Thập Niên: Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
Chương 9: Chạm Mặt 3
Hồng Cần Tô Tửu
08/11/2022
Có tiếng cười khúc khích đằng sau, cô gần như không cần tìm cũng biết cậu bé đang ở đâu.
Sau khi đếm đến mười, Lê Tuyết bắt đầu tìm người, nhìn thoáng qua cô đã nhìn thấy, còn cố ý giả vờ như không nhìn thấy để đi tìm cậu bé.
"Ấy? Em trai đi đâu rồi nhỉ?"
"Em trai mình đâu?"
"Em ơi, chị nhìn thấy em rồi, mau đi ra đi!"
Anh chàng nhỏ bé nấp sau chiếc ghế sô pha và che miệng cười.
Sau khi giả vờ tìm một hồi, cô giả vờ tìm thấy cậu bé và ôm lấy cậu bé: "Ô!"
"Hóa ra là ở đây!"
"Ha ha ha..." Cậu bé vui vẻ cười.
"Em còn muốn trốn!"
"Được, đừng chạy xa đâu đấy."
...
Tới lui mấy lần, thời gian tìm kiếm của Lê Tuyết càng ngày càng ngắn, sau vài lần, cậu bé cũng học nhanh và bắt đầu ẩn náu kỹ hơn.
Cuối cùng khi cậu bé bị phát hiện, đúng lúc Triệu Cầm đi lên gõ cửa: "Xuống ăn cơm đi."
"Từ xa mẹ đã nghe thấy tiếng của hai con rồi, mau xuống ăn cơm đi!"
Lê Tuyết bế em trai bước ra ngoài, dỗ dành cậu nhóc đang không tình nguyện: "Ngày mai chơi tiếp, đi ăn cơm trước đã nhé."
Khi đi ra ngoài nhìn thấy Triệu Cầm, cười cong cả mắt, cô đưa cậu bé cho bà và lắc cánh tay: "Thằng nhóc này thông minh thật, con chơi trò trốn tìm với nó mà nó càng ngày càng biết trốn."
Cô liếc nhìn đối diện, giọng vô ý cao hơn: "Mấy ngày trước thì đứng ở sau sô pha, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy, hiện tại biết chui xuống gầm giường luôn rồi."
Cánh cửa đối diện vẫn mở hé, có ánh sáng chiếu qua.
Triệu Cầm cười cười: "Đúng vậy, thông minh hơn con khi còn bé nhiều."
"Con ngốc nghếch, chơi ú oà với người ta mà trời tối rồi vẫn còn trốn không chịu chui ra. Mọi người về ăn cơm hết, chỉ có mình con đứng ở đó, mẹ kéo con đi con còn không chịu!"
Nghĩ đến đây, Triệu Cầm vừa tức vừa buồn cười.
Lê Dịch sờ cái mũi của mình, phát hiện “Lê Tuyết” có chút giống cô, khi còn bé cô cũng đã từng làm chuyện này, là anh trai của cô kéo theo bạn học trêu chọc cô.
Lúc đó cô còn nhỏ và hoàn toàn là người theo đuôi, anh trai cô nghĩ cô phiền phức nên nói chơi trốn tìm, cô trốn. Ai mà biết anh trai và bạn học lẻn đi chơi bóng rổ, đến bữa tối mà vẫn chưa thấy cô về mới bắt đầu lo lắng, cả nhà đi ra ngoài tìm!
Sau khi tìm thấy cô cô còn rất tự hào, nghĩ rằng anh trai cô tìm kiếm cả buổi chiều cũng không tìm thấy mình!
Giờ nghĩ lại vừa cảm thấy hoài niệm vừa có chút chua xót, không biết cha mẹ và anh trai mình như thế nào rồi?
Cô thở dài, nhíu mày và giấu đi những cảm xúc bất chợt của mình.
...
Ngày hôm sau, Lê Tuyết ăn sáng xong và đúng 7:10 xuất phát từ nhà họ Lục.
Sau khi đạp xe đi được một lúc, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ và đếm thời gian.
Lục Lương cũng đang học ở trường trung học phổ thông số 3, cậu là học sinh lớp 10. Lúc sáng cô và cậu còn chạm mặt nhau, ngày nào cậu cũng ra ngoài muộn, khi đến trường thì hầu như đều là đúng giờ vào lớp.
Lê Tuyết từ nhỏ đến lớn luôn là một người hăng hái, khi còn là một học sinh, vào mỗi buổi sáng cô ước mình sẽ là người đến lớp đầu tiên. Hôm nay để gặp được Lục Lương, cô cũng coi như đã hao tổn tâm huyết lắm rồi.
Đối với cô mà nói, dù không có cơ hội cũng phải tạo cơ hội, gặp nhiều lần thì biết đâu bất ngờ sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Không biết hôm nay có gặp được cậu không?
Cô chậm rãi đạp xe đến trường học, trước cổng trường không có ai, ngay cả học sinh thường đứng gác cũng không có.
Bây giờ chắc hẳn là giờ tự học, cô cảm thấy hơi mất hứng, chắc hôm nay lại không gặp nhau rồi.
Tuy nhiên, khi cô vừa đẩy xe vào thì một chiếc ô tô màu đen từ phía sau bất ngờ lao tới.
Nó dừng lại cách cô không xa.
Trái tim cô chợt đập nhanh, cô nắm chặt tay cầm xe rồi giả vờ bình tĩnh nhìn sang bên cạnh.
Cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy quen thuộc bước xuống.
Chắc là cảm nhận được có ai đó, cậu cũng nhìn sang.
Sau khi đếm đến mười, Lê Tuyết bắt đầu tìm người, nhìn thoáng qua cô đã nhìn thấy, còn cố ý giả vờ như không nhìn thấy để đi tìm cậu bé.
"Ấy? Em trai đi đâu rồi nhỉ?"
"Em trai mình đâu?"
"Em ơi, chị nhìn thấy em rồi, mau đi ra đi!"
Anh chàng nhỏ bé nấp sau chiếc ghế sô pha và che miệng cười.
Sau khi giả vờ tìm một hồi, cô giả vờ tìm thấy cậu bé và ôm lấy cậu bé: "Ô!"
"Hóa ra là ở đây!"
"Ha ha ha..." Cậu bé vui vẻ cười.
"Em còn muốn trốn!"
"Được, đừng chạy xa đâu đấy."
...
Tới lui mấy lần, thời gian tìm kiếm của Lê Tuyết càng ngày càng ngắn, sau vài lần, cậu bé cũng học nhanh và bắt đầu ẩn náu kỹ hơn.
Cuối cùng khi cậu bé bị phát hiện, đúng lúc Triệu Cầm đi lên gõ cửa: "Xuống ăn cơm đi."
"Từ xa mẹ đã nghe thấy tiếng của hai con rồi, mau xuống ăn cơm đi!"
Lê Tuyết bế em trai bước ra ngoài, dỗ dành cậu nhóc đang không tình nguyện: "Ngày mai chơi tiếp, đi ăn cơm trước đã nhé."
Khi đi ra ngoài nhìn thấy Triệu Cầm, cười cong cả mắt, cô đưa cậu bé cho bà và lắc cánh tay: "Thằng nhóc này thông minh thật, con chơi trò trốn tìm với nó mà nó càng ngày càng biết trốn."
Cô liếc nhìn đối diện, giọng vô ý cao hơn: "Mấy ngày trước thì đứng ở sau sô pha, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy, hiện tại biết chui xuống gầm giường luôn rồi."
Cánh cửa đối diện vẫn mở hé, có ánh sáng chiếu qua.
Triệu Cầm cười cười: "Đúng vậy, thông minh hơn con khi còn bé nhiều."
"Con ngốc nghếch, chơi ú oà với người ta mà trời tối rồi vẫn còn trốn không chịu chui ra. Mọi người về ăn cơm hết, chỉ có mình con đứng ở đó, mẹ kéo con đi con còn không chịu!"
Nghĩ đến đây, Triệu Cầm vừa tức vừa buồn cười.
Lê Dịch sờ cái mũi của mình, phát hiện “Lê Tuyết” có chút giống cô, khi còn bé cô cũng đã từng làm chuyện này, là anh trai của cô kéo theo bạn học trêu chọc cô.
Lúc đó cô còn nhỏ và hoàn toàn là người theo đuôi, anh trai cô nghĩ cô phiền phức nên nói chơi trốn tìm, cô trốn. Ai mà biết anh trai và bạn học lẻn đi chơi bóng rổ, đến bữa tối mà vẫn chưa thấy cô về mới bắt đầu lo lắng, cả nhà đi ra ngoài tìm!
Sau khi tìm thấy cô cô còn rất tự hào, nghĩ rằng anh trai cô tìm kiếm cả buổi chiều cũng không tìm thấy mình!
Giờ nghĩ lại vừa cảm thấy hoài niệm vừa có chút chua xót, không biết cha mẹ và anh trai mình như thế nào rồi?
Cô thở dài, nhíu mày và giấu đi những cảm xúc bất chợt của mình.
...
Ngày hôm sau, Lê Tuyết ăn sáng xong và đúng 7:10 xuất phát từ nhà họ Lục.
Sau khi đạp xe đi được một lúc, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ và đếm thời gian.
Lục Lương cũng đang học ở trường trung học phổ thông số 3, cậu là học sinh lớp 10. Lúc sáng cô và cậu còn chạm mặt nhau, ngày nào cậu cũng ra ngoài muộn, khi đến trường thì hầu như đều là đúng giờ vào lớp.
Lê Tuyết từ nhỏ đến lớn luôn là một người hăng hái, khi còn là một học sinh, vào mỗi buổi sáng cô ước mình sẽ là người đến lớp đầu tiên. Hôm nay để gặp được Lục Lương, cô cũng coi như đã hao tổn tâm huyết lắm rồi.
Đối với cô mà nói, dù không có cơ hội cũng phải tạo cơ hội, gặp nhiều lần thì biết đâu bất ngờ sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Không biết hôm nay có gặp được cậu không?
Cô chậm rãi đạp xe đến trường học, trước cổng trường không có ai, ngay cả học sinh thường đứng gác cũng không có.
Bây giờ chắc hẳn là giờ tự học, cô cảm thấy hơi mất hứng, chắc hôm nay lại không gặp nhau rồi.
Tuy nhiên, khi cô vừa đẩy xe vào thì một chiếc ô tô màu đen từ phía sau bất ngờ lao tới.
Nó dừng lại cách cô không xa.
Trái tim cô chợt đập nhanh, cô nắm chặt tay cầm xe rồi giả vờ bình tĩnh nhìn sang bên cạnh.
Cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy quen thuộc bước xuống.
Chắc là cảm nhận được có ai đó, cậu cũng nhìn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.