Thập Niên: Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
Chương 50: Chỉ Có Hai Người Họ 1
Hồng Cần Tô Tửu
18/11/2022
Khi Lê Tuyết trở lại chỗ ngồi của mình, Triệu Cầm và những người khác đã ngồi vào chỗ.
"Con đi đâu đấy?"
Triệu Cầm quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi cô.
Lê Tuyết nói chuyện của thằng nhóc cho bà nghe, nhưng không đề cập đến việc gặp Lục Lương: "Cũng may là không có ai ở đó, lần sau mẹ đưa nó đi đi, nhiều chuyện quá đó."
Thằng bé biết chị gái đang chê mình, nó tức giận quay đầu đi.
Triệu Cầm nhìn mà không nhịn được cười, bà giơ tay sờ đầu cậu bé, gật đầu với Lê Tuyết, khen: "Làm tốt lắm."
Mặc dù bình thường trông cô không đáng tin cậy, nhưng cô thực sự rất cẩn thận và hiểu chuyện.
Đúng lúc này, đèn trong toàn bộ phòng biểu diễn mờ đi.
Những tiếng ồn ào lắng xuống rồi im bặt.
Lê Tuyết nhìn sân khấu trước mặt, cô không khỏi nghĩ đến nội dung của truyện, mặc dù không nhớ tình tiết lắm nhưng cô cũng không cần phải đoán. Nơi nào mà có Thư Vân Hề và Lục Mạn Mạn thì e rằng sẽ có không ít chuyện, cũng không biết phía sau sân khấu đang diễn ra cảnh tượng gì?
Ngồi hồi lâu, Lê Tuyết nhìn sang bên cạnh, đúng lúc này Lục Lương đi tới.
Vừa hay bên cạnh cô có một ghế trống.
Cậu ngồi xuống.
Triệu Cầm liếc mắt nhìn sang đây, không nói chuyện, sau đó lại quay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi.
Lê Tuyết nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt lại nóng lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Triệu Cầm.
Trong nháy mắt, cô đã nhìn thấy một nhân vật khiến mình bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Ở hàng ghế đầu tiên phía trước, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đang ngồi ở giữa. Dù khoảng cách hơi xa và không nhìn rõ nhưng nhìn từ sườn mặt thanh tú và khí chất nổi bật đó thì cô cũng có thể nhận đó là nam chính Cung Cẩn Hoa của truyện.
Tác giả thường miêu tả anh ta “ấm áp và dịu dàng như ngọc”, “quý công tử nhanh nhẹn”. Hiện tại xem ra quả nhiên là phù hợp với ta, vẻ ngoài và khí chất phi thường.
Bằng không Thư Vân Hề và Lục Mạn Mạn cũng sẽ không rơi vào tay anh ta.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt có chút mãnh liệt, Cung Cẩn Hoa nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn lại.
Lê Tuyết vội cúi đầu nhìn sang chỗ khác.
Lục Lương ngồi bên cạnh thấy vậy, sắc mặt lạnh đi, Cung Cẩn Hoa quay người lại, ngước mắt quét qua sau lưng cậu.
Tấm màn trên sân khấu bất ngờ được kéo đi, thu hút sự chú ý của mọi người.
Âm nhạc vang lên trong hội trường rộng lớn.
Nghe nói có một dàn nhạc nổi tiếng nước ngoài được mời tới làm nhạc đệm, Lê Tuyết không nghe ra nó có có gì hay, dù sao thì cô cũng cảm thấy nó giống với dàn nhạc trên TV, chỉ khác là âm thanh to hơn một chút.
Khúc dạo đầu rất dài, qua hồi lâu cũng không thấy Lục Mạn Mạn và những người khác lên sân khấu, Lê Tuyết nghĩ có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó sau sân khấu.
Trong lòng còn có chút hả hê.
Âm nhạc đột nhiên trở nên náo nhiệt, xung quanh đại sảnh rộng lớn mang theo một loại chấn động khác.
Lê Tuyết chưa bao giờ có năng khiếu âm nhạc, mặc dù đang ngồi ở đó, nhưng đầu óc cô lại tràn đầy tưởng tượng, nghĩ xem Lục Mạn Mạn và Thư Vân Hề ở sau đài sẽ chiến đấu như thế nào.
Khóe mắt liếc nhìn thằng nhóc bên cạnh đang ngẩng đầu, cậu bé không hề ngại ngùng ngáp một cái lớn, cô không nhịn được cười.
Quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy vẻ mặt thích thú trên gương mặt của khán giả phía dưới, cô lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong chốc lát cô quên mất Lục Lương đang ở bên phải mình, lúc quay đầu lại vô tình bắt gặp khuôn mặt của cậu.
Cậu cũng nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, trong chốc lát yên tĩnh đến lạ thường.
Cũng ngại ngùng đến lạ thường.
Không biết là do ngại chuyện nhà vệ sinh vừa rồi hay là xấu hổ khi hai đứa ngốc đang ngồi ở đây trong một sự hiểu biết ngầm coi nhau như hai người xa lạ.
Chắc là cả hai.
Bởi vì cô nhìn thấy sự chán nản chói mắt trong mắt cậu.
Lê Tuyết nhìn sang chỗ khác trước, khi cô quay đầu lại, âm nhạc cũng vừa kết thúc.
Đúng lúc này, đèn sân khấu lại lóe sáng.
Chắc là sắp biểu diễn rồi.
Quả nhiên, một lúc sau cô nhìn thấy Lục Mạn Mạn dẫn đầu từ phía sau đài đi lên sân khấu.
Một nhóm người đi theo phía sau, trong đó người cuối cùng là Thư Vân Hề.
Họ ở hàng ghế thứ ba, vì gần sân khấu nên Lê Tuyết có thể thấy rõ vẻ đắc ý trên gương mặt cô ta.
Nhìn bộ váy khiêu vũ trên người Lục Mạn Mạn, cô lập tức hiểu ra.
Bọn họ nhảy múa con công, trang phục của Lục Mạn Mạn đặc biệt nhất, trên nền váy là vải voan màu trắng, có trang trí lông đuôi công, cùng với đá khô trên sân khấu, trông thật là tao nhã.
Nhưng điều kỳ lạ là màu sắc của viền váy lại bị lệch lạc, tuy nhìn hơi đặc biệt nhưng khi nhìn kỹ lại trông không được hài hòa.
Lê Tuyết nghi ngờ đó là do Thư Vân Hề giở trò.
"Con đi đâu đấy?"
Triệu Cầm quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi cô.
Lê Tuyết nói chuyện của thằng nhóc cho bà nghe, nhưng không đề cập đến việc gặp Lục Lương: "Cũng may là không có ai ở đó, lần sau mẹ đưa nó đi đi, nhiều chuyện quá đó."
Thằng bé biết chị gái đang chê mình, nó tức giận quay đầu đi.
Triệu Cầm nhìn mà không nhịn được cười, bà giơ tay sờ đầu cậu bé, gật đầu với Lê Tuyết, khen: "Làm tốt lắm."
Mặc dù bình thường trông cô không đáng tin cậy, nhưng cô thực sự rất cẩn thận và hiểu chuyện.
Đúng lúc này, đèn trong toàn bộ phòng biểu diễn mờ đi.
Những tiếng ồn ào lắng xuống rồi im bặt.
Lê Tuyết nhìn sân khấu trước mặt, cô không khỏi nghĩ đến nội dung của truyện, mặc dù không nhớ tình tiết lắm nhưng cô cũng không cần phải đoán. Nơi nào mà có Thư Vân Hề và Lục Mạn Mạn thì e rằng sẽ có không ít chuyện, cũng không biết phía sau sân khấu đang diễn ra cảnh tượng gì?
Ngồi hồi lâu, Lê Tuyết nhìn sang bên cạnh, đúng lúc này Lục Lương đi tới.
Vừa hay bên cạnh cô có một ghế trống.
Cậu ngồi xuống.
Triệu Cầm liếc mắt nhìn sang đây, không nói chuyện, sau đó lại quay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi.
Lê Tuyết nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt lại nóng lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Triệu Cầm.
Trong nháy mắt, cô đã nhìn thấy một nhân vật khiến mình bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Ở hàng ghế đầu tiên phía trước, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đang ngồi ở giữa. Dù khoảng cách hơi xa và không nhìn rõ nhưng nhìn từ sườn mặt thanh tú và khí chất nổi bật đó thì cô cũng có thể nhận đó là nam chính Cung Cẩn Hoa của truyện.
Tác giả thường miêu tả anh ta “ấm áp và dịu dàng như ngọc”, “quý công tử nhanh nhẹn”. Hiện tại xem ra quả nhiên là phù hợp với ta, vẻ ngoài và khí chất phi thường.
Bằng không Thư Vân Hề và Lục Mạn Mạn cũng sẽ không rơi vào tay anh ta.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt có chút mãnh liệt, Cung Cẩn Hoa nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn lại.
Lê Tuyết vội cúi đầu nhìn sang chỗ khác.
Lục Lương ngồi bên cạnh thấy vậy, sắc mặt lạnh đi, Cung Cẩn Hoa quay người lại, ngước mắt quét qua sau lưng cậu.
Tấm màn trên sân khấu bất ngờ được kéo đi, thu hút sự chú ý của mọi người.
Âm nhạc vang lên trong hội trường rộng lớn.
Nghe nói có một dàn nhạc nổi tiếng nước ngoài được mời tới làm nhạc đệm, Lê Tuyết không nghe ra nó có có gì hay, dù sao thì cô cũng cảm thấy nó giống với dàn nhạc trên TV, chỉ khác là âm thanh to hơn một chút.
Khúc dạo đầu rất dài, qua hồi lâu cũng không thấy Lục Mạn Mạn và những người khác lên sân khấu, Lê Tuyết nghĩ có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó sau sân khấu.
Trong lòng còn có chút hả hê.
Âm nhạc đột nhiên trở nên náo nhiệt, xung quanh đại sảnh rộng lớn mang theo một loại chấn động khác.
Lê Tuyết chưa bao giờ có năng khiếu âm nhạc, mặc dù đang ngồi ở đó, nhưng đầu óc cô lại tràn đầy tưởng tượng, nghĩ xem Lục Mạn Mạn và Thư Vân Hề ở sau đài sẽ chiến đấu như thế nào.
Khóe mắt liếc nhìn thằng nhóc bên cạnh đang ngẩng đầu, cậu bé không hề ngại ngùng ngáp một cái lớn, cô không nhịn được cười.
Quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy vẻ mặt thích thú trên gương mặt của khán giả phía dưới, cô lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong chốc lát cô quên mất Lục Lương đang ở bên phải mình, lúc quay đầu lại vô tình bắt gặp khuôn mặt của cậu.
Cậu cũng nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, trong chốc lát yên tĩnh đến lạ thường.
Cũng ngại ngùng đến lạ thường.
Không biết là do ngại chuyện nhà vệ sinh vừa rồi hay là xấu hổ khi hai đứa ngốc đang ngồi ở đây trong một sự hiểu biết ngầm coi nhau như hai người xa lạ.
Chắc là cả hai.
Bởi vì cô nhìn thấy sự chán nản chói mắt trong mắt cậu.
Lê Tuyết nhìn sang chỗ khác trước, khi cô quay đầu lại, âm nhạc cũng vừa kết thúc.
Đúng lúc này, đèn sân khấu lại lóe sáng.
Chắc là sắp biểu diễn rồi.
Quả nhiên, một lúc sau cô nhìn thấy Lục Mạn Mạn dẫn đầu từ phía sau đài đi lên sân khấu.
Một nhóm người đi theo phía sau, trong đó người cuối cùng là Thư Vân Hề.
Họ ở hàng ghế thứ ba, vì gần sân khấu nên Lê Tuyết có thể thấy rõ vẻ đắc ý trên gương mặt cô ta.
Nhìn bộ váy khiêu vũ trên người Lục Mạn Mạn, cô lập tức hiểu ra.
Bọn họ nhảy múa con công, trang phục của Lục Mạn Mạn đặc biệt nhất, trên nền váy là vải voan màu trắng, có trang trí lông đuôi công, cùng với đá khô trên sân khấu, trông thật là tao nhã.
Nhưng điều kỳ lạ là màu sắc của viền váy lại bị lệch lạc, tuy nhìn hơi đặc biệt nhưng khi nhìn kỹ lại trông không được hài hòa.
Lê Tuyết nghi ngờ đó là do Thư Vân Hề giở trò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.