[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão
Chương 29: Hiểu Lầm Lớn (2)
Trì Mạch
01/04/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mọi người đến đây mà xem. Ai nói trò chơi của tôi là lừa đảo? Con trai tôi mới ba tuổi, cậu bé có thể viết từng chữ một mà không sai chút nào.”
“Thật không? Cậu bé còn nhỏ như vậy mà.”
“Con của tôi cũng tầm tuổi này nhưng còn chưa biết cầm đũa nữa.”
“Có thiên tài như vậy thật sao? Cậu bé ba tuổi thật sự viết được 600 con số sao? Không phải chứ?”
Tuy nhiên, sau khi mọi người truyền tay nhau cùng đọc,thì đúng là những con số trên tờ giấy này tuy quanh co và trông giống như sâu bướm đang bò, nhưng chúng thực sự được viết từng chữ một. Cũng có người nghi ngờ Tranh Tranh không biết cầm bút, cậu bé lập tức cầm bút viết từng chữ, tuy rằng không ngay ngắn như người lớn, tốc độ cũng chậm, nhưng nhìn từ nét chữ có thể đoán được tờ giấy vừa rồi là do cậu viết.
Tuổi còn nhỏ có thể tập đếm đã không dễ dàng, nhưng cậu bé có thể viết được nhiều con số như vậy, ngay cả người phụ nữ kia cũng không nói được lời nào, lập tức miễn cưỡng ném tiền, vẻ mặt đầy xấu hổ và tức giận rời đi.
Tô Duy Duy thậm chí còn ngạc nhiên hơn họ, làm sao một đứa trẻ ba tuổi có thể làm được điều này? Sau đó, cô mới biết rằng Tranh Tranh không phải là một đứa trẻ ba tuổi bình thường. Đầu tiên, Tranh Tranh là nhân vật trong tiểu thuyết nên không thể đánh giá theo lẽ thường. Thứ hai, trong tiểu thuyết có nói rằng Tranh Tranh có thiên phú trong phương diện hội hoạ cùng toán học, có thiên phú đến mức độ nào vậy chứ? Người ta nói rằng đôi mắt của Tranh Tranh giống như máy ảnh chạy bằng cơm, chỉ cần cậu bé nhìn qua đồ vật thì sẽ không bao giờ quên, chỉ cần dạy một lần là đã nhớ, đặc biệt cậu rất nhạy cảm với các con số…
Tô Duy Duy nuốt nước bọt, con trai cô là một ông chủ lớn, sao cô lại quên được chứ.
Mọi người xung quanh đang khen ngợi Tranh Tranh, cậu bé mím môi nhìn Tô Duy Duy, ánh mắt lấp lánh, trên mặt tràn đầy chờ mong, Tô Duy Duy cười với cậu bé, sờ đầu khen ngợi: “Tranh Tranh thật xuất sắc! Còn giỏi hơn cả mẹ nha!”
Khóe miệng Tranh Tranh nhếch lên, cái này mà gọi là lợi hại sao? Hóa ra chỉ cần cậu biểu hiện tốt hơn một chút thì mẹ sẽ khen cậu. Cậu quyết định sau này phải biểu hiện thật tốt, để mẹ biết lợi hại hơn Lương Tiểu Muội rất nhiều!
Từ sau khi Tranh Tranh bộc lộ tài năng thì càng có nhiều người đến thách đấu hơn. Chạng vạng tối, lúc Tô Duy Duy đếm tiền thì thấy rằng tiền trong tay mình nhiều hơn hôm qua vài tệ.
Cô không có đồ gì cần thu dọn để đóng gói, phủi mông một cái là có thể rời đi ngay rồi. Trước khi cô đi, mấy người hàng xóm đã ngăn cô lại để hỏi chuyện.
Bác gái kích động nói: “Cô gái nhỏ, cháu nói cho bác nghe xem, rốt cuộc bí quyết là gì?”
“Bác xem hai ngày rồi, cũng không có ai viết đúng được cả. Chẳng nhẽ vấn đề ở giấy của cháu sao? Không lẽ lúc viết chữ cháu làm người ta bị ngắt quãng à?”
Tô Duy Duy mỉm cười lắc đầu: “Nào có chứ, không phải mọi người đều nhìn thấy sao? Tờ giấy không có vấn đề gì, cháu cũng chưa bao giờ chơi trò ngắt quãng cả. Kỳ thật trò chơi này cũng không có bí quyết gì.”
“Không có bí quyết sao?” Đương nhiên bác gái không tin được: “Sao mà không có bí quyết được? Bác nói này cháu gái, cháu không muốn nói cho bác biết sao? Sợ bác tranh mánh buôn bán của cháu sao? Yên tâm đi, bác nhất định sẽ không dọn hàng gần gian hàng của cháu.”
“Mọi người đến đây mà xem. Ai nói trò chơi của tôi là lừa đảo? Con trai tôi mới ba tuổi, cậu bé có thể viết từng chữ một mà không sai chút nào.”
“Thật không? Cậu bé còn nhỏ như vậy mà.”
“Con của tôi cũng tầm tuổi này nhưng còn chưa biết cầm đũa nữa.”
“Có thiên tài như vậy thật sao? Cậu bé ba tuổi thật sự viết được 600 con số sao? Không phải chứ?”
Tuy nhiên, sau khi mọi người truyền tay nhau cùng đọc,thì đúng là những con số trên tờ giấy này tuy quanh co và trông giống như sâu bướm đang bò, nhưng chúng thực sự được viết từng chữ một. Cũng có người nghi ngờ Tranh Tranh không biết cầm bút, cậu bé lập tức cầm bút viết từng chữ, tuy rằng không ngay ngắn như người lớn, tốc độ cũng chậm, nhưng nhìn từ nét chữ có thể đoán được tờ giấy vừa rồi là do cậu viết.
Tuổi còn nhỏ có thể tập đếm đã không dễ dàng, nhưng cậu bé có thể viết được nhiều con số như vậy, ngay cả người phụ nữ kia cũng không nói được lời nào, lập tức miễn cưỡng ném tiền, vẻ mặt đầy xấu hổ và tức giận rời đi.
Tô Duy Duy thậm chí còn ngạc nhiên hơn họ, làm sao một đứa trẻ ba tuổi có thể làm được điều này? Sau đó, cô mới biết rằng Tranh Tranh không phải là một đứa trẻ ba tuổi bình thường. Đầu tiên, Tranh Tranh là nhân vật trong tiểu thuyết nên không thể đánh giá theo lẽ thường. Thứ hai, trong tiểu thuyết có nói rằng Tranh Tranh có thiên phú trong phương diện hội hoạ cùng toán học, có thiên phú đến mức độ nào vậy chứ? Người ta nói rằng đôi mắt của Tranh Tranh giống như máy ảnh chạy bằng cơm, chỉ cần cậu bé nhìn qua đồ vật thì sẽ không bao giờ quên, chỉ cần dạy một lần là đã nhớ, đặc biệt cậu rất nhạy cảm với các con số…
Tô Duy Duy nuốt nước bọt, con trai cô là một ông chủ lớn, sao cô lại quên được chứ.
Mọi người xung quanh đang khen ngợi Tranh Tranh, cậu bé mím môi nhìn Tô Duy Duy, ánh mắt lấp lánh, trên mặt tràn đầy chờ mong, Tô Duy Duy cười với cậu bé, sờ đầu khen ngợi: “Tranh Tranh thật xuất sắc! Còn giỏi hơn cả mẹ nha!”
Khóe miệng Tranh Tranh nhếch lên, cái này mà gọi là lợi hại sao? Hóa ra chỉ cần cậu biểu hiện tốt hơn một chút thì mẹ sẽ khen cậu. Cậu quyết định sau này phải biểu hiện thật tốt, để mẹ biết lợi hại hơn Lương Tiểu Muội rất nhiều!
Từ sau khi Tranh Tranh bộc lộ tài năng thì càng có nhiều người đến thách đấu hơn. Chạng vạng tối, lúc Tô Duy Duy đếm tiền thì thấy rằng tiền trong tay mình nhiều hơn hôm qua vài tệ.
Cô không có đồ gì cần thu dọn để đóng gói, phủi mông một cái là có thể rời đi ngay rồi. Trước khi cô đi, mấy người hàng xóm đã ngăn cô lại để hỏi chuyện.
Bác gái kích động nói: “Cô gái nhỏ, cháu nói cho bác nghe xem, rốt cuộc bí quyết là gì?”
“Bác xem hai ngày rồi, cũng không có ai viết đúng được cả. Chẳng nhẽ vấn đề ở giấy của cháu sao? Không lẽ lúc viết chữ cháu làm người ta bị ngắt quãng à?”
Tô Duy Duy mỉm cười lắc đầu: “Nào có chứ, không phải mọi người đều nhìn thấy sao? Tờ giấy không có vấn đề gì, cháu cũng chưa bao giờ chơi trò ngắt quãng cả. Kỳ thật trò chơi này cũng không có bí quyết gì.”
“Không có bí quyết sao?” Đương nhiên bác gái không tin được: “Sao mà không có bí quyết được? Bác nói này cháu gái, cháu không muốn nói cho bác biết sao? Sợ bác tranh mánh buôn bán của cháu sao? Yên tâm đi, bác nhất định sẽ không dọn hàng gần gian hàng của cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.