Thập Niên: Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
Chương 18: Gây Sự 4
Hồng Cần Tô Tửu
10/11/2022
Cậu nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng: "Cô Lê, cô không nghĩ nên nói gì đó sao?"
"Hả?"
Lê Tuyết ngẩng đầu, có chút chột dạ liếc nhìn cậu, không dám nhìn lại cái bàn lộn xộn vì sợ phải chịu tội.
Cô khoát tay: "Chuyện đó... thật sự rất thông cảm, tôi có thể hiểu được cảm xúc của cậu!"
Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của cậu, cuối cùng cô mặt dày bắt chước lời nói của Triệu Cầm: "Không sao, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho giáo viên của cậu để giải thích sự tình."
"Bây giờ tôi sẽ đi dạy dỗ nó, cậu đừng nóng giận, buổi tối đi ngủ sớm, thức khuya có hại cho sức khỏe."
Cô nói xong muốn đi ra ngoài như một kẻ chơi đểu, mặc kệ Lục Lương có cản đường hay không, cô trực tiếp đẩy người ra.
Lục Lương bị đẩy sang một bên, lưng đập vào khung cửa, nhìn cô đang chạy trốn, cậu nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Sao hôm nay cô Lê lại lễ phép vậy?"
Lời nói nhẹ nhàng khiến Lê Tuyết nghe ra ý khác.
Cơ thể cô sững lại trong giây lát, sau đó cô cắn răng giả vờ như không nghe thấy gì rồi bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Cô còn không dám quay người lại.
Lục Lương đã cảm nhận được điều gì đó sao?
Người này sắc bén thật đấy!
Lê Tuyết lo lắng đi vòng quanh trong phòng, phát hiện xét đến cùng thì trách nhiệm thuộc về thằng nhóc thối kia.
Nếu không phải quá tức giận, cô cũng sẽ không quên giả làm “Lê Tuyết”.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê!
Cô giao tiếp với Triệu Cầm mỗi ngày đều thay đổi từng chút một, học theo “Lê Tuyết” là một cô con gái ngoan ngoãn, đồng thời cô cũng từ từ bộc phát tính cách vốn có của mình.
Bởi vì cô biết rằng giả không bao giờ có thể trở thành thật, có thể giả làm “Lê Tuyết” nhất thời, nhưng không thể diễn vai cô ta cả đời được, cho nên cô mới có kế hoạch như vậy.
Và từ trong miệng của Triệu Cầm, cô phát hiện ra rằng “Lê Tuyết” có rất nhiều điểm tương đồng với mình như, tính cách nóng nảy, thẳng thắn bộp chộp,... Đồng thời, Triệu Cầm cũng rất yêu thương cô con gái này, điều này khiến cô mạnh dạn buông bỏ một số cảnh giới và đề phòng.
Nhưng Lục Lương thì khác, đặc biệt là thái độ của “Lê Tuyết” đối với một người đang có mối quan hệ cạnh tranh với em trai mình thì ngay từ đầu đã không tốt lắm!
Theo cách làm của “Lê Tuyết” mà nói, chắc hẳn là có ánh mắt khinh thường, cảm thấy em trai mình làm rất tốt, thậm chí còn có thể mắng Lục Lương!
Nói tóm lại là lần này sai càng thêm sai, đều là lỗi của thằng nhóc đó!
Thằng nhóc thối này, cô còn chưa kịp giành được sự hảo cảm của Lục Lương thì đã bị nó ngáng chân rồi!
Đúng là đồng đội ngu như heo trong truyền thuyết!
Cô khổ quá mà!
Cả ngày nghĩ ngợi đến chuyện làm thế nào để có quan hệ tốt với Lục Lương, hiện tại thì hay rồi, chắc chắn là đánh giá cảm quan cũng kém hơn!
Càng nghĩ càng tức giận, cô đoán có lẽ Lục Lương đã về phòng nên cô mở cửa ra, xoay người đi xuống lầu.
"Lục Hoài Trăn, em mau ra đây!"
Trong phòng ngủ chính trên tầng hai, thằng nhóc vùi mình trong vòng tay Triệu Cầm không chịu đi ra, cha Lục vừa tắm xong, từ phòng tắm đi ra thì nghe thấy âm thanh và cảm thấy có chút kỳ quái.
Quay người lại định mở cửa.
Ai ngờ thằng nhóc lập tức đứng trên giường kích động nhảy dựng lên: "Đừng mở!"
"Cha, đừng mở cửa!"
Cha Lục sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, mỉm cười nhìn con trai: "Con lại làm chuyện xấu gì vậy?"
Thằng bé bĩu môi, quay người lại vùi vào vòng tay mẹ mà không nói tiếng nào.
Triệu Cầm bất lực lắc đầu, tức giận dùng tay chọc vào đầu cậu bé: "Biết ngay là con chọc tức chị con, mẹ đã nói mà, sao đang yên đang lành lại nằm ỳ ở đây không chịu đi? Còn khoá trái cửa nữa!"
"Con nói xem sao con lại thiếu đòn thế hả? Sợ chị mà còn thích đi chọc giận chị!"
Cha Lục nghe xong bật cười.
Lê Tuyết ở bên ngoài hung hăng nói: "Em không ra đúng không? Để xem ngày mai chị đánh em như thế nào!"
Thằng nhóc ở bên trong nghe vậy tự tin đáp: "Em không sợ!"
Điều này hoàn toàn khiến Lê Tuyết ngã ngửa.
"Hả?"
Lê Tuyết ngẩng đầu, có chút chột dạ liếc nhìn cậu, không dám nhìn lại cái bàn lộn xộn vì sợ phải chịu tội.
Cô khoát tay: "Chuyện đó... thật sự rất thông cảm, tôi có thể hiểu được cảm xúc của cậu!"
Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của cậu, cuối cùng cô mặt dày bắt chước lời nói của Triệu Cầm: "Không sao, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho giáo viên của cậu để giải thích sự tình."
"Bây giờ tôi sẽ đi dạy dỗ nó, cậu đừng nóng giận, buổi tối đi ngủ sớm, thức khuya có hại cho sức khỏe."
Cô nói xong muốn đi ra ngoài như một kẻ chơi đểu, mặc kệ Lục Lương có cản đường hay không, cô trực tiếp đẩy người ra.
Lục Lương bị đẩy sang một bên, lưng đập vào khung cửa, nhìn cô đang chạy trốn, cậu nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Sao hôm nay cô Lê lại lễ phép vậy?"
Lời nói nhẹ nhàng khiến Lê Tuyết nghe ra ý khác.
Cơ thể cô sững lại trong giây lát, sau đó cô cắn răng giả vờ như không nghe thấy gì rồi bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Cô còn không dám quay người lại.
Lục Lương đã cảm nhận được điều gì đó sao?
Người này sắc bén thật đấy!
Lê Tuyết lo lắng đi vòng quanh trong phòng, phát hiện xét đến cùng thì trách nhiệm thuộc về thằng nhóc thối kia.
Nếu không phải quá tức giận, cô cũng sẽ không quên giả làm “Lê Tuyết”.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê!
Cô giao tiếp với Triệu Cầm mỗi ngày đều thay đổi từng chút một, học theo “Lê Tuyết” là một cô con gái ngoan ngoãn, đồng thời cô cũng từ từ bộc phát tính cách vốn có của mình.
Bởi vì cô biết rằng giả không bao giờ có thể trở thành thật, có thể giả làm “Lê Tuyết” nhất thời, nhưng không thể diễn vai cô ta cả đời được, cho nên cô mới có kế hoạch như vậy.
Và từ trong miệng của Triệu Cầm, cô phát hiện ra rằng “Lê Tuyết” có rất nhiều điểm tương đồng với mình như, tính cách nóng nảy, thẳng thắn bộp chộp,... Đồng thời, Triệu Cầm cũng rất yêu thương cô con gái này, điều này khiến cô mạnh dạn buông bỏ một số cảnh giới và đề phòng.
Nhưng Lục Lương thì khác, đặc biệt là thái độ của “Lê Tuyết” đối với một người đang có mối quan hệ cạnh tranh với em trai mình thì ngay từ đầu đã không tốt lắm!
Theo cách làm của “Lê Tuyết” mà nói, chắc hẳn là có ánh mắt khinh thường, cảm thấy em trai mình làm rất tốt, thậm chí còn có thể mắng Lục Lương!
Nói tóm lại là lần này sai càng thêm sai, đều là lỗi của thằng nhóc đó!
Thằng nhóc thối này, cô còn chưa kịp giành được sự hảo cảm của Lục Lương thì đã bị nó ngáng chân rồi!
Đúng là đồng đội ngu như heo trong truyền thuyết!
Cô khổ quá mà!
Cả ngày nghĩ ngợi đến chuyện làm thế nào để có quan hệ tốt với Lục Lương, hiện tại thì hay rồi, chắc chắn là đánh giá cảm quan cũng kém hơn!
Càng nghĩ càng tức giận, cô đoán có lẽ Lục Lương đã về phòng nên cô mở cửa ra, xoay người đi xuống lầu.
"Lục Hoài Trăn, em mau ra đây!"
Trong phòng ngủ chính trên tầng hai, thằng nhóc vùi mình trong vòng tay Triệu Cầm không chịu đi ra, cha Lục vừa tắm xong, từ phòng tắm đi ra thì nghe thấy âm thanh và cảm thấy có chút kỳ quái.
Quay người lại định mở cửa.
Ai ngờ thằng nhóc lập tức đứng trên giường kích động nhảy dựng lên: "Đừng mở!"
"Cha, đừng mở cửa!"
Cha Lục sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, mỉm cười nhìn con trai: "Con lại làm chuyện xấu gì vậy?"
Thằng bé bĩu môi, quay người lại vùi vào vòng tay mẹ mà không nói tiếng nào.
Triệu Cầm bất lực lắc đầu, tức giận dùng tay chọc vào đầu cậu bé: "Biết ngay là con chọc tức chị con, mẹ đã nói mà, sao đang yên đang lành lại nằm ỳ ở đây không chịu đi? Còn khoá trái cửa nữa!"
"Con nói xem sao con lại thiếu đòn thế hả? Sợ chị mà còn thích đi chọc giận chị!"
Cha Lục nghe xong bật cười.
Lê Tuyết ở bên ngoài hung hăng nói: "Em không ra đúng không? Để xem ngày mai chị đánh em như thế nào!"
Thằng nhóc ở bên trong nghe vậy tự tin đáp: "Em không sợ!"
Điều này hoàn toàn khiến Lê Tuyết ngã ngửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.