Thập Niên: Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
Chương 11: Tình Cờ Gặp 2
Hồng Cần Tô Tửu
09/11/2022
Sau khi vào cửa đi về chỗ ngồi, Hướng Phỉ Phỉ đang nói chuyện vói lớp trưởng ở bên cạnh, khi nhìn thấy cô, cô ấy vội vàng chào hỏi: "Sao cậu lại đến muộn vậy? Vừa rồi giáo viên đi qua hỏi cậu tại sao chưa đến lớp?"
Không đợi cô hỏi, cô ấy thẳng thừng nói tiếp: "Tớ nói cậu vừa tới, sau đó phát hiện không mang theo sách nên quay về lấy rồi."
Cô ấy nhướng mày, tự hào về sự nhanh trí của mình.
Cô ấy cũng chỉ nhanh trí động não tí thôi, không ngờ giáo viên lại thật sự tin, cũng không nói gì, phải biết lần trước lớp phó học tập đi muộn, giáo viên đã kéo cậu ấy ra đứng phạt.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, dù không muốn thừa nhận nhưng giáo viên vẫn luôn khá thiên vị Lê Tuyết. Cô đã trượt kỳ thi lần trước, không chỉ không bị phê bình mà còn được an ủi, động viên các kiểu. Nhiều người trong lớp ghen tị muốn chết.
Lê Tuyết nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cười với cô ấy: "Đa tạ nữ hiệp!"
Nói xong còn làm động tác ôm tay với cô ấy.
Hướng Phỉ Phỉ bị cô chọc cười.
Buổi sáng có hai tiết toán với tiếng Anh và chính trị, tiết toán vẫn có thể nghe kỹ, dù sao nếu không nghiêm túc học thì thật sự không làm được bài. Chính trị và tiếng Anh thì không ổn, toàn bộ tâm trí của cả hai tiết đó đều đã đi lang thang.
Trong lòng cô còn đang nghĩ đến chuyện xuyên sách, cảm thấy mình sắp bị thần kinh mất rồi.
Nếu ngày nào mà chuyện này còn chưa được giải quyết thì ngày đó cô sẽ không thể yên tâm.
Buổi trưa, Lê Tuyết ăn cơm trong căng tin của trường với Hướng Phỉ Phỉ.
Chắc cô ấy nghĩ mình thật đáng thương, bình đường toàn cô đơn lẻ bóng nên có chút không nhẫn tâm.
Không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một cậu học sinh lớp A3, dáng người cao gầy, đeo kính gọng đen, là nam sinh khoa tự nhiên điển hình.
Người này là bạn trai của cô ấy!
Chớ nhìn Hướng Phỉ Phỉ trông ngoan ngoãn như thế, chứ thật ra lên lớp 11 đã yêu đương rồi, tốt hơn một người đại học năm tư như cô vẫn còn độc thân từ khi lọt lòng mẹ nhiều!
Hôm nay cũng vậy, nhưng có thêm một người đi cùng, là người đi cùng bạn trai của cô ấy.
Chàng trai khôi ngô tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng và quần màu bút chì, ăn mặc giản dị nhưng khí chất rất sáng sủa.
Lê Tuyết nhận ra cậu ấy, cậu ấy lên nhận giải trong buổi chào cờ sáng của trường tháng trước, mấy cô nữ sinh ở dưới nhìn thấy cậu ấy đều không kìm được sự phấn khích, họ bàn tán xôn xao về người đẹp trai nhất trường gì gì đó. Lúc đó cô còn cảm thấy lạ, cô tưởng Lục Lương mới là người đẹp trai nhất trường nên vươn cổ ra nhìn.
Bây giờ nhìn gần hơn, cô nhận ra rằng cậu ấy đúng là có vốn liếng này.
Hướng Phỉ Phỉ giới thiệu họ với nhau: "Đây là Lê Tuyết."
Sau đó cô ấy chỉ vào chàng trai đối diện: "Đây là Giang Minh Châu."
"Xin chào!"
"Xin chào!"
Hai người gật đầu một cách lịch sự và xa cách, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Trong lòng Lê Tuyết không chút dao động, cô thực sự không thể để bất kỳ người đàn ông nào vào mắt ngoại trừ Lục Lương.
Tuy nhiên, cái tên Giang Minh Châu này khiến cô cảm thấy hơi quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng khi nhớ lại cô lại không có ấn tượng gì cả, chắc là một nhân vật không quan trọng trong truyện nên cô không để trong lòng.
Sau khi lấy đồ ăn xong, cô tìm thấy một chỗ ngồi ít người, đồ ăn ở trường cấp ba số 3 không tệ, đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô, không giống như nhà ăn ở trường đại học của cô, thật sự một lời khó nói!
Trước khi vào đại học, cô chưa bao giờ biết chuối, táo, dâu tây và cả những miếng cay cũng có thể dùng làm món ăn, chưa kể các loại món ăn đủ màu mè khác, lại còn vừa ngọt vừa mặn, nên cô lười kêu ca!
Bốn người không nói nhiều, chủ yếu là Hướng Phỉ Phỉ và bạn trai của cô ấy nói chuyện, cô và nam sinh tên Giang Minh Châu phụ trách ăn uống, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng để không khí không quá xấu hổ.
Sau khi ăn xong, đầu óc Lê Tuyết đã sống lại.
Người ta nói Lục Lương thường đến khu rừng hẻo lánh bên trái trường học vào buổi trưa.
Đây là chuyện mà cô đã nghe thấy khi đi vệ sinh.
Trường cấp ba số 3 tuy là trường trọng điểm nhưng có nhiều bạn học học cái xấu, lần trước là lớp 10 với lớp 11 có hẹn đánh nhau, một học sinh còn đang nằm viện, nguyên nhân là do cậu ta sơ ý giẫm vào chân người đi sau mà không xin lỗi, rồi xảy ra cãi vã, bọn côn đồ đó thường thích tụ tập trong rừng cây nhỏ đó.
Lục Lương vào trường chưa được bao lâu, khi cậu được chuyển đến, cha Lục chê phiền phức nên đưa thẳng cậu đến trường cấp ba số 3.
Với ngoại hình đó, cậu nhanh chóng trở thành một người nổi tiếng trong trường, mọi người đều chú ý đến từng cử chỉ của cậu ấy, đặc biệt là trong trường có rất nhiều fan hâm mộ của cậu ấy.
Mấy người họ tách nhau ra ở lối vào nhà ăn, Hướng Phỉ Phỉ muốn cùng bạn trai đi mua đồ, Giang Minh Châu đi thẳng về lớp.
"Tớ đi dạo một vòng, nhớ mang về cho tớ một cái ruột bút chì nhá."
Lê Tuyết vẫy tay với Hướng Phỉ Phỉ.
Hướng Phỉ Phỉ gật đầu: "Tớ biết rồi."
Không đợi cô hỏi, cô ấy thẳng thừng nói tiếp: "Tớ nói cậu vừa tới, sau đó phát hiện không mang theo sách nên quay về lấy rồi."
Cô ấy nhướng mày, tự hào về sự nhanh trí của mình.
Cô ấy cũng chỉ nhanh trí động não tí thôi, không ngờ giáo viên lại thật sự tin, cũng không nói gì, phải biết lần trước lớp phó học tập đi muộn, giáo viên đã kéo cậu ấy ra đứng phạt.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, dù không muốn thừa nhận nhưng giáo viên vẫn luôn khá thiên vị Lê Tuyết. Cô đã trượt kỳ thi lần trước, không chỉ không bị phê bình mà còn được an ủi, động viên các kiểu. Nhiều người trong lớp ghen tị muốn chết.
Lê Tuyết nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cười với cô ấy: "Đa tạ nữ hiệp!"
Nói xong còn làm động tác ôm tay với cô ấy.
Hướng Phỉ Phỉ bị cô chọc cười.
Buổi sáng có hai tiết toán với tiếng Anh và chính trị, tiết toán vẫn có thể nghe kỹ, dù sao nếu không nghiêm túc học thì thật sự không làm được bài. Chính trị và tiếng Anh thì không ổn, toàn bộ tâm trí của cả hai tiết đó đều đã đi lang thang.
Trong lòng cô còn đang nghĩ đến chuyện xuyên sách, cảm thấy mình sắp bị thần kinh mất rồi.
Nếu ngày nào mà chuyện này còn chưa được giải quyết thì ngày đó cô sẽ không thể yên tâm.
Buổi trưa, Lê Tuyết ăn cơm trong căng tin của trường với Hướng Phỉ Phỉ.
Chắc cô ấy nghĩ mình thật đáng thương, bình đường toàn cô đơn lẻ bóng nên có chút không nhẫn tâm.
Không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một cậu học sinh lớp A3, dáng người cao gầy, đeo kính gọng đen, là nam sinh khoa tự nhiên điển hình.
Người này là bạn trai của cô ấy!
Chớ nhìn Hướng Phỉ Phỉ trông ngoan ngoãn như thế, chứ thật ra lên lớp 11 đã yêu đương rồi, tốt hơn một người đại học năm tư như cô vẫn còn độc thân từ khi lọt lòng mẹ nhiều!
Hôm nay cũng vậy, nhưng có thêm một người đi cùng, là người đi cùng bạn trai của cô ấy.
Chàng trai khôi ngô tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng và quần màu bút chì, ăn mặc giản dị nhưng khí chất rất sáng sủa.
Lê Tuyết nhận ra cậu ấy, cậu ấy lên nhận giải trong buổi chào cờ sáng của trường tháng trước, mấy cô nữ sinh ở dưới nhìn thấy cậu ấy đều không kìm được sự phấn khích, họ bàn tán xôn xao về người đẹp trai nhất trường gì gì đó. Lúc đó cô còn cảm thấy lạ, cô tưởng Lục Lương mới là người đẹp trai nhất trường nên vươn cổ ra nhìn.
Bây giờ nhìn gần hơn, cô nhận ra rằng cậu ấy đúng là có vốn liếng này.
Hướng Phỉ Phỉ giới thiệu họ với nhau: "Đây là Lê Tuyết."
Sau đó cô ấy chỉ vào chàng trai đối diện: "Đây là Giang Minh Châu."
"Xin chào!"
"Xin chào!"
Hai người gật đầu một cách lịch sự và xa cách, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Trong lòng Lê Tuyết không chút dao động, cô thực sự không thể để bất kỳ người đàn ông nào vào mắt ngoại trừ Lục Lương.
Tuy nhiên, cái tên Giang Minh Châu này khiến cô cảm thấy hơi quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng khi nhớ lại cô lại không có ấn tượng gì cả, chắc là một nhân vật không quan trọng trong truyện nên cô không để trong lòng.
Sau khi lấy đồ ăn xong, cô tìm thấy một chỗ ngồi ít người, đồ ăn ở trường cấp ba số 3 không tệ, đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô, không giống như nhà ăn ở trường đại học của cô, thật sự một lời khó nói!
Trước khi vào đại học, cô chưa bao giờ biết chuối, táo, dâu tây và cả những miếng cay cũng có thể dùng làm món ăn, chưa kể các loại món ăn đủ màu mè khác, lại còn vừa ngọt vừa mặn, nên cô lười kêu ca!
Bốn người không nói nhiều, chủ yếu là Hướng Phỉ Phỉ và bạn trai của cô ấy nói chuyện, cô và nam sinh tên Giang Minh Châu phụ trách ăn uống, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng để không khí không quá xấu hổ.
Sau khi ăn xong, đầu óc Lê Tuyết đã sống lại.
Người ta nói Lục Lương thường đến khu rừng hẻo lánh bên trái trường học vào buổi trưa.
Đây là chuyện mà cô đã nghe thấy khi đi vệ sinh.
Trường cấp ba số 3 tuy là trường trọng điểm nhưng có nhiều bạn học học cái xấu, lần trước là lớp 10 với lớp 11 có hẹn đánh nhau, một học sinh còn đang nằm viện, nguyên nhân là do cậu ta sơ ý giẫm vào chân người đi sau mà không xin lỗi, rồi xảy ra cãi vã, bọn côn đồ đó thường thích tụ tập trong rừng cây nhỏ đó.
Lục Lương vào trường chưa được bao lâu, khi cậu được chuyển đến, cha Lục chê phiền phức nên đưa thẳng cậu đến trường cấp ba số 3.
Với ngoại hình đó, cậu nhanh chóng trở thành một người nổi tiếng trong trường, mọi người đều chú ý đến từng cử chỉ của cậu ấy, đặc biệt là trong trường có rất nhiều fan hâm mộ của cậu ấy.
Mấy người họ tách nhau ra ở lối vào nhà ăn, Hướng Phỉ Phỉ muốn cùng bạn trai đi mua đồ, Giang Minh Châu đi thẳng về lớp.
"Tớ đi dạo một vòng, nhớ mang về cho tớ một cái ruột bút chì nhá."
Lê Tuyết vẫy tay với Hướng Phỉ Phỉ.
Hướng Phỉ Phỉ gật đầu: "Tớ biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.