Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 49:
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
27/08/2023
Chu Bội Lan hoảng hốt dặn dò: "Đừng làm bậy.”
“Lo lắng con tìm người thu thập Lý Hữu Lương?”
Chu Bội Lan cũng không phải lo lắng. Trước kia buông tha cho anh ta là bởi vì không muốn liên lụy đến Lâm Vân Hương. Hiện tại hai vợ chồng ly hôn, Nhậm Duy Đông còn có băn khoăn gì nữa.
Nhậm Duy Đông: "Con sống đủ rồi sao? Hơn nữa, anh ta cũng không xứng để con động thủ. Con đi tìm Bằng Tử.”
Nhâm Giác Tân tin tưởng: "Không cần nói gì, Lý Hữu Lương cũng cha của Tiểu Bắc. Trừ khi anh ta không muốn trở thành một người cha của đứa nhỏ nữa.” Đồng chí già nói xong liếc mắt nhìn con trai một cái. Nhâm Duy Đông cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nhâm Y Y an ủi bà nội: "Ba thông minh như thế mới không làm chuyện ngu ngốc.”
Trước kia chỉ là viên chức nhỏ, Nhâm Duy Đông muốn thu thập Lý Hữu Lương cũng chỉ có thể cùng bạn từ nhỏ làm. Hiện giờ anh vừa tỏ thái độ đã có người thay anh giày vò Lý Hữu Lương. Nhưng làm như vậy cũng có tai họa ngầm, dễ bị Lý Hữu Lương lấy ra bán thảm với Tiểu Bắc.
Nhậm Duy Đông cũng không quên câu nói "Ba thương con" của Tiểu Bắc.
Nếu muốn mình thoát ra sạch sẽ, vậy phải không thể khiến người ta liên tưởng đến anh.
"Bằng Tử" trong miệng Nhậm Duy Đông là Trương Bằng quản lý quán cà phê, sàn nhảy v.v... Trương Bằng lớn hơn Nhậm Duy Đông hai tuổi, không kịp thời bằng Nhậm Duy Đông, mới về nông thôn tiếp nhận giáo dục thanh niên trí thức thì đã khôi phục thi đại học. Trương Bằng ở nông thôn sáu bảy năm.
Nam thanh niên độc thân đầu thập niên 80 muốn về thành phố thì nhờ người ra mặt là có thể điều về. Trương Bằng về không có việc làm, Nhâm Duy Đông muốn từ chức, người trước có thể chịu khổ, người sau không thiếu can đảm, trong nhà cũng có thể duy trì, mỗi người cộng lại chút, bắt đầu con đường đi ngược số đông.
Hai người còn lại gia nhập vào cũng lớn hơn Nhậm Duy Đông một ít, nhưng may mắn hơn Trương Bằng, có thể được nhận thay việc của trưởng bối. Tuy nói là công nhân bình thường, tốt xấu gì cũng không cần tới nông thôn làm ruộng.
Giữa thập niên 80, tiểu thương trên đường có nhiều hơn, người kiếm tiền cũng nhiều hơn, chênh lệch giàu nghèo rõ ràng hơn, một vị trong đó rục rịch, xác định Nhâm Duy Đông đồng ý dẫn bọn họ mới dám từ chức.
Bọn họ không can đảm dám làm bằng Trương Bằng, Nhâm Duy Đông có chủ ý xấu gì cũng sẽ tìm Trương Bằng.
Đứa nhỏ Trương Bằng nhỏ hơn Y Y mấy tuổi, Nhâm Duy Đông đến nhà anh ấy, Trương Bằng đang bận rộn dỗ dành đứa nhỏ. Trương Bằng theo Nhâm Duy Đông kiếm tiền, hàng xóm láng giềng mới có người giới thiệu đối tượng cho anh ấy. Khi vợ Trương Bằng và Trương Bằng xem mắt cũng đã biết chuyện này. Cô ấy thấy Nhậm Duy Đông đến, ôm đứa bé đi ra ngoài.
Cha mẹ Trương Bằng đi theo, anh dâu và em trai và em dâu anh ấy duỗi đầu muốn nghe lén.
Lâm Vân Hương nếu ở đây nhất định thấy quen mắt, bởi vì nhà họ Trương không khác gì nhà mẹ đẻ của cô. Khác nhau ở chỗ nhà cô có mấy người nhà mẹ đẻ cô ở, Trương gia là một gia đình lớn ở cùng một chỗ.
Nhâm Duy Đông nháy mắt với Trương Bằng, hai người đi về phía đầu ngõ.
Nhâm Duy Đông quay đầu lại nhìn lại, không ai đi theo mới yên tâm: "Khi nào chuyển ra ngoài?”
"Không có tiền. Ông chủ tài trợ chút?”
Nhâm Duy Đông không muốn để ý tới anh ấy.
Trương Bằng ngoài mặt làm việc cho Nhậm Duy Đông, thật ra lấy cổ phần công ty. Nhậm Duy Đông một năm có trăm vạn, Trương Bằng ít nhất cũng có mười vạn. Mấy năm gần đây mấy người kiếm được không ít tiền, đừng nói một căn nhà, ba căn nhà Trương Bằng cũng có thể mua được.
Nhâm Duy Đông không hiểu vì sao anh ấy còn chen chúc với cha mẹ, anh chị dâu, nhiều người ở trong nhà tới ăn cơm cũng không ngồi được.
"Có việc phải không?" Vừa qua giờ cơm đã tới tìm anh ấy, Trương Bằng rất khẳng định.
Nhâm Duy Đông: "Tôi đã liên lạc với Lâm Vân Hương.”
Trương Bằng không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào thì vừa ngạc nhiên lại sửng sốt, sau đó chân thành thấy vui vẻ thay anh: "Muốn anh em làm gì?”
Nhâm Duy Đông không tiện nói về chuyện thay anh họ xem mắt, nếu không Trương Bằng nhất định sẽ cười hụt hơi: "Y Y và con trai cô ấy chơi rất thân. Hôm nay tôi đưa theo Y Y đi qua không khéo bị Lý Hữu Lương bắt gặp.”
Trương Bằng lại nhất thời không kịp phản ứng: “Anh ta không phải đã, ly hôn với Lâm Vân Hương rồi sao?”
"Anh ta và người phụ nữ kia chỉ là chơi đùa, không muốn ly hôn."
Trương Bằng không khỏi nhíu mày: "Anh ta có ý gì? Ăn trong bát nhìn vào nồi? Hay là muốn giải quyết việc của người phụ nữ kia rồi tái hôn?”
"Tôi cảm thấy anh ta không chết tâm được. Nên muốn tìm cho anh ta gì đó để làm.” Nhâm Duy Đông nói ra kế hoạch của mình. Trương Bằng nghe xong lắc đầu, quá phiền phức.
“Lo lắng con tìm người thu thập Lý Hữu Lương?”
Chu Bội Lan cũng không phải lo lắng. Trước kia buông tha cho anh ta là bởi vì không muốn liên lụy đến Lâm Vân Hương. Hiện tại hai vợ chồng ly hôn, Nhậm Duy Đông còn có băn khoăn gì nữa.
Nhậm Duy Đông: "Con sống đủ rồi sao? Hơn nữa, anh ta cũng không xứng để con động thủ. Con đi tìm Bằng Tử.”
Nhâm Giác Tân tin tưởng: "Không cần nói gì, Lý Hữu Lương cũng cha của Tiểu Bắc. Trừ khi anh ta không muốn trở thành một người cha của đứa nhỏ nữa.” Đồng chí già nói xong liếc mắt nhìn con trai một cái. Nhâm Duy Đông cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nhâm Y Y an ủi bà nội: "Ba thông minh như thế mới không làm chuyện ngu ngốc.”
Trước kia chỉ là viên chức nhỏ, Nhâm Duy Đông muốn thu thập Lý Hữu Lương cũng chỉ có thể cùng bạn từ nhỏ làm. Hiện giờ anh vừa tỏ thái độ đã có người thay anh giày vò Lý Hữu Lương. Nhưng làm như vậy cũng có tai họa ngầm, dễ bị Lý Hữu Lương lấy ra bán thảm với Tiểu Bắc.
Nhậm Duy Đông cũng không quên câu nói "Ba thương con" của Tiểu Bắc.
Nếu muốn mình thoát ra sạch sẽ, vậy phải không thể khiến người ta liên tưởng đến anh.
"Bằng Tử" trong miệng Nhậm Duy Đông là Trương Bằng quản lý quán cà phê, sàn nhảy v.v... Trương Bằng lớn hơn Nhậm Duy Đông hai tuổi, không kịp thời bằng Nhậm Duy Đông, mới về nông thôn tiếp nhận giáo dục thanh niên trí thức thì đã khôi phục thi đại học. Trương Bằng ở nông thôn sáu bảy năm.
Nam thanh niên độc thân đầu thập niên 80 muốn về thành phố thì nhờ người ra mặt là có thể điều về. Trương Bằng về không có việc làm, Nhâm Duy Đông muốn từ chức, người trước có thể chịu khổ, người sau không thiếu can đảm, trong nhà cũng có thể duy trì, mỗi người cộng lại chút, bắt đầu con đường đi ngược số đông.
Hai người còn lại gia nhập vào cũng lớn hơn Nhậm Duy Đông một ít, nhưng may mắn hơn Trương Bằng, có thể được nhận thay việc của trưởng bối. Tuy nói là công nhân bình thường, tốt xấu gì cũng không cần tới nông thôn làm ruộng.
Giữa thập niên 80, tiểu thương trên đường có nhiều hơn, người kiếm tiền cũng nhiều hơn, chênh lệch giàu nghèo rõ ràng hơn, một vị trong đó rục rịch, xác định Nhâm Duy Đông đồng ý dẫn bọn họ mới dám từ chức.
Bọn họ không can đảm dám làm bằng Trương Bằng, Nhâm Duy Đông có chủ ý xấu gì cũng sẽ tìm Trương Bằng.
Đứa nhỏ Trương Bằng nhỏ hơn Y Y mấy tuổi, Nhâm Duy Đông đến nhà anh ấy, Trương Bằng đang bận rộn dỗ dành đứa nhỏ. Trương Bằng theo Nhâm Duy Đông kiếm tiền, hàng xóm láng giềng mới có người giới thiệu đối tượng cho anh ấy. Khi vợ Trương Bằng và Trương Bằng xem mắt cũng đã biết chuyện này. Cô ấy thấy Nhậm Duy Đông đến, ôm đứa bé đi ra ngoài.
Cha mẹ Trương Bằng đi theo, anh dâu và em trai và em dâu anh ấy duỗi đầu muốn nghe lén.
Lâm Vân Hương nếu ở đây nhất định thấy quen mắt, bởi vì nhà họ Trương không khác gì nhà mẹ đẻ của cô. Khác nhau ở chỗ nhà cô có mấy người nhà mẹ đẻ cô ở, Trương gia là một gia đình lớn ở cùng một chỗ.
Nhâm Duy Đông nháy mắt với Trương Bằng, hai người đi về phía đầu ngõ.
Nhâm Duy Đông quay đầu lại nhìn lại, không ai đi theo mới yên tâm: "Khi nào chuyển ra ngoài?”
"Không có tiền. Ông chủ tài trợ chút?”
Nhâm Duy Đông không muốn để ý tới anh ấy.
Trương Bằng ngoài mặt làm việc cho Nhậm Duy Đông, thật ra lấy cổ phần công ty. Nhậm Duy Đông một năm có trăm vạn, Trương Bằng ít nhất cũng có mười vạn. Mấy năm gần đây mấy người kiếm được không ít tiền, đừng nói một căn nhà, ba căn nhà Trương Bằng cũng có thể mua được.
Nhâm Duy Đông không hiểu vì sao anh ấy còn chen chúc với cha mẹ, anh chị dâu, nhiều người ở trong nhà tới ăn cơm cũng không ngồi được.
"Có việc phải không?" Vừa qua giờ cơm đã tới tìm anh ấy, Trương Bằng rất khẳng định.
Nhâm Duy Đông: "Tôi đã liên lạc với Lâm Vân Hương.”
Trương Bằng không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào thì vừa ngạc nhiên lại sửng sốt, sau đó chân thành thấy vui vẻ thay anh: "Muốn anh em làm gì?”
Nhâm Duy Đông không tiện nói về chuyện thay anh họ xem mắt, nếu không Trương Bằng nhất định sẽ cười hụt hơi: "Y Y và con trai cô ấy chơi rất thân. Hôm nay tôi đưa theo Y Y đi qua không khéo bị Lý Hữu Lương bắt gặp.”
Trương Bằng lại nhất thời không kịp phản ứng: “Anh ta không phải đã, ly hôn với Lâm Vân Hương rồi sao?”
"Anh ta và người phụ nữ kia chỉ là chơi đùa, không muốn ly hôn."
Trương Bằng không khỏi nhíu mày: "Anh ta có ý gì? Ăn trong bát nhìn vào nồi? Hay là muốn giải quyết việc của người phụ nữ kia rồi tái hôn?”
"Tôi cảm thấy anh ta không chết tâm được. Nên muốn tìm cho anh ta gì đó để làm.” Nhâm Duy Đông nói ra kế hoạch của mình. Trương Bằng nghe xong lắc đầu, quá phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.