Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 34:
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
19/08/2023
"Vậy cháu phải suy nghĩ thật kỹ. 10 năm rồi, phải không? Con người có bao nhiêu mười năm trong cuộc sống chứ. Đừng thấy Vân Hương dẫn theo đứa nhỏ, đứa nhỏ này không lo không tìm được nhà chồng.” bác trai bảo vệ ngữ trọng tâm trường nói.
Nhâm Duy Đông cũng cảm thấy anh nên suy nghĩ thật kỹ: "Trở về sẽ nghĩ.”
"Vậy đến phòng ngồi đi. Xe thì đặt ở cửa. Trong trường học cũng không có ai có xe, không có gì đáng ngại.” Bác trai bảo vệ đi về phía phòng ngoài. Nhâm Duy Đông nhớ tới chuyện bị anh quên. Tìm bác trai nói chuyện một lát, Nhâm Duy Đông về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh họ.
Chu Bội Lan muốn hỏi con trai thấy thế nào, một chữ cũng không nói ra, Nhâm Duy Đông đã cầm điện thoại lên. Chu Bội Lan tức giận nói: "Tổng thư ký Liên Hợp Quốc cũng không bận bằng con.”
Nhâm Duy Đông giơ tay lên bảo bà ra ngoài.
Chu Bội Lan cầm chổi ném vào đùi anh: "Nhấc chân lên, mẹ quét sàn nhà.”
Nhâm Y Y nhảy nhót đi vào, Chu Bội Lan ném chổi, lôi kéo cháu gái đi ra ngoài: "Y Y, ba cháu gặp người thấy sao?”
"Rất tốt." Nhâm Y Y gật cái đầu nhỏ nói.
Nhậm Duy Đông thiếu chút nữa ném điện thoại xuống. Anh cách không khí chỉ vào con gái trong sân, lại nói bậy cha sẽ cho con biết tay.
Nhâm Y Y lôi kéo bà nội vào phòng bếp.
"Thế nào rồi?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, Nhâm Duy Đông không để ý tới Y Y nữa: "Không gặp. Cô ấy không xuất hiện. Có thể đã hối hận, cũng có thể đi muộn. Chúng em không đợi được cô ấy.”
Đầu kia trầm mặc một lát: "... Em có thể không biết, anh thấy em.”
Nhậm Duy Đông: “Anh có thể không biết, em thấy xe anh.”
Đầu kia lại trầm mặc một hồi, đại khái không ngờ tới chuyện này: "Người phụ nữ ngồi đối diện với em là ai?”
Nhậm Duy Đông: "Mẹ của bạn học Y Y, Lý Tiểu Bắc.”
"Lý Hữu Lương? Mối tình đầu của em?”
Nhậm Duy Đông suýt nhảy dựng lên: “Làm sao anh biết?” Hỏi ra miệng thì anh cũng biết, ngoại trừ mấy đứa bạn lớn lên từ nhỏ của anh ấy còn có thể có ai.
Người đàn ông ở phía bên kia thấy anh im lặng, không thể không nói, "Duy Đông, anh không đồng ý em làm như vậy.”
"Em đã làm gì?" Nhâm Duy Đông hỏi ra miệng lại tự biết, cũng trách anh có một cái đầu thông minh. Nhâm Duy Đông xoa xoa thái dương, "Anh hiểu lầm. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì. Cô ấy ly dị vào năm trước rồi. Lý Hữu Lương bên ngoài có người, con cái và tiền đều thuộc về cô ấy, ngày cô ấy ly hôn thì từ trong nhà chuyển ra ngoài.”
"Trùng hợp như vậy? Các người có thể —— chờ đã, ly hôn năm trước, có một đứa con sáu bảy tuổi, có tiền, chưa tới ba mươi tuổi?”
Nhậm Duy Đông gật đầu: "Làm sao vậy?” Nói xong tát vào đầu.
"Xem ra em tự đoán được."
Nhậm Duy Đông khó có thể tin được: "Cô thiên chọn vạn tuyển lại tìm cô ấy?”
"Nếu cô ấy làm việc ở trường, theo lời giới thiệu, vợ hiền, mẹ tốt. Thì là cô ấy.”
Nhâm Duy Đông: "..."
"Chuyện này không thích hợp." Người ở đầu dây bên kia thay Nhậm Duy Đông nói ra, "Thời gian, mười giờ sáng mai, địa điểm, KFC.”
Nhâm Duy Đông thở dài một hơi, vô lực cúp điện thoại nhắm mắt lại.
Chu Bội Lan bước vào: "Thế giới đại chiến? Chiến tranh thế giới cũng không cần phải để con lo lắng.”
"Mẹ, để con thanh tịnh một lát đi." Nhậm Duy Đông vốn có hơi loạn đầu càng rối loạn.
Chu Bội Lan thấy thế nhất thời ý thức được có chuyện lớn, ngồi xuống bên cạnh anh muốn nói gì, Nhâm Duy Đông đột nhiên mở mắt ra, bà sợ tới mức nuốt lời về.
Nhâm Duy Đông thông minh, được ông bà nội nuôi dưỡng có tính cách phóng đãng nhiệt tình, rất được đứa nhỏ trong ngõ yêu thích, ở trường cũng được ăn ngon.
Chu Bội Lan hiếm khi có thể nhìn thấy con trai mình lo lắng. Mấy năm gần đây bà không chỉ một lần cằn nhằn với bạn già, con trai càng sống càng tiêu sái, sợ là càng ngày càng không muốn tìm đối tượng.
"Cô gái kia không được?" Chu Bội Lan thăm dò hỏi: "Hay là cô con điện thoại nói ánh mắt con cao, bảo con tàm tạm là được rồi, đừng chọn nữa?”
Nhậm Duy Đông không muốn nhận chuyện này. Nếu đối phương thật sự đến trễ, không thấy anh thì quay đầu đã gọi điện thoại cho cô anh, cô anh tất nhiên sẽ gọi tới nói cho mẹ anh biết, đến lúc đó lão thái thái lại sẽ quở trách anh.
Nhậm Duy Đông chủ động thẳng thắn: "Không thấy người. Có lẽ người ta không bắt kịp xe buýt. Y Y không muốn chờ, nên con dẫn con bé ra ngoài.”
Đối tượng xem mắt của con trai quan trọng, cháu gái vui vẻ càng quan trọng hơn. Chu Bội Lan không chút suy nghĩ đã nói: "Không gặp thì không gặp. Con trai mẹ vẫn chưa thể tìm thấy đối tượng thôi. Vậy con sao đấy?”
"Mẹ thật sự muốn biết?" Nhâm Duy Đông xoay người nghiêm túc hỏi bà.
Chu Bội Lan đột nhiên không muốn biết, nhưng lòng hiếu kỳ không chịu nổi: "Trời sắp sụp đổ?”
Nhậm Duy Đông: "Mẹ có gặp mẹ của bạn học Y Y tên Tiểu Bắc không?”
Nhâm Duy Đông cũng cảm thấy anh nên suy nghĩ thật kỹ: "Trở về sẽ nghĩ.”
"Vậy đến phòng ngồi đi. Xe thì đặt ở cửa. Trong trường học cũng không có ai có xe, không có gì đáng ngại.” Bác trai bảo vệ đi về phía phòng ngoài. Nhâm Duy Đông nhớ tới chuyện bị anh quên. Tìm bác trai nói chuyện một lát, Nhâm Duy Đông về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh họ.
Chu Bội Lan muốn hỏi con trai thấy thế nào, một chữ cũng không nói ra, Nhâm Duy Đông đã cầm điện thoại lên. Chu Bội Lan tức giận nói: "Tổng thư ký Liên Hợp Quốc cũng không bận bằng con.”
Nhâm Duy Đông giơ tay lên bảo bà ra ngoài.
Chu Bội Lan cầm chổi ném vào đùi anh: "Nhấc chân lên, mẹ quét sàn nhà.”
Nhâm Y Y nhảy nhót đi vào, Chu Bội Lan ném chổi, lôi kéo cháu gái đi ra ngoài: "Y Y, ba cháu gặp người thấy sao?”
"Rất tốt." Nhâm Y Y gật cái đầu nhỏ nói.
Nhậm Duy Đông thiếu chút nữa ném điện thoại xuống. Anh cách không khí chỉ vào con gái trong sân, lại nói bậy cha sẽ cho con biết tay.
Nhâm Y Y lôi kéo bà nội vào phòng bếp.
"Thế nào rồi?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, Nhâm Duy Đông không để ý tới Y Y nữa: "Không gặp. Cô ấy không xuất hiện. Có thể đã hối hận, cũng có thể đi muộn. Chúng em không đợi được cô ấy.”
Đầu kia trầm mặc một lát: "... Em có thể không biết, anh thấy em.”
Nhậm Duy Đông: “Anh có thể không biết, em thấy xe anh.”
Đầu kia lại trầm mặc một hồi, đại khái không ngờ tới chuyện này: "Người phụ nữ ngồi đối diện với em là ai?”
Nhậm Duy Đông: "Mẹ của bạn học Y Y, Lý Tiểu Bắc.”
"Lý Hữu Lương? Mối tình đầu của em?”
Nhậm Duy Đông suýt nhảy dựng lên: “Làm sao anh biết?” Hỏi ra miệng thì anh cũng biết, ngoại trừ mấy đứa bạn lớn lên từ nhỏ của anh ấy còn có thể có ai.
Người đàn ông ở phía bên kia thấy anh im lặng, không thể không nói, "Duy Đông, anh không đồng ý em làm như vậy.”
"Em đã làm gì?" Nhâm Duy Đông hỏi ra miệng lại tự biết, cũng trách anh có một cái đầu thông minh. Nhâm Duy Đông xoa xoa thái dương, "Anh hiểu lầm. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì. Cô ấy ly dị vào năm trước rồi. Lý Hữu Lương bên ngoài có người, con cái và tiền đều thuộc về cô ấy, ngày cô ấy ly hôn thì từ trong nhà chuyển ra ngoài.”
"Trùng hợp như vậy? Các người có thể —— chờ đã, ly hôn năm trước, có một đứa con sáu bảy tuổi, có tiền, chưa tới ba mươi tuổi?”
Nhậm Duy Đông gật đầu: "Làm sao vậy?” Nói xong tát vào đầu.
"Xem ra em tự đoán được."
Nhậm Duy Đông khó có thể tin được: "Cô thiên chọn vạn tuyển lại tìm cô ấy?”
"Nếu cô ấy làm việc ở trường, theo lời giới thiệu, vợ hiền, mẹ tốt. Thì là cô ấy.”
Nhâm Duy Đông: "..."
"Chuyện này không thích hợp." Người ở đầu dây bên kia thay Nhậm Duy Đông nói ra, "Thời gian, mười giờ sáng mai, địa điểm, KFC.”
Nhâm Duy Đông thở dài một hơi, vô lực cúp điện thoại nhắm mắt lại.
Chu Bội Lan bước vào: "Thế giới đại chiến? Chiến tranh thế giới cũng không cần phải để con lo lắng.”
"Mẹ, để con thanh tịnh một lát đi." Nhậm Duy Đông vốn có hơi loạn đầu càng rối loạn.
Chu Bội Lan thấy thế nhất thời ý thức được có chuyện lớn, ngồi xuống bên cạnh anh muốn nói gì, Nhâm Duy Đông đột nhiên mở mắt ra, bà sợ tới mức nuốt lời về.
Nhâm Duy Đông thông minh, được ông bà nội nuôi dưỡng có tính cách phóng đãng nhiệt tình, rất được đứa nhỏ trong ngõ yêu thích, ở trường cũng được ăn ngon.
Chu Bội Lan hiếm khi có thể nhìn thấy con trai mình lo lắng. Mấy năm gần đây bà không chỉ một lần cằn nhằn với bạn già, con trai càng sống càng tiêu sái, sợ là càng ngày càng không muốn tìm đối tượng.
"Cô gái kia không được?" Chu Bội Lan thăm dò hỏi: "Hay là cô con điện thoại nói ánh mắt con cao, bảo con tàm tạm là được rồi, đừng chọn nữa?”
Nhậm Duy Đông không muốn nhận chuyện này. Nếu đối phương thật sự đến trễ, không thấy anh thì quay đầu đã gọi điện thoại cho cô anh, cô anh tất nhiên sẽ gọi tới nói cho mẹ anh biết, đến lúc đó lão thái thái lại sẽ quở trách anh.
Nhậm Duy Đông chủ động thẳng thắn: "Không thấy người. Có lẽ người ta không bắt kịp xe buýt. Y Y không muốn chờ, nên con dẫn con bé ra ngoài.”
Đối tượng xem mắt của con trai quan trọng, cháu gái vui vẻ càng quan trọng hơn. Chu Bội Lan không chút suy nghĩ đã nói: "Không gặp thì không gặp. Con trai mẹ vẫn chưa thể tìm thấy đối tượng thôi. Vậy con sao đấy?”
"Mẹ thật sự muốn biết?" Nhâm Duy Đông xoay người nghiêm túc hỏi bà.
Chu Bội Lan đột nhiên không muốn biết, nhưng lòng hiếu kỳ không chịu nổi: "Trời sắp sụp đổ?”
Nhậm Duy Đông: "Mẹ có gặp mẹ của bạn học Y Y tên Tiểu Bắc không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.