Thập Niên: Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
Chương 13: Tức Giận 1
Hồng Cần Tô Tửu
09/11/2022
Khi ánh mắt giao nhau, có phần xa lạ không diễn tả được.
Cô vô thức đứng thẳng người, mở miệng, hàng loạt lời nói đã chuẩn bị sẵn được cô nhét trong lồng ngực đột nhiên bị tắc nghẽn trong cổ họng không thể nói ra được, đầu óc trống rỗng, cuối cùng chỉ lắp bắp nói: "Cậu đang làm gì ở đây?"
Giọng điệu cứng ngắc, từ ngữ khô khan và đơn điệu.
Lê Tuyết nói xong lập tức hối hận.
Hai người họ dường như chưa thân đúng không?
Cô cố gắng hết sức để giữ cho khuôn mặt của mình trông nghiêm túc, không lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn cậu và chờ đợi cậu tiếp lời.
Ai mà biết Lục Lương lại phớt lờ cô.
Cậu quay mặt đi, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của cô.
Cơ thể toát ra hơi thở người lạ chớ đến gần.
"..."
Lê Tuyết cảm thấy xấu hổ, nhất là khi bị ánh mắt của mấy nam sinh xung quanh cậu như có như không nhìn về phía mình, vẻ mặt có chút không trụ được nữa.
Cô suy nghĩ một hồi, cuộn sách lại vỗ vào lòng bàn tay kia, cố làm cho mình trông thoải mái rồi giả bộ uyên thâm: "Tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện lần trước, nếu để tôi biết ai là người đứng sau giật dây thì tôi sẽ không bao giờ tha cho người đó!"
Cô đang nói về vụ đánh lén khi đi bơi, cô chỉ đơn thuần muốn tìm bậc thang cho mình đi xuống.
Câu cuối cùng cô còn cố tình dừng lại một giây để tỏ ra có khí thế, hình như tất cả các cảnh đe dọa trên TV đều diễn như vậy.
Nhưng vì lý do nào đó mà câu đó thoát ra khỏi miệng cô lại thiếu đi chút hương vị.
Cô nhìn chằm chằm Lục Lương bằng ánh mắt không tệ, nhưng nhìn cậu hồi lâu mà cậu vẫn không có phản ứng.
Lỗ tai hơi nóng, cô cảm thấy hiện tại mình có chút xấu hổ!
Cũng may cô mặt dày nên giả vờ không để ý.
Cô liếc nhìn cậu với ánh mắt khinh thường, khịt mũi nhẹ rồi lạnh lùng ngẩng đầu bước đi.
Để lại một vài người nhìn nhau.
Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Lục Lương không nói chuyện, cậu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bóng lưng cô rời đi, hai mắt híp lại, trong con ngươi có chút âm u.
Sau khi Lê Tuyết ra khỏi rừng mới bắt đầu bực bội gãi đầu.
Cô không ngờ Lục Lương lại lạnh lùng như vậy, phải biết rằng trong truyện cậu rất đáng yêu dễ thương, dịu dàng và ân cần với nữ chính. Tuy tàn nhẫn với nữ phụ nhưng dù sao thì những người đó cũng đáng đời, con người cậu vẫn không tồi.
Nhưng bây giờ... sao mà khó quá vậy?
Nó hoàn toàn khác với nhân vật trong tưởng tượng của cô.
Quay đầu nhìn khu rừng nhỏ này, cô càng ngày càng cảm thấy mình đã tự đào một cái hố lớn cho mình!
...
Buổi chiều có bốn tiết học, lúc tan học đã là năm rưỡi.
Bây giờ là tháng mười, trời tối sớm hơn.
Lê Tuyết trở lại nhà họ Lục như thường lệ, ăn một ít trái cây trước, sau đó xách cặp lên lầu.
Một lúc sau, anh chàng nhỏ bé đi lên.
Hôm nay Lê Tuyết không có tâm tư để chơi với cậu bé.
Cô vốn định thế này, chơi trò trốn tìm với cậu bé, cố tình dẫn cậu bé sang phía đối diện, sau đó giả vờ như không biết gì để tìm cậu bé, rồi vô tình tiếp xúc với Lục Lương.
Vì thế cô đã cố ý chơi với cậu bé vài ngày, để cậu có quá trình thích ứng mà không cảm thấy bị đột ngột.
Nhưng bây giờ cô có hơi không chắc chắn.
Cô nhìn nhóc mập rồi cười nói: "Hôm nay chị phải làm bài tập, nên bây giờ không chơi với em được, để sau nhé?"
Cậu bé nghe vậy lập tức bĩu môi nhỏ tỏ ra tủi thân, kéo dài giọng sữa: "Không muốn!"
Đối với cậu bé mà nói, chị gái sẽ chơi cùng mình vào thời điểm này trong ngày.
Lê Tuyết sắp phiền chết rồi, làm gì còn có thời gian để ý đến cậu bé, vì vậy cô trực tiếp đưa cho cậu bé một quyển nháp và bút màu rồi đặt vào tay cậu bé: "Này, em tự vẽ tự chơi đi, chị làm bài tập một lúc rồi sẽ chơi cùng em!"
Về phần khi nào cô sẽ làm xong thì cô không biết.
Cậu bé tủi thân liếc nhìn cô, mím môi tỏ vẻ không vui, cầm lấy quyển nháp cô đưa rồi đi đến ghế sô pha bên cạnh.
Lê Tuyết thở dài và quyết định đặt vấn đề này sang một bên.
Cô lấy bài tập trong cặp ra và bắt đầu làm.
Buổi tối ăn cơm xong, Lê Tuyết xuống lầu nói chuyện với Triệu Cầm một hồi.
Cậu bé được bảo mẫu bế đi tắm.
Hiện tại Triệu Cầm coi như là đang ở nhà toàn thời gian, cậu bé vẫn còn nhỏ, chờ sang năm cậu bé đi mẫu giáo thì bà mới trở lại công ty.
Vốn dĩ bà không có gì phải lo lắng, bà đã có con trai và con gái, đặc biệt là con trai bà là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục!
Nhưng bây giờ Lục Lương đã trở lại, bà phải đề phòng.
Con trai bà hiện tại mới hai tuổi, nhỏ hơn cậu cả một giáp, khi con trai trưởng thành, cánh của Lục Lương chắc chắn đã cứng cáp.
Lục Chính Đình lại ghét Lục Lương, nhưng dù sao cũng là huyết thống của ông, sau này không thể không cho cậu gia nhập công ty, nếu có năng lực vượt trội, cậu nhất định sẽ được trọng dụng trở lại.
Thoạt nhìn đứa trẻ đó không phải là đứa dễ bắt nạt, bà phải bày mưu tính kế thật tốt!
Cô vô thức đứng thẳng người, mở miệng, hàng loạt lời nói đã chuẩn bị sẵn được cô nhét trong lồng ngực đột nhiên bị tắc nghẽn trong cổ họng không thể nói ra được, đầu óc trống rỗng, cuối cùng chỉ lắp bắp nói: "Cậu đang làm gì ở đây?"
Giọng điệu cứng ngắc, từ ngữ khô khan và đơn điệu.
Lê Tuyết nói xong lập tức hối hận.
Hai người họ dường như chưa thân đúng không?
Cô cố gắng hết sức để giữ cho khuôn mặt của mình trông nghiêm túc, không lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn cậu và chờ đợi cậu tiếp lời.
Ai mà biết Lục Lương lại phớt lờ cô.
Cậu quay mặt đi, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của cô.
Cơ thể toát ra hơi thở người lạ chớ đến gần.
"..."
Lê Tuyết cảm thấy xấu hổ, nhất là khi bị ánh mắt của mấy nam sinh xung quanh cậu như có như không nhìn về phía mình, vẻ mặt có chút không trụ được nữa.
Cô suy nghĩ một hồi, cuộn sách lại vỗ vào lòng bàn tay kia, cố làm cho mình trông thoải mái rồi giả bộ uyên thâm: "Tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện lần trước, nếu để tôi biết ai là người đứng sau giật dây thì tôi sẽ không bao giờ tha cho người đó!"
Cô đang nói về vụ đánh lén khi đi bơi, cô chỉ đơn thuần muốn tìm bậc thang cho mình đi xuống.
Câu cuối cùng cô còn cố tình dừng lại một giây để tỏ ra có khí thế, hình như tất cả các cảnh đe dọa trên TV đều diễn như vậy.
Nhưng vì lý do nào đó mà câu đó thoát ra khỏi miệng cô lại thiếu đi chút hương vị.
Cô nhìn chằm chằm Lục Lương bằng ánh mắt không tệ, nhưng nhìn cậu hồi lâu mà cậu vẫn không có phản ứng.
Lỗ tai hơi nóng, cô cảm thấy hiện tại mình có chút xấu hổ!
Cũng may cô mặt dày nên giả vờ không để ý.
Cô liếc nhìn cậu với ánh mắt khinh thường, khịt mũi nhẹ rồi lạnh lùng ngẩng đầu bước đi.
Để lại một vài người nhìn nhau.
Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Lục Lương không nói chuyện, cậu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bóng lưng cô rời đi, hai mắt híp lại, trong con ngươi có chút âm u.
Sau khi Lê Tuyết ra khỏi rừng mới bắt đầu bực bội gãi đầu.
Cô không ngờ Lục Lương lại lạnh lùng như vậy, phải biết rằng trong truyện cậu rất đáng yêu dễ thương, dịu dàng và ân cần với nữ chính. Tuy tàn nhẫn với nữ phụ nhưng dù sao thì những người đó cũng đáng đời, con người cậu vẫn không tồi.
Nhưng bây giờ... sao mà khó quá vậy?
Nó hoàn toàn khác với nhân vật trong tưởng tượng của cô.
Quay đầu nhìn khu rừng nhỏ này, cô càng ngày càng cảm thấy mình đã tự đào một cái hố lớn cho mình!
...
Buổi chiều có bốn tiết học, lúc tan học đã là năm rưỡi.
Bây giờ là tháng mười, trời tối sớm hơn.
Lê Tuyết trở lại nhà họ Lục như thường lệ, ăn một ít trái cây trước, sau đó xách cặp lên lầu.
Một lúc sau, anh chàng nhỏ bé đi lên.
Hôm nay Lê Tuyết không có tâm tư để chơi với cậu bé.
Cô vốn định thế này, chơi trò trốn tìm với cậu bé, cố tình dẫn cậu bé sang phía đối diện, sau đó giả vờ như không biết gì để tìm cậu bé, rồi vô tình tiếp xúc với Lục Lương.
Vì thế cô đã cố ý chơi với cậu bé vài ngày, để cậu có quá trình thích ứng mà không cảm thấy bị đột ngột.
Nhưng bây giờ cô có hơi không chắc chắn.
Cô nhìn nhóc mập rồi cười nói: "Hôm nay chị phải làm bài tập, nên bây giờ không chơi với em được, để sau nhé?"
Cậu bé nghe vậy lập tức bĩu môi nhỏ tỏ ra tủi thân, kéo dài giọng sữa: "Không muốn!"
Đối với cậu bé mà nói, chị gái sẽ chơi cùng mình vào thời điểm này trong ngày.
Lê Tuyết sắp phiền chết rồi, làm gì còn có thời gian để ý đến cậu bé, vì vậy cô trực tiếp đưa cho cậu bé một quyển nháp và bút màu rồi đặt vào tay cậu bé: "Này, em tự vẽ tự chơi đi, chị làm bài tập một lúc rồi sẽ chơi cùng em!"
Về phần khi nào cô sẽ làm xong thì cô không biết.
Cậu bé tủi thân liếc nhìn cô, mím môi tỏ vẻ không vui, cầm lấy quyển nháp cô đưa rồi đi đến ghế sô pha bên cạnh.
Lê Tuyết thở dài và quyết định đặt vấn đề này sang một bên.
Cô lấy bài tập trong cặp ra và bắt đầu làm.
Buổi tối ăn cơm xong, Lê Tuyết xuống lầu nói chuyện với Triệu Cầm một hồi.
Cậu bé được bảo mẫu bế đi tắm.
Hiện tại Triệu Cầm coi như là đang ở nhà toàn thời gian, cậu bé vẫn còn nhỏ, chờ sang năm cậu bé đi mẫu giáo thì bà mới trở lại công ty.
Vốn dĩ bà không có gì phải lo lắng, bà đã có con trai và con gái, đặc biệt là con trai bà là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục!
Nhưng bây giờ Lục Lương đã trở lại, bà phải đề phòng.
Con trai bà hiện tại mới hai tuổi, nhỏ hơn cậu cả một giáp, khi con trai trưởng thành, cánh của Lục Lương chắc chắn đã cứng cáp.
Lục Chính Đình lại ghét Lục Lương, nhưng dù sao cũng là huyết thống của ông, sau này không thể không cho cậu gia nhập công ty, nếu có năng lực vượt trội, cậu nhất định sẽ được trọng dụng trở lại.
Thoạt nhìn đứa trẻ đó không phải là đứa dễ bắt nạt, bà phải bày mưu tính kế thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.