còn điểm ăn dưa là tiền tệ. Còn sản phẩm có thể là những thông tin sốt dẻo, hoặc các bằng chứng, hay là cả hai.
Giá cả sản phẩm thường do thị trường quyết định, nhưng Ôn Nguyệt không bao giờ tin có sản phẩm nào là "giá cố định" cả. Ngay cả thương hiệu cao cấp cũng sẽ giảm giá cho khách hàng quan trọng.
Huống hồ trong cuộc đàm phán vừa rồi, hệ thống đã nhượng bộ giảm nửa giá, điều này chứng tỏ những bằng chứng đó trong mắt hệ thống không phải là hàng cao cấp. Và giá 50% này chắc chắn không phải mức thấp nhất.
Tuy nhiên, Ôn Nguyệt cũng không định ép quá, nên sau khi đưa ra yêu cầu, cô chuyển sang đánh vào tình cảm: “Tôi biết giảm giá như vậy rất khó cho cậu, tôi cũng không muốn tính toán từng chút một, nhưng cậu cũng biết, hiện giờ tôi đang phải đếm từng giây mà sống, từng phút giây đều rất quan trọng với tôi. Một bằng chứng quan trọng thôi cũng có thể khiến tôi mất đi một phần tư thời gian sống còn lại, tôi thật sự rất khó chấp nhận.”
Hệ thống bắt đầu cảm thấy bối rối, nó lí nhí trả lời: "Được rồi... tôi sẽ thử xin giảm 50% tất cả bằng chứng xem sao."
---
Ngày hôm sau, khi Ôn Nguyệt đến Đông Giang Báo Nghiệp lần nữa, cô vẫn chỉ thấy có Hoàng Chí Hào và chị Phương ở đó.
Nhưng tinh thần của hai người hoàn toàn khác so với hôm qua, không còn vẻ lười biếng thường thấy. Ba nhân viên khác đang chạy tin cũng vậy, tất cả đều đang nỗ lực vì phần thưởng cho tin tức nổi bật số tiếp theo.
Vừa thấy Ôn Nguyệt, chị Phương liền chào hỏi, Hoàng Chí Hào từ văn phòng chạy ra, vừa chào vừa báo cáo: "Tối qua tôi đã liên lạc với sáu phóng viên nổi tiếng trong ngành. Ba người đang theo dõi tin tức nên chưa rảnh, tôi hẹn tuần sau gặp để bàn chi tiết. Hai người không muốn chuyển việc, còn một người có vẻ hứng thú, bảo sẽ cho tôi câu trả lời trong vài ngày tới."
Ôn Nguyệt khá bất ngờ, không ngờ Hoàng Chí Hào lại có tốc độ làm việc nhanh như vậy.
Nhân viên tận tâm thì cô cũng không ngần ngại khen thưởng, liền nói: "Khi nào người mới vào thử việc thành công, tôi sẽ thưởng cho anh một khoản xứng đáng."
Hoàng Chí Hào vui mừng, lớn tiếng nói: "Cảm ơn cô Ôn!"
Sau khi tìm hiểu sơ qua về tình hình làm việc của các nhân viên, Ôn Nguyệt và Hoàng Chí Hào vào văn phòng tổng biên tập. Cô mở lời: "Anh liên hệ với nhà in càng sớm càng tốt, ngày mai tôi muốn phát hành một số báo."
Hoàng Chí Hào sững sờ, cao giọng hỏi: "Ngày mai sao?!"
Ôn Nguyệt gật đầu chắc nịch: "Đúng, ngày mai."
"Nhưng thưa cô Ôn, báo của chúng ta là tuần báo, phát hành vào thứ Sáu, hôm nay mới thứ Ba," sắc mặt Hoàng Chí Hào dần lộ vẻ khổ sở, "dù nhà in có chấp nhận cho chúng ta in gấp, thì cũng không đủ tin bài!"
Thực ra, ngay cả khi đến hạn, số lượng tin tức vẫn khó có thể đủ. Trước đây, khi thiếu tin, báo thường chắp vá từ các bài cũ. Giờ Ôn Nguyệt cấm sao chép, với nhân lực ít ỏi, làm sao đủ tin cho cả tuần?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.