Chương 18
Phiền Lạc
01/12/2015
Tới công ty, Ninh Thập Tam lại lôi đống bảo hiểm liên quan đến tài sản cố định mà mình phụ trách ra xem lại. Bảo hiểm tái tục của tòa cao ốc nọ cũng nằm trong đó, điều này chứng tỏ phỏng đoán của Ninh Thập Tam là chính xác. Ninh Hi có vấn đề về trí lực nên không thể mua bảo hiểm, hơn nữa giữa bọn họ cũng chưa từng có ràng buộc hợp đồng nào, nên nếu như cơn ác mộng kia thật sự là linh cảm, thì khả năng lớn nó sẽ xảy ra tại công ty có kí hợp đồng bảo hiểm với hắn.
Ninh Thập Tam vội vã gọi điện cho cao ốc thương mại đó, lấy danh nghĩa công ty mình khéo léo nhờ họ chú ý kiểm tra các thiết bị phòng cháy chữa cháy, bên cao ốc rất vui vẻ đồng ý. Thế nhưng lúc đang nghỉ trưa, Ninh Thập Tam chợt phát hiện phán đoán của mình có vẻ đã lầm. Ti vi đang đưa tin về các vụ cháy dồn dập gần đây, hỏi đồng nghiệp mới biết thời sự mấy hôm nay không lúc nào là không chiếu tin tức cháy nổ, nhưng vì Ninh Thập Tam bận bịu chạy đông chạy tây kí bảo hiểm nên không để ý.
Ninh Thập Tam xem thời sự, thấy các địa điểm xảy ra hỏa hoạn đều là cao ốc thương mại, như vậy tòa cao ốc kia cháy rất có thể là vì có kẻ rắp tâm phóng hỏa, chứ không phải tai nạn ngẫu nhiên.
Nhìn hình ảnh hiện trường đám cháy liên tiếp xuất hiện trên bản tin, Ninh Thập Tam bỗng cảm thấy mình như đang có mặt ở đó – có người đứng giội nước trong một căn phòng na ná phòng máy, lửa bùng lên rất nhanh, xung quanh khói dày đặc, hắn cảm thấy toàn thân nóng phừng phừng, hơi nóng làm hắn đau rát. Hắn vội vã chạy ra ngoài, ai ngờ bên ngoài đã trở thành một biển lửa.Không biết qua bao lâu, hắn hoảng hốt khi thấy có người chạy về phía mình, nhưng khi gần đến nơi, một vật thể lớn bị cháy nứt ra rơi xuống, vùi lấp người nọ. Tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng Ninh Thập Tam nhận ra bộ tây trang trên người anh ta là của Ninh Hi, cảnh tượng này giống hệt trong mộng, khiến hắn sợ hãi đứng bật dậy.
Cái ghế Ninh Thập Tam ngồi đột ngột bị hất ngã đập vào đất vang lên tiếng động chói tai, tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn, Ninh Thập Tam hoàn hồn, nhận ra mình vẫn đang ngồi trong căng tin của công ty, thời sự vẫn chiếu những tin tức khô khan, những gì hắn vừa thấy chỉ là một linh cảm.
Trong lòng hỗn loạn, Ninh Thập Tam không để ý đến những ánh mắt đang ngó mình chằm chằm, chỉ thuận miệng nói xin lỗi, rồi vội vàng quay về phòng làm việc, gọi điện cho phòng bảo an của tòa cao ốc thương mại, nhắc bọn họ tăng cường quản lý việc ra vào của công nhân viên, cả công tác bảo hộ ở những phòng quan trọng như là phòng máy và phòng phân phối điện, đề phòng có kẻ phóng hỏa.
Bảo vệ nghe xong, cười nói: “Anh Ninh à, anh đúng là người có trách nhiệm nha, anh cứ yên tâm, gần đây nhiều hỏa hoạn như vậy, đương nhiên chúng tôi phải tăng cường chú ý rồi.”
Gọi cho phía cao ốc xong, Ninh Thập Tam liền gọi cho Ninh Hi. Đối với những hình ảnh mình nhìn thấy, một lần còn có thể coi là thần hồn nát thần tính, nhưng thấy đến hai lần,
lại thêm lời đe dọa của Lulu, Ninh Thập Tam không cách nào bình tĩnh được, mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn, hắn không muốn người nhà của mình gặp bất trắc.
Có điều khi nhắc đến vấn đề này Ninh Thập Tam hơi do dự một chút, hắn khéo léo tỏ ý Ninh Hi không nên tham dự bữa tiệc gặp mặt. Ninh Hi nghe xong, lập tức hỏi: [ Vì sao? ]
“Dạo này nhiều hỏa hoạn, em linh cảm tòa cao ốc kia cũng sẽ bị cháy, anh hai, anh biết mà, dự cảm của em bao giờ cũng rất linh.”
Sợ Ninh Hi không đồng ý, Ninh Thập Tam cố vắt óc phịa ra một cái cớ, nếu như không được, hắn còn định nói toạc chuyện cảm ứng ra, thế nhưng Ninh Hi chỉ im lặng một lát rồi nói: [ Đành không đi nữa vậy. ]
“Xin lỗi anh hai.”
Nhận ra sự tiếc nuối trong giọng nói của Ninh Hi, Ninh Thập Tam áy náy vì đã tự ý thay đổi quyết định của anh mình. Bữa tiệc gặp mặt là một dịp giao lưu hiếm có đối với những người mắc bệnh tâm lý như Ninh Hi, Ninh Hi cũng đã chờ đợi rất lâu rồi, thế nhưng lại vì linh cảm của Ninh Thập Tam mà không thể thành hiện thực, nhất định anh ấy rất đau lòng.
[ Không sao, thật ra anh cũng không phải người thích đi đi lại lại nhiều nơi. ] Biết em trai đang áy náy, giọng Ninh Hi thoải mái hơn nhiều, an ủi, [ Với lại anh thấy em nói cũng đúng, linh cảm của em luôn luôn chính xác, anh tin em. ]
“Cám ơn anh hai.”
Vậy là trong chớp mắt, tâm trạng Ninh Thập Tam nhẹ nhõm hẳn. Ninh Hi có rất nhiều điểm giống Icy, tuy có những lúc hành động bốc đồng, thích gì làm nấy, nhưng bao giờ cũng tôn trọng quyết định của hắn. Có được người nhà như vậy là phúc của hắn, cho nên nếu Lulu dám gây khó dễ cho bọn họ, hắn nhất định sẽ không để yên.
“Để đền bù, cuối tuần em dẫn anh ra ngoài chơi được không, anh muốn đi đâu cũng được.”
[ Vậy anh phải suy nghĩ thật kĩ rồi, cám ơn Tiểu Phúc, nhưng mà có cần phải thông báo cho viện trưởng là anh không đi dự tiệc nữa không? ]
Nghe Ninh Hi nhắc tới viện trưởng, Ninh Thập Tam ngần ngừ một lúc, trên đời này chỉ có Ninh Hi là tin vào dự cảm hỏa hoạn hoang đường của hắn, người trung thành với chủ nghĩa duy vật như viện trưởng tuyệt đối sẽ không tin, hơn nữa viện trưởng cũng có mua bảo hiểm, nếu như bác ấy gặp chuyện, hẳn cảm ứng phải xuất hiện, nếu như không, vậy chứng tỏ tai nạn sắp tới sẽ không ảnh hưởng gì tới viện trưởng.
“Anh đừng nói gì vội, đi làm về em sẽ tự nói với bác ấy.” Còn tận hai ngày, Ninh Thập Tam quyết định cân nhắc kĩ tình hình rồi mới nói với viện trưởng.
Ninh Hi gật đầu đồng ý.
Ninh Thập Tam cúp điện thoại, dựa vào ghế suy nghĩ, hi vọng hai ngày tới mình có thể cảm ứng được nhiều hơn, nếu có thể biết được dáng vẻ của tên phóng hỏa rồi báo với cảnh sát, vậy cũng coi như cứu được những người sắp bị nạn.
Đáng tiếc, tuy nhìn mọi chuyện theo chiều hướng rất lạc quan, cả ngày hôm sau hắn không hề gặp bất cứ linh cảm nào. Vì thế Ninh Thập Tam vô cùng phiền não, nhưng lại không thể để Icy nhận ra, đành phải cố gắng chịu đựng đến tận tối, đang lo lắng thì đột nhiên Ninh Hi gọi điện cho hắn.
Bình thường ngoại trừ khi có chuyện khẩn cấp, Ninh Hi sẽ không gọi cho Ninh Thập Tam, cho nên khi thấy Icy chuyển ống nghe cho mình, trực giác Ninh Thập Tam mách bảo không biết có phải Ninh Hi đã xảy ra chuyện gì không, thế nhưng giọng nói nhẹ nhàng bên kia đầu dây đã kéo trái tim hắn trở về lồng ngực.
[ Tiểu Phúc, em có đang xem ti vi không? ] Ninh Hi phấn khởi nói: [Tên phóng hỏa bị bắt rồi. ]
Ninh Thập Tam đưa mắt nhìn ti vi, bình thường hắn bận rộn công việc, về nhà lại muộn, rất ít khi xem ti vi, cùng lắm chỉ nghe chút âm nhạc thư giãn đầu óc, sau này ở cùng với Icy, Icy cũng không mấy quan tâm đến tình hình bên ngoài, nên đối với bọn họ từ lâu ti vi chỉ là đồ trang trí.
Thấy động tác của Ninh Thập Tam, Icy bật ti vi lên, khỏi cần chuyển kênh, bởi vì tình trạng cháy nổ liên tục đã trở thành mục tin nóng trên rất nhiều đài, hiện đang là phần họp báo của cảnh sát. Ninh Thập Tam xem một lúc, khi thấy một vị cảnh sát nói đã bắt được hung thủ, lục soát được rất nhiều chất chế tạo thuốc nổ trong nhà gã, nghi phạm cũng đã thú nhận hết hành vi phạm tội, Ninh Thập Tam rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Có thể vì tên tội phạm đã bị bắt, nên linh cảm của hắn mới không xuất hiện nữa chăng. Ninh Tập Tam nghĩ vậy, cho nên, nếu muốn tránh khỏi tai nạn ngoài ý muốn, chỉ cần sớm giải quyết vấn đề, những chuyện xảy ra sau đó cũng sẽ thay đổi, mà một khi kết cục thay đổi, cảm ứng cũng sẽ tự nhiên biến mất.
[ Bắt được kẻ xấu rồi, hỏa hoạn sẽ không xảy ra nữa phải không? ] Ninh Hi dè dặt nói ở phía bên kia đầu dây.
Ninh Thập Tam hiểu rõ ẩn ý của Ninh Hi, biết được chuyện này hắn cũng rất vui vẻ, bèn nói: “Phải, cho nên mai anh cứ yên tâm tham gia tiệc gặp mặt nhé.”
[ Vậy còn em? ]
“Em xong việc sẽ tới luôn cao ốc tìm anh.”
Tuy thủ phạm đã bị bắt, nhưng Ninh Thập Tam vẫn không yên tâm để Ninh Hi tham gia buổi gặp mặt một mình. Có hắn ở bên, hẳn Ninh Hi sẽ yên lòng hơn, may mà bữa tiệc diễn ra vào buổi chiều, hắn mới có thể thu xếp thời gian ổn thỏa.
Ninh Thập Tam nói chuyện điện thoại xong, Icy ngồi xem ti vi bên cạnh nói: “Có vẻ em rất quan tâm đến tin tức này.”
“Em đang phụ trách bảo hiểm công trình, tên phóng hỏa làm loạn khắp nơi, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến công ty bọn em? Đương nhiên em phải để ý rồi.” Ninh Thập Tam không ngờ Icy lại lo lắng cho mình, tiện đà nói, dù sao mọi việc cũng đã được giải quyết, không cần phải nhắc lại.
Lông mày Icy hơi nhíu vào, hắn không thích Ninh Thập Tam giấu giấu giếm giếm. Tuy biết tường tận mọi chuyện, nhưng Icy vẫn mong chính miệng Ninh Thập Tam nói cho mình nghe, nếu không Icy sẽ có cảm giác bị gạt ra rìa. Thế nhưng khi thấy nụ cười nhẹ nhõm của Ninh Thập Tam, tâm trạng Icy tự dưng khá hơn, nụ cười kia thật quyến rũ, giống như pháo hoa trong nháy mắt bung nở, tỏa ra đủ loại sắc màu trên bầu trời mênh mông, cho dù chỉ xuất hiện trong tích tắc, nhưng cũng đủ khiến người ta khó quên.
“Mệt lắm rồi hả?”
Ninh Thập Tam hiểu lầm cái nhíu mày của Icy, tưởng Icy mệt mỏi vì công việc, lại nghĩ hai ngày vừa rồi bởi tâm trạng không tốt nên không quan tâm đến hắn, thậm chí còn giấu giếm chuyện linh cảm hỏa hoạn, vì thế liền chủ động dựa gần vào, mỉm cười hỏi: “Để em bóp vai cho anh nhé?”
“Anh không mệt.”
“Nhưng nhỡ lại có chỗ khác cần xóa bóp thì sao.” Ánh mắt ma lanh của Ninh Thập Tam quét xuống phần dưới eo Icy, trên môi là nụ cười rất không đứng đắn, “Kĩ thuật mát xa của em tốt lắm đấy, anh có muốn thử một chút hay không?”
Vừa nói, Ninh Thập Tam vừa đẩy luôn Icy ngã lên sô pha, nằm ở trên bắt đầu cởi cúc áo của hắn. Quần áo của Icy có rất nhiều khuy cài, tuy trông rất bắt mắt, nhưng đây lại là một trở ngại mỗi khi lên giường, phải cởi rất lâu mới có thể vào cuộc.
“Thập Tam…”
Dường như Icy bị khiêu khích đến mức động tình, giọng nói hơi khàn khàn, Ninh Thập Tam thuận miệng đáp một tiếng, nhưng những tiếng phía sau lập tức bị một nụ hôn ngăn lại. Icy nắm chặt eo của hắn, khiến hắn không kìm chế được nằm úp sấp lên lồng ngực mình. Về phương diện giường chiếu Icy là người thô lỗ, lại chẳng bao giờ nói được câu nào tình cảm, toàn hành động theo bản năng, nhưng Ninh Thập Tam lại cảm thấy Icy luôn điều khiển được cảm xúc của bản thân, giống như bây giờ, tay Icy đang đặt hai bên hông hắn, cho dù không âu yếm vuốt ve, nhưng vẫn khiến hắn bị kích thích.
Giữa lúc hôn môi Icy ôm Ninh Thập Tam ngã nhào xuống thảm trải sàn bên cạnh, đè hắn ở dưới thân lặng lẽ ngắm nhìn. Ninh Thập Tam cảm thấy ánh mắt của Icy nhìn mình có hơi khác so với ngày thường, thâm thúy lãnh đạm, song dường như còn mang theo thứ cảm xúc phức tạp nào đó, nhưng không biết đó là cảm xúc gì.
Vì vậy Ninh Thập Tam giơ tay lên, chạm nhẹ lên gương mặt Icy, Icy không nhúc nhích, giống như con mèo, ngoan ngoãn để mặc cho hắn vỗ về, đầy hưởng thụ.
Bất chợt, trong ngực Ninh Thập Tam dâng lên một cảm giác thỏa mãn, dịu dàng ấm áp, hắn thì thầm: “Thật dễ chịu.” Cảm giác được yêu, thật dễ chịu.
Hai mắt Ninh Thập Tam nheo lại, trong mắt Icy, động tắc này hết sức quyến rũ, mỗi khi chìm vào vui sướng Ninh Thập Tam đều có vẻ mặt như thế, vừa hưởng thụ, lại vừa gián tiếp khẳng định rằng Icy có thể mang đến niềm vui cho hắn.
Vì vậy Icy lại hôn xuống, nhanh chóng cởi bỏ quần áo Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam phối hợp ăn ý, cười hỏi: “Muốn em phục vụ anh không?”
“Không, em cứ hưởng thụ là được rồi.”
Lần hưởng thụ tình thú này kéo dài đến tận nửa đêm mới chấm dứt, Ninh Thập Tam ngay cả quần áo cũng lười mặc tử tế, chỉ khoác tạm cái áo ngủ, rồi nằm trên giường ngủ luôn. Icy vốn không phải người quá ham muốn chuyện chăn gối, nhưng một khi đã làm, đều khiến Ninh Thập Tam muốn ngừng mà không được, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa thể lực tử thần và nhân loại đi. Hơn nữa hôm nay làm hăng hái như vậy, tuy rằng rất thỏa mãn, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, thì việc này chẳng đáng vui mừng chút nào cả.
“Ngày mai anh phải ra ngoài xử lý công việc.” Icy ghé vào tai Ninh Thập Tam thì thầm.
Ninh Thập Tam đã mệt rũ, chỉ ừ một tiếng, cảm thấy Icy ở đằng sau lại sáp gần hơn, bảo: “Có lẽ tối muộn mới về.”
“Em chờ anh,” Ninh Thập Tam mơ mơ màng màng đáp, trước khi chìm vào mộng đẹp bổ sung thêm một câu, “Muốn ăn gì? Để em làm…”
“Chỉ cần nhớ thêm muối, thì ăn gì cũng được.”
Khóe môi cong lên, giữa bóng tối Icy để lộ vẻ mặt giống như đang mỉm cười hiếm thấy, đáng tiếc Ninh Thập Tam đang ngủ say, không hề hay biết.
Sáng hôm sau khi Ninh Thập Tam thức dậy thì Icy đã đi rồi, căn phòng rất yên tĩnh, khiến Ninh Thập Tam cảm thấy không quen. Tuy lúc ở đây Icy cũng không nói nhiều, nhưng sự tồn tại của Icy luôn mang đến cho Ninh Thập Tam cảm giác yên tâm, có lẽ đó chính là cảm giác mà người nhà mang lại.
Không có người ăn cùng, Ninh Thập Tam ăn sáng qua quít rồi đến công ty, tiện thể mang theo bộ tây trang Icy thiết kế cho mình. Buổi sáng phải đi gặp khách hàng, nếu mặc bây giờ thì sẽ nhàu mất, hắn định trước khi đi dự tiệc mới thay.
Hôm nay công việc không nhiều lắm, Ninh Thập Tam tiếp chuyện khách hàng xong, quay về công ty sửa soạn tư liệu, thấy sắp đến giờ, hắn lấy bộ tây trang ra bước vào phòng thay đồ. Bộ đồ Icy thiết kế rất đẹp, mặc vào không những vừa vặn mà chất liệu cũng tốt, tuy không có nhiều chi tiết bắt mắt, nhưng tổng thể mà nói thì rất thoải mái. Thay đồ xong, Ninh Thập Tam cài chiếc cài áo lên ngực cẩn thận, đóa hoa màu đen tạo cảm giác chững chạc, màu tuy hơi trầm nhưng lại đặc biệt khiến người khác chú ý.
Nếu sau này Icy không làm tử thần nữa, ở nhân giới làm nhà thiết kế cũng kiếm bộn đấy. Tưởng tượng đến cảnh đó, đang buồn cười vì mình dám tự tiện thay đổi vận mệnh của Icy thì trước mắt đột nhiên tối sầm, tựa như bị phang mạnh vào đầu một cái. Đầu ong ong hỗn loạn, cảnh tượng phòng thay đồ cũng thay đổi, thành một nơi bị khói bao phủ dày đặc, không thấy rõ cái gì, chỉ loáng thoáng thấy có bóng người đang chạy thục mạng giữa đám khói, muốn thoát ra nhưng không tìm được đường. Ngay sau đó, người nọ bị một vật thể đập phải, ngã nhào trên đất, có máu chảy ra, nhưng lập tức bị khói đặc che đi mất.
“Anh hai!”
Ninh Thập Tam hốt hoảng kêu lên, đồng thời cũng bị tiếng kêu của mình kéo về với thực tại. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập, tim đập thình thịch, đầu óc rối rắm, không thể lí giải nổi vì sao linh cảm lại xuất hiện.
Có điều bây giờ không phải là lúc đi tìm lí do, hắn chỉ biết một mình có cảm ứng, nghĩa là tai nạn chưa xảy ra, hỏa hoạn vẫn có thể phát sinh, Ninh Hi sẽ bị thương giữa biển lửa. Hắn không biết Lulu có nhúng tay vào vụ này không, nhưng hắn không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa, vội vã lấy di động ra gọi cho Ninh Hi, may mà lập tức có người bắt máy, vừa nghe được giọng của Ninh Hi, Ninh Thập Tam cuống quít hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
[ Cao ốc thương mại, bọn anh vừa mới xuống taxi, bao giờ thì em đến? ] Xe tới nơi, viện trưởng còn đang trả tiền, Ninh Hi xuống trước, đứng sang một góc nói chuyện điện thoại.
Ninh Thập Tam thở phào, vội bảo: “Em linh cảm cao ốc sẽ bị cháy, hai người sẽ gặp nguy hiểm, mau kiếm cớ rời đi.”
[ Ầy…] Giọng Ninh Hi đầy khó xử, [ Không phải tên phóng hỏa bị bắt rồi sao, sao còn xảy ra hỏa hoạn được? Hơn nữa cũng đến nơi rồi, chỗ này trông an toàn lắm…]
“Anh à, gấp lắm rồi, em không có thời gian giải thích, nhưng mà hãy tin vào trực giác của em, em không muốn hai người gặp chuyện gì, anh nghĩ em bốc đồng cũng được, nhưng mà mau mau rời khỏi chỗ đấy đi, xin anh đấy!”
[ Rồi rồi, anh nghe em, để anh nghĩ cách kéo viện trưởng đi. ]
Sự cuống quít cùng bất an trong lời nói của Ninh Thập Tam đã tác động đến Ninh Hi. Lần đầu tiên nghe em trai cầu xin mình như vậy, Ninh Hi lập tức đồng ý, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt một lát, cậu đã chờ mong buổi gặp mặt này rất lâu rồi, giờ đang gần trong gang tấc mà lại không thể bước vào, thật sự có hơi thất vọng.
Ở bên kia đầu dây Ninh Thập Tam cảm giác được anh hai đang do dự, vội vã gọi: “Anh!”
[ Đừng lo, anh biết nên làm thế nào. ]
Ninh Hi cúp máy, thấy viện trưởng xuống xe, đi về phía mình, đột nhiên nghĩ nên làm thế nào để gạt được viện trưởng rời khỏi đây đây?
Ninh Hi cúp điện thoại rất dứt khoát, nhưng Ninh Thập Tam hiểu rõ tính anh mình, Ninh Hi đã đồng ý với hắn thì sẽ không thay đổi, chỉ là hắn không yên lòng, cũng chả có tinh thần ngồi ở công ty nữa, liền gọi taxi, kêu tài xế lái hết tốc lực đến cao ốc thương mại.
Tuy Ninh Thập Tam rất gấp gáp, nhưng tất cả mọi thứ lại như chống lại hắn. Dọc đường kẹt xe, lúc sắp đến cao ốc thương mại thì ùn tắc càng nghiêm trọng hơn. Thấy hai bên có mấy xe cứu hỏa bật còi inh ỏi lao vút qua, Ninh Thập Tam giật thót, tài xế cũng đùa bảo: “Không biết có phải là lại có hỏa hoạn không? Bây giờ nhiều kẻ thích bắt chước lũ tội phạm lắm, bắt được một tên, thì lại có một loạt những tên khác xuất hiện ý chứ.”
Có thể loại bắt chước tội phạm hay không Ninh Thập Tam không biết, nhưng nếu như tên tội phạm có đồng bọn, vậy thì không khó để lí giải vì sao hỏa hoạn vẫn tiếp tục xảy ra. Taxi kẹt cứng bất động, Ninh Thập Tam ngồi trong xe chờ mà lòng như lửa đốt, giữa dòng xe cộ bò lù rù hai bên lại có vài chiếc xe cứu thương vụt nhanh qua.
“Hình như đằng trước có cháy thật nha, lắm xe cứu hỏa với cứu thương như vậy…”
Tiếng nói của tài xế như vọng lại từ một nơi rất xa xôi, Ninh Thập Tam hơi mất bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Hi, nhưng phát hiện không thể nào kết nối được, không biết Ninh Hi đã xảy ra chuyện gì, xe lại đứng im tại chỗ như vậy, hắn quyết đinh trả tiền, xuống xe chạy thẳng tới cao ốc.
Nơi xe dừng cách cao ốc khá gần, Ninh Thập Tam chạy chưa bao xa thì đã thấy người xe quây đầy một chỗ. Phía trước khói đen cuồn cuộn, bao phủ dày đặc trên không trung, tới gần thêm chút nữa, hắn nhận ra khói đen bắt nguồn từ tầng trệt của tòa nhà, một phần của cao ốc đã bị nhấn chìm trong lửa, bên dưới xe cứu hỏa xếp thành hàng dài, lính cứu hỏa đang sơ tán dòng người, chuông báo cháy reo liên tục càng tăng thêm cảm giác hoảng loạn ngột ngạt, toàn bộ hiện trường là một bầu không khí gấp rút.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Thập Tam gạt đám người sang hai bên, vọt tới phía trước hỏi lớn.
“Có người phóng hỏa, rất nguy hiểm, xin đừng tới gần.”
Lính cứu hỏa ngăn không cho Ninh Thập Tam lại gần, đúng lúc này, phía cao ốc bỗng nổ vang một tiếng, các thiết bị điện bên trong không chịu nổi luồng nhiệt lớn mà phát nổ dây chuyền, lửa làm vỡ cửa kính, khói đặc theo đó tràn ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cao ốc.
Đầu Ninh Thập Tam bị chấn động lớn làm cho choáng váng, hắn vội vã ôm lấy đầu, mặt đất hơi lung lay, hắn mơ hồ trông thấy trên bức tường hiện ra số tầng 5, sau đó cảnh vật thay đổi, có một bóng người màu xám chạy trối chết giữa biển lửa, đằng sau bị một người đuổi theo, tay cầm lưỡi hái lóe ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Ninh Thập Tam giật mình, ra sức lắc đầu, giữ cho bản thân bình tĩnh. Hắn không nghĩ Ninh Hi cư nhiên lại vào cao ốc, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của mình. Thấy Ninh Hi bị kẹt trong biển lửa, cái chết cận kề trước mắt, Ninh Thập Tam lập tức đẩy anh lính cứu hỏa ra, chạy vào trong tòa nhà.
Bởi những phát nổ liên tiếp, hiện trường vô cùng hỗn loạn, phía trước đã bị nhấn chìm hoàn toàn trong khói mù. Mọi người đều đang nóng lòng chữa cháy, không ai để ý rằng Ninh Thập Tam đã tiếp cận tòa nhà, tới khi có người phát hiện ra hắn vọt vào bên trong, muốn ngăn lại thì đã muộn.
“Nguy hiểm lắm, mau ra đây!”
Ninh Thập Tam mặc kệ mọi tiếng la hét phía sau, chạy vào cao ốc, khói trong đại sảnh không nhiều, không ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng tiếng chuông báo cháy liên tục réo vang khiến người ta vô cùng hoảng sợ. Ninh Thập Tam lấy khăn mặt ban nãy thấm ướt ở cửa bịt lên mũi và miệng, chạy về phía thang thoát hiểm. Lúc vọt vào trong, hắn mơ hồ trông thấy có bóng đen lơ lửng lướt qua, nhìn giông giống Zero.
Đến thu thập linh hồn người chết sao? Tử thần xuất hiện hình như chỉ vì lí do này, nơi đây lại đang gặp hỏa hoạn dữ dội, có người thiệt mạng là chuyện gần như chắc chắn, nhưng hắn sẽ không để Ninh Hi đi theo bọn họ, cho nên hắn chỉ có thể cướp đoạt sinh mệnh khỏi tay tử thần, dùng năng lực của mình để xoay chuyển tai nạn ngoài ý muốn.
Ninh Thập Tam tới thang thoát hiểm, chạy thục mạng lên trên. Càng lên cao, khói càng dày đặc, trước đây Ninh Thập Tam có học qua các biện pháp thoát thân khi gặp hỏa hoạn, nhưng khi thực sự rơi vào hiểm cảnh, hắn mới biết đó chỉ là mớ kiến thức suông hoàn toàn vô dụng.
Hắn chỉ có thể chạy về phía trước bằng bản năng, xung quanh không có lửa, song nhiệt độ rất cao, hơi nóng lan ra không gian, giống như đang trong lồng hầm cách thủy, không tài nào thở nổi.
Đi lên trên chưa được bao lâu, toàn thân đã túa đầy mồ hôi, ngay cả khăn mặt bịt mũi cũng bắt đầu nong nóng, Ninh Thập Tam sợ mất sức, không dám chạy nhanh. Khói che mất tầm nhìn, số thứ tự tầng cũng trở nên mờ nhạt. Cầu thang vốn không cao lắm tựa hồ kéo dài đến vô tận, giống như muốn thử thách sức chịu đựng của hắn, không ngừng tăng thêm số bậc thang ngăn không cho hắn tới đích.
Khi lên đến tầng thứ năm, Ninh Thập Tam đã mệt nhoài, cảm thấy bản thân như đang đứng trong lò thiêu, cả người nóng hầm hập. Tuy xung quanh không có lửa, nhưng sự ngột ngạt và nóng bức khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi. Đây không phải lần đầu tiên hắn cứu người khỏi tay tử thần, nhưng chưa bao giờ hắn rơi vào tình thế hung hiểm như vậy. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, bằng giá nào cũng phải cứu được Ninh Hi. Tai nạn ngoài ý muốn là thứ có thể xoay chuyển được, và lần này Ninh Thập Tam cũng có thể xoay chuyển thành công.
May mà số tầng 5 trong linh cảm cuối cùng cũng hiện ra, Ninh Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa thang thoát hiểm, đi vào bên trong.
Vừa mới bước vào, Ninh Thập Tam đã bị luồng khí nóng táp vào mặt phải lùi về sau vài bước. Chỗ bén lửa cách đây tận mấy tầng, nhưng đã sắp lan đến đây, toàn bộ không gian tràn ngập khói, mở mắt ra là thấy khói đen. Có thể trông thấy một ngọn lửa bùng lên ở phía xa xa, giống như con rắn uốn lượn trườn đi khắp nơi. Ninh Thập Tam cảm thấy hai tai lùng bùng, không nghe được những âm thanh bên ngoài, ngay cả tiếng la hét kêu cứu, nơi này giống như bị cô lập hoàn toàn. Là lửa địa ngục, là ngọn lửa báo hiệu cái chết, đang từ từ ngoác cái miệng đen ngòm của nó ra chờ đợi Ninh Thập Tam bước vào.
Tại đây, phương hướng chỉ đơn thuần là một khái niệm, cho nên đối với người vốn đã không giỏi trong việc xác định phương hướng như Ninh Thập Tam, tình cảnh hiện tại cũng không khiến hắn lúng túng. Ninh Thập Tam theo trực giác đi vào màn khói mờ mịt phía trước, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong cảm ứng của mình. Hẳn Ninh Hi ở ngay gần đây, năm tầng lầu cũng không phải khoảng cách xa, tìm được Ninh Hi rồi, chạy xuống cũng không phải vấn đề lớn.
Nhiệt độ cao khiến khăn mặt khô hoàn toàn, quần áo cũng không biết bị những tia lửa nhỏ bắn vào tự bao giờ, đốt thành từng lỗ nhỏ. Ninh Thập Tam nhíu mày ảo não, nguy rồi, bộ đồ Icy tặng mới mặc được một lát mà đã tàn tạ thành thế này.
Phía trước mờ mờ ảo ảo không thấy rõ, Ninh Thập Tam không thể đi nhanh, tuy trong lòng đang rất gấp gáp, hắn vẫn cố hết sức giữ cho bản thân tỉnh táo, tại thời điểm này bình tĩnh chính là yếu tố quyết định thành bại. Ninh Thập Tam cầm chiếc khăn khô cong lau mồ hôi, sau đó lại bịt mũi miệng, lấy di động ra ấn số.
Điện thoại nóng giãy, song vẫn có thể sử dụng được, chỉ là không có ai bắt máy, Ninh Thập Tam gọi vài lần rồi mới bỏ cuộc, cúp điện thoại. Xung quanh càng lúc càng nóng, hít thở cũng trở nên khó khăn, tầm nhìn bị mồ hôi chảy xuống mờ mịt, hắn dùng tay lau đi, không biết có phải nhiệt độ nóng bỏng tác động đến thị giác hay không, hắn loáng thoáng trông thấy phía trước có bóng đen bay qua, là tử thần tới thu thập linh hồn người chết, đã đến lúc rồi sao, có lẽ người tiếp theo là Ninh Hi, hoặc cũng có thể…là hắn.
Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, Ninh Thập Tam không khỏi hoảng hốt, trong lòng dấy lên một dự cảm, nhưng hắn lại không dám xác nhận. Đúng lúc này, tiếng chuông dồn dập vang lên từ lòng bàn tay, giữa không gian nóng như thiêu đốt nghe mà nặng nề. Ninh Thập Tam ngẩn ra, cuống quít cầm lên nghe.
[ Tiểu Phúc, em đang ở đâu vậy? ]
Nghe được giọng của Ninh Hi, thần kinh đang căng như dây đàn của Ninh Thập Tam cuối cùng cũng có phút nhẹ nhõm, hắn hỏi ngược lại: “Anh đang ở tầng năm hả? Xung quanh có lửa không? Mau tìm chỗ ít khói ngồi xuống, dùng thứ gì đó bịt miệng và mũi vào, đừng hít thở mạnh, đợi em tìm anh.”
Xét về phương diện phản ứng Ninh Hi rất chậm chạp, nhưng khi người bình thường đang lo lắng sợ hãi, anh hai lại hay bình thản như không có gì. Ninh Thập Tam biết Ninh Hi có thể bảo vệ tốt bản thân mình trong một thời gian ngắn, không cần nhắc nhở, nhưng hắn vẫn không thể không nói ra. Tràng nói dài kéo theo một cơn ho khan dữ dội, nhưng Ninh Thập Tam không dám ho nhiều, vì như thế là tự tìm đường chết.
[ Tiểu Phúc, em làm sao vậy? ] Nghe thấy tiếng ho của em trai, Ninh Hi rất lo lắng, [ Anh đang ở bệnh viện mà, chỗ này không có lửa, vì sao lại dạy anh cách tránh lửa? ]
“Bệnh viện ư…” Ninh Thập Tam lẩm nhẩm, bất an trong lòng chậm rãi dâng lên.
[ Phải, để lừa viện trưởng rời khỏi cao ốc, anh đành phải giả vờ đau bụng, rốt cục bị viện trưởng mang đến đây. Ban nãy ở trong phòng khám nên không thể nghe điện thoại, anh sợ em lo lắng, khám xong gọi điện cho em luôn…]
Đầu óc Ninh Thập Tam rối mòng mòng, tiếng nói bên kia đầu dây bỗng trở nên quá đỗi xa xôi, hắn không thể nào nghe rõ, cuối cùng, điện thoại trượt khỏi bàn tay, rơi thẳng xuống đất.
[ Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, em làm sao vậy? ]
Tiếng gọi rất nhỏ vang lên từ dưới chân, nhưng Ninh Thập Tam dường như không nghe thấy, hai mắt hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước, giữa ngọn lửa đen ngòm, cảnh vật vặn vẹo, dường như hắn thấy có một vật nặng rơi xuống, đập vào người đàn ông bên dưới khiến anh ta lảo đảo vài bước lùi về phía sau, ngẩng mặt lên rồi ngã nhào xuống. Lúc này rốt cuộc Ninh Thập Tam có thể thấy được rõ ràng gương mặt của người kia, hắn giật bắn mình, đồng tử vì ngạc nhiên mà co rút mạnh, khuôn mặt kia quá đỗi quen thuộc, không ai có thể biết rõ hơn hắn, bởi đó không phải ai khác, mà chính là Ninh Thập Tam.
Vóc người giống nhau, quần áo giống nhau, trên ngực cũng đeo cài áo tulip đen, trên đời này chỉ có hắn mới có thứ trang sức ấy.
Thì ra ngay từ đầu hắn đã bị linh cảm của mình đánh lạc hướng, hoặc có thể nói người cố tình đánh lạc hướng hắn, người bỏ mạng vì tai nạn ngoài ý muốn ở nơi này không phải là Ninh Hi, mà là hắn, bởi vì hắn cũng mua bảo hiểm, hợp đồng bảo hiểm hắn tự mua cho chính mình cũng được coi là khế ước!
Dường như để khẳng định suy nghĩ của Ninh Thập Tam là chính xác, lửa xung quanh yếu đi, gió lạnh thổi tới, tuy đang ở giữa biển lửa, Ninh Thập Tam vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh thấm vào da thịt. Phía trước có một bóng đen đung đưa, từ từ tiến về phía hắn, nếu như hắn nhìn không lầm, đó là tử thần được phái tới thu thập linh hồn người chết. Theo bản năng Ninh Thập Tam nâng cổ tay lên, kim phút đồng hồ vừa vặn quay hết một vòng.
“Tôi nói rồi, cậu không trốn được đâu, Ninh Thập Tam.”
Tiếng cười sắc bén vang lên từ phía sau, Ninh Thập Tam xoay phắt người lại, liền thấy Lulu đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn. Cô ta vẫn ăn mặc khêu gợi như mọi khi, điểm khác biệt duy nhất là trên tay cầm thêm một vũ khí màu bạc, lưỡi hái của tử thần.
“Cô đặt bẫy tôi!” Ninh Thập Tam nhìn Lulu trừng trừng, căm hận nói.
“Không, tôi là tử thần, tôi không làm việc gì trái với đạo đức nghề nghiệp.”
Con mồi đang ở ngay trước mắt, gương mặt Lulu hiện lên một nụ cười đắc ý, cô nhẹ nhàng đi tới, duyên dáng bước đến gần Ninh Thập Tam, “Cái gọi là tai nạn ngoài ý muốn vốn là thứ bất định, chúng có thể đề phòng được, nhưng cũng không thể lường trước được, mà tai nạn lần này lại do chính cậu tạo ra. Nếu như cậu không đến, đã chẳng có việc gì, nhưng cậu lại cứ nhất định phải đâm đầu vào.”
Nói cách khác, linh cảm lần này có xuất hiện hay không đều tùy thuộc vào hành động của Ninh Thập Tam. Nhưng không thể phủ nhận, trong chuyện này, Lulu có dính dáng. Cô ta cố tình mập mờ với hắn, khiến hắn tưởng Ninh Hi sẽ gặp chuyện, cho nên mới dễ dàng trúng kế.
Lulu đứng đối diện Ninh Thập Tam, giơ tay lên coi đồng hồ, rồi lại đưa mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ban nãy hẳn cậu đã cảm ứng được, cậu chỉ còn mười ba phút, à không, giờ thì thành mười hai phút rồi, chi bằng chúng ta đánh cược xem cậu có thể cứu được bản thân mình trong vòng mười hai phút này hay không?”
Ngừng lại một chút, Lulu tiếp tục: “Tôi còn muốn nói với cậu một điều, kế hoạch này không phải chỉ có mình tôi tham gia, ba năm qua cậu đã đắc tội không ít tử thần, tôi nghĩ bọn họ đều rất sẵn lòng thu thập linh hồn cậu.”
Ninh Thập Tam lui về sau từng bước, cảnh giác nhìn chung quanh, hỏi: “Icy đâu?”
“Icy?” Lulu thờ ơ nhún vai, “Ai mà biết được? Có khi anh ta lại là một trong những tử thần được cử tới đây hôm nay ấy chứ. Giờ cậu định làm gì? Chạy trốn trong vòng mười hai phút? Hay chờ Icy đến, cầu anh ta tha mạng? Cách thứ nhất nghe còn khả thi, cách thứ hai…”
Nụ cười trên gương mặt Lulu trở lên lạnh lẽo, cô thản nhiên nói: “Nếu nghĩ Icy sẽ tha cho cậu thì cậu lầm to rồi. Cướp đi sinh mạng của cậu không phải chúng tôi, mà chính là vận mệnh của cậu, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm thu thập linh hồn, cho dù Icy không thu linh hồn cậu, thì sẽ có người khác làm, nhưng vận mệnh của cậu đã được ấn định từ lúc cậu lựa chọn bước vào tòa cao ốc này, đây là điều không thể thay đổi được.”
“Tôi chưa từng nghĩ tới hai giả thuyết cô vừa đưa ra.” Cái chết đang cận kề, nhưng Ninh Thập Tam vẫn tỉnh táo, hắn khôi phục vẻ ung dung điềm tĩnh thường ngày, mỉm cười nói: “Zero từng nói, tôi là thiên địch của tử thần, nếu chúng ta đã là kẻ thù, sao tôi lại phải cầu xin các người chứ?”
Nói xong, nụ cười trên mặt Ninh Thập Tam vụt tắt, hắn xoay người cắm đầu chạy. Hiện tại chân tướng sự việc đã bị bóc trần, đám tử thần thiết kế bẫy thật khéo, làm hắn tự chui đầu vào rọ, thời gian còn lại không còn nhiều, muốn chạy ra khỏi tòa nhà địa ngục này trong vòng hơn mười phút, cần phải dựa vào may mắn và ý chí quyết tâm. Có thể hắn sẽ không thành công, nhưng cho đến khắc cuối cùng, hắn không được bỏ cuộc.
Toàn bộ cao ốc đã bị nhấn chìm trong biển lửa, khói đen cuồn cuộn bao phủ, khiến mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo. Lửa biến không gian thành một mê cung, không xác định nổi lối ra cầu thoát hiểm ở đâu, càng không thấy được vị trí cửa sổ, sau lưng tử thần đang áp sát, Ninh Thập Tam chỉ có thể chạy trối chết, nhưng trong tình huống này, đừng nói chạy thoát, ngay cả đường để chạy cũng không có.
Ninh Thập Tam chạy men theo hành lang chưa được bao lâu, đột nhiên thấy hai bên có hai bóng đen xuất hiện, tay mỗi người đều đang quơ quơ vũ khí, có lẽ bọn họ chỉ là công cụ chấp hành việc thu thập linh hồn, nhưng giờ phút này ở họ toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến Ninh Tập Tam sợ hãi cực độ.
Hô hấp theo từng bước chạy trở nên dồn dập, mỗi lần hít lấy không khí là ngực lại quặn thắt, mồ hôi tích thành giọt lớn chảy từ trên trán xuống, đầu óc bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Ninh Thập Tam giảm tốc độ, quay đầu chạy theo hướng khác, kẻ địch quá đông, hơn nữa ai cũng muốn giết hắn bằng được. Có thể khiến đông đảo tử thần coi hắn là kẻ thù chung như vậy, bản lĩnh của hắn hẳn phải rất lớn.
Rõ ràng cái chết đang gần trước mắt, Ninh Thập Tam vẫn không nhịn được giễu một câu, song hắn không cười nổi, bước chạy bất chợt khựng lại, hình như đã đến cuối đường, mà ở nơi tận cùng kia, đã có người đứng chờ hắn.
“Trông hoảng hốt chưa kìa.” Zero ôm lưỡi hái trước ngực, dựa vào tường chế giễu, “Tư thế oai phong lúc cứu người trước kia đâu rồi?”
“Cho dù anh giết tôi, cũng không thể thay đổi sự thật là anh đã từng bị tôi đánh bại.” Ninh Thập Tam không khoan nhượng, lạnh lùng nói.
“Tính tình khó ưa quá đấy.” Zero cau mày, “Không phải cùng một mẹ sinh ra có khác, cậu và Ninh Hi chẳng giống tính nhau tẹo nào.”
Zero nói xong, bất chợt vung lưỡi hái, Ninh Thập Tam tưởng gã muốn ra tay, vội vã né, ai ngờ chỉ là hư chiêu, Ninh Thập Tam vừa xoay người một cái, Zero đã chắn trước mặt hắn, lưỡi hái lại chém xuống một lần nữa, tạo thành một luồng sáng màu đen, bao bọc xung quanh hắn.
Cùng lúc đó hai tử thần phía sau đuổi đến nơi, không thấy Ninh Thập Tam đang được bao bọc bởi quả cầu màu đen, bèn liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức chia nhau chạy theo hai hướng trái phải, Ninh Thập Tam không ngờ Zero lại giúp hắn, không khỏi giật mình.
“Đừng hiểu lầm, tôi không ra tay, là bởi vì thời điểm chưa tới.” Zero ung dung, chỉ lưỡi hái sang một bên, cười gian xảo, “Tôi thích chơi trò mèo vờn chuột, còn năm phút nữa, cho nên, cố mà chạy cho nhanh.”
Thằng điên này!
Ninh Thập Tam không có thời gian dùng dằng với cái sở thích quái đản của Zero, hắn chạy theo hướng Zero chỉ, nhiệt độ hướng này hình như không cao bằng ban nãy, nhưng khói càng lúc càng đặc, Ninh Thập Tam bịt chặt mặt bằng chiếc khăn, hi vọng không bị sặc khói mà ngất đi.
Không thấy rõ đường, Ninh Thập Tam chạy thêm vài bước về phía trước, không gian mờ mịt mênh mông, một kẻ mù phương hướng như hắn cứ chạy vòng quanh trong một nơi như mê cung thế này, chẳng khác nào tự sát. Hắn đột nhiên nghĩ, hay là dùng thời gian chạy trốn này tìm một cái cửa sổ, nhảy vèo xuống, năm tầng thôi mà, nếu may mắn, có khi không ngủm cù tèo.
Đang nghĩ ngợi, phía trước bỗng có gió thổi tới, khói dày trong chớp mắt tan đi nhiều, một con hắc khuyển to hơn cả chó ngao đứng trước mắt hắn, Ninh Thập Tam càng khiếp sợ hơn, nỗi sợ theo bản năng bắt đầu trỗi dậy, hắn định xoay người vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng hai chân lại không nghe lời, bất động không nhúc nhích tí nào.
Hắc khuyển không vồ tới, mà chỉ gầm gừ vài tiếng, quay người chạy mất. Đó là chó của Icy, Ninh Thập Tam ngẩn ra, đột nhiên nghĩ hay là nó muốn dẫn mình ra khỏi đây, tử thần không thể thay đổi số mệnh, nhưng không phải không thể cho người ta một cơ hội.
Nghĩ tới đó, Ninh Thập Tam vội vàng chạy theo, may mà hắc khuyển cách hắn khá xa, không gây cho hắn cảm giác sợ hãi và căng thẳng. Cứ như vậy hắc khuyển dẫn hắn chạy về đằng trước, càng chạy, khói càng tan bớt, thậm chí nhiệt độ cũng hạ xuống nhiều, lồng ngực Ninh Thập Tam mất đi cảm giác bị đè ép đau đớn, giờ hắn có thể hít thở thoải mái, tuy hai chân vẫn như bị đổ chì, mỗi bước chạy lại thấy khó khăn, song ý nghĩ sắp được ra ngoài rồi lại thôi thúc hắn cắn răng tiếp tục.
Chạy được một đoạn, cảnh vật bắt đầu hiện ra rõ ràng, dường như lối ra đang ở ngay trước mắt, nhưng Ninh Thập Tam đột nhiên dừng bước, giật mình quan sát xung quanh.
Hắn đã cảm ứng được về vụ cháy vài lần, nên không thể nào lầm, đây chính là nơi hắn sẽ bị vật nặng rơi xuống đập trúng người, là trạm cuối số mệnh của hắn, sao hắc khuyển lại dẫn hắn tới nơi này?
“Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại rồi.” Kèm theo câu nói đó là tiếng guốc cộp cộp, bóng hình Lulu dần dần hiện ra trong khói đen, bước về phía hắn, “Hắc khuyển dẫn đường cho linh hồn người chết, nơi nó đến chỉ có một, mà nơi này, hoàn toàn không phải nơi mà cậu đang nghĩ.”
Cô ta liếc mắt nhìn đồng hồ, “Còn một phút cuối cùng, Ninh Thập Tam.”
Ninh Thập Tam lùi về sau từng bước, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện hắc khuyển đã biến mất, chẳng biết từ lúc nào trong màn khói đã xuất hiện rất nhiều bóng đen lơ lửng, mỗi bóng đen đều nắm chặt vũ khí, từ từ quây xung quanh hắn.
Nhìn nụ cười đắc ý của Lulu, trong ngực Ninh Thập Tam trào lên ngọn lửa thịnh nộ vì bị lừa gạt, bọn họ vốn biết mình không thể nào chạy trốn, cho nên mới cố tình chơi trò tử vong này với hắn.
Mười ba phút, là ranh giới giữa sự sống và cái chết, hai tử thần thì có thể chạy thoát được, nhưng hiện tại nhiều như vậy, xác suất đào thoát thành công là số không. Nhìn cảnh vật vô cùng quen thuộc trước mắt, Ninh Thập Tam biết chẳng bao lâu nữa, vật thể trên đỉnh đầu sẽ rơi xuống, hắn không chạy thoát được, đây là kết cục các tử thần đã sớm biết.
“Muốn lấy linh hồn của tôi ư, các người đừng có mơ hão!”
Ninh Thập Tam nhìn Lulu cười khẩy, hắn chợt bỏ khăn mặt xuống, trong chớp mắt chạy đến nơi sẽ xảy ra tai nạn trong cảm ứng. Đó là nơi tận cùng, tận cùng của không gian, tận cùng của cái chết, thế nhưng, nơi ấy nhất định có người chờ hắn, bởi vì người ấy từng nói, ngày hắn chết, người ấy sẽ đích thân đến đón hắn.
Hắn đã đến nơi tận cùng.
Dường như cảm giác được cái chết sắp đến gần, Ninh Thập Tam không còn thấy nóng như thiêu đốt nữa, hắn dừng bước, bình tĩnh nhìn về phía trước, có gió thổi qua, khói đặc bao phủ khắp nơi, có một bóng người màu đen chậm rãi đi tới, lửa bùng lên rừng rực bên cạnh hắn, chiếu sáng gương mặt lãnh đạm cương nghị, tay áo tung bay, lưỡi hái vung lên chênh chếch, giống như dáng vẻ vốn có mỗi khi thi hành nhiệm vụ, sắc mặt nghiêm nghị, chính trực.
Cái chết, không thiên vị bất cứ ai, không ai có thể chạy thoát khỏi nó, mà Icy, chỉ đang làm việc hắn phải làm mà thôi.
Lòng Ninh Thập Tam đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng chưa bao giờ có, thậm chí cái chết cũng không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn, hắn mỉm cười nhìn Icy đến gần, khẽ hỏi: “Có phải anh đã biết trước số mệnh của em?”
“Anh không biết.” Vẻ mặt Icy bình tĩnh, đồng tử màu đen không hề dao động dù chỉ một chút, tựa hồ lúc này Icy chỉ là công cụ chấp hành nhiệm vụ, mà công cụ, thì sẽ không có bất kì cảm xúc nào hết, “Số mệnh có thể thay đổi, tai nạn ngoài ý muốn hôm nay là do em lựa chọn.”
Một khi biến cố xảy ra, số mệnh đã được ghi chép sẽ bị thay đổi, tất cả đều được sắp đặt lại một lần nữa, cái này gọi là ngoài ý muốn. Xét cho cùng, tử thần chỉ là công cụ thực thi nhiệm vụ, khi chiếc kim đồng hồ số mệnh bắt đầu xoay tròn, điều bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng tuyệt đối.
“Vậy ư?”
Ninh Thập Tam khẽ cúi đầu, trong mắt hiện ra chút bối rối, nhưng lập tức liền nở nụ cười. Icy từng nói chỉ có người sắp chết mới thấy được hắc khuyển, mà mình ngay từ đầu đã nhìn thấy nó, vậy chẳng lẽ việc mình phải chết đã được định trước?
Thế nhưng cho tới giờ, những việc này không còn quan trọng nữa, hắn nhìn Icy, cảm thấy Icy đến đón mình chính là kết cục tốt nhất, vì thế mỉm cười nói: “Có vẻ trận chiến này em đã thua, vậy nên, hãy mang em đi đi.”
Icy nhìn Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam khẽ nghiêng đầu khiến Icy nhớ tới rất nhiều chuyện, nụ cười dịu dàng quen thuộc giống như ngày hôm qua,. Icy không nói gì, nắm chặt lưỡi hái từ từ giơ cao, nụ cười của Ninh Thập Tam càng rõ nét, trên đỉnh đầu dường như có tiếng nổ vang, Ninh Thập Tam không hề để ý, nhắm mắt lại khi vệt sáng màu bạc bổ xuống, đón lấy cái chết.
Gió lạnh thốc qua, cảm giác buốt thấu tâm can trong lồng ngực lan ra, cơ thể Ninh Thập Tam chấn động, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi hắn không thể nào đứng vững, mở mắt ra, liền trông thấy lưỡi hái của Icy đã chạm vào vị trí tim của mình, chiếc cài áo tulip bị luồng khí mãnh liệt làm vỡ nát, thật đáng tiếc, Icy đã mất rất nhiều thời gian để tạo ra thứ đồ trang sức này cho mình, Ninh Thập Tam nghĩ.
Khí lạnh từ bốn phía ập tới, buốt giá ngấm vào trong xương cốt, Ninh Thập Tam không kìm được, người hơi hơi co vào, hắn gắng gượng ngẩng lên nhìn Icy, chờ đợi Icy rút lưỡi hái ra, mang linh hồn của mình đi, giống như khi đoạt lấy linh hồn của anh Tống lần trước, thế nhưng
Icy không làm như vậy, trái lại còn kéo lấy hắn, ôm hắn vào trong lồng ngực.
“Icy…”
Ninh Thập Tam hổn hển nói, thành khẩn cầu xin, mong muốn Icy mau rút lưỡi hái ra, bởi vì như thế này khiến hắn rất khó chịu.
“Anh ở đây, đừng sợ, sẽ rất nhanh thôi.” Làn tóc được vuốt ve nhẹ nhàng, hắn nghe thấy giọng nói của Icy bên tai, vẫn lãnh đạm như thế nhưng lại mang theo ý vị cưng chiều, “Nhớ kĩ, em là của anh!”
Vật thể trên trần rơi xuống càng nhiều hơn, liên tục nện xuống mặt đất, nhưng khi chúng sắp sửa rơi xuống chỗ hắn, Icy lại ôm hắn rất chặt, giống như muốn xua tan đi lạnh lẽo trên người hắn.
Hình như có gì đó không đúng, Ninh Thập Tam nắm tay áo Icy, nghi hoặc nhìn Icy, muốn hỏi rốt cuộc Icy đang làm gì, thế nhưng không khí càng ngày càng lạnh, khiến cho thần trí Ninh Thập Tam cũng dần dần đông cứng, cảnh vật trước bắt bắt đầu mờ nhạt, chỉ mơ hồ thấy hắc khuyển to lớn đi về phía mình, theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống vang dội, và tiếng hét chói tai của Lulu. Cuối cùng, tất cả đều chìm vào yên tĩnh, Ninh Thập Tam rũ đầu, giao hết số phận bản thân vào tay Icy.
Chẳng vì lí do gì, chỉ đơn giản là yêu Icy, cho nên mới tin tưởng hắn, điều kiện để trở thành người một nhà thực ra chỉ đơn giản có vậy.
Ninh Thập Tam vội vã gọi điện cho cao ốc thương mại đó, lấy danh nghĩa công ty mình khéo léo nhờ họ chú ý kiểm tra các thiết bị phòng cháy chữa cháy, bên cao ốc rất vui vẻ đồng ý. Thế nhưng lúc đang nghỉ trưa, Ninh Thập Tam chợt phát hiện phán đoán của mình có vẻ đã lầm. Ti vi đang đưa tin về các vụ cháy dồn dập gần đây, hỏi đồng nghiệp mới biết thời sự mấy hôm nay không lúc nào là không chiếu tin tức cháy nổ, nhưng vì Ninh Thập Tam bận bịu chạy đông chạy tây kí bảo hiểm nên không để ý.
Ninh Thập Tam xem thời sự, thấy các địa điểm xảy ra hỏa hoạn đều là cao ốc thương mại, như vậy tòa cao ốc kia cháy rất có thể là vì có kẻ rắp tâm phóng hỏa, chứ không phải tai nạn ngẫu nhiên.
Nhìn hình ảnh hiện trường đám cháy liên tiếp xuất hiện trên bản tin, Ninh Thập Tam bỗng cảm thấy mình như đang có mặt ở đó – có người đứng giội nước trong một căn phòng na ná phòng máy, lửa bùng lên rất nhanh, xung quanh khói dày đặc, hắn cảm thấy toàn thân nóng phừng phừng, hơi nóng làm hắn đau rát. Hắn vội vã chạy ra ngoài, ai ngờ bên ngoài đã trở thành một biển lửa.Không biết qua bao lâu, hắn hoảng hốt khi thấy có người chạy về phía mình, nhưng khi gần đến nơi, một vật thể lớn bị cháy nứt ra rơi xuống, vùi lấp người nọ. Tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng Ninh Thập Tam nhận ra bộ tây trang trên người anh ta là của Ninh Hi, cảnh tượng này giống hệt trong mộng, khiến hắn sợ hãi đứng bật dậy.
Cái ghế Ninh Thập Tam ngồi đột ngột bị hất ngã đập vào đất vang lên tiếng động chói tai, tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn, Ninh Thập Tam hoàn hồn, nhận ra mình vẫn đang ngồi trong căng tin của công ty, thời sự vẫn chiếu những tin tức khô khan, những gì hắn vừa thấy chỉ là một linh cảm.
Trong lòng hỗn loạn, Ninh Thập Tam không để ý đến những ánh mắt đang ngó mình chằm chằm, chỉ thuận miệng nói xin lỗi, rồi vội vàng quay về phòng làm việc, gọi điện cho phòng bảo an của tòa cao ốc thương mại, nhắc bọn họ tăng cường quản lý việc ra vào của công nhân viên, cả công tác bảo hộ ở những phòng quan trọng như là phòng máy và phòng phân phối điện, đề phòng có kẻ phóng hỏa.
Bảo vệ nghe xong, cười nói: “Anh Ninh à, anh đúng là người có trách nhiệm nha, anh cứ yên tâm, gần đây nhiều hỏa hoạn như vậy, đương nhiên chúng tôi phải tăng cường chú ý rồi.”
Gọi cho phía cao ốc xong, Ninh Thập Tam liền gọi cho Ninh Hi. Đối với những hình ảnh mình nhìn thấy, một lần còn có thể coi là thần hồn nát thần tính, nhưng thấy đến hai lần,
lại thêm lời đe dọa của Lulu, Ninh Thập Tam không cách nào bình tĩnh được, mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn, hắn không muốn người nhà của mình gặp bất trắc.
Có điều khi nhắc đến vấn đề này Ninh Thập Tam hơi do dự một chút, hắn khéo léo tỏ ý Ninh Hi không nên tham dự bữa tiệc gặp mặt. Ninh Hi nghe xong, lập tức hỏi: [ Vì sao? ]
“Dạo này nhiều hỏa hoạn, em linh cảm tòa cao ốc kia cũng sẽ bị cháy, anh hai, anh biết mà, dự cảm của em bao giờ cũng rất linh.”
Sợ Ninh Hi không đồng ý, Ninh Thập Tam cố vắt óc phịa ra một cái cớ, nếu như không được, hắn còn định nói toạc chuyện cảm ứng ra, thế nhưng Ninh Hi chỉ im lặng một lát rồi nói: [ Đành không đi nữa vậy. ]
“Xin lỗi anh hai.”
Nhận ra sự tiếc nuối trong giọng nói của Ninh Hi, Ninh Thập Tam áy náy vì đã tự ý thay đổi quyết định của anh mình. Bữa tiệc gặp mặt là một dịp giao lưu hiếm có đối với những người mắc bệnh tâm lý như Ninh Hi, Ninh Hi cũng đã chờ đợi rất lâu rồi, thế nhưng lại vì linh cảm của Ninh Thập Tam mà không thể thành hiện thực, nhất định anh ấy rất đau lòng.
[ Không sao, thật ra anh cũng không phải người thích đi đi lại lại nhiều nơi. ] Biết em trai đang áy náy, giọng Ninh Hi thoải mái hơn nhiều, an ủi, [ Với lại anh thấy em nói cũng đúng, linh cảm của em luôn luôn chính xác, anh tin em. ]
“Cám ơn anh hai.”
Vậy là trong chớp mắt, tâm trạng Ninh Thập Tam nhẹ nhõm hẳn. Ninh Hi có rất nhiều điểm giống Icy, tuy có những lúc hành động bốc đồng, thích gì làm nấy, nhưng bao giờ cũng tôn trọng quyết định của hắn. Có được người nhà như vậy là phúc của hắn, cho nên nếu Lulu dám gây khó dễ cho bọn họ, hắn nhất định sẽ không để yên.
“Để đền bù, cuối tuần em dẫn anh ra ngoài chơi được không, anh muốn đi đâu cũng được.”
[ Vậy anh phải suy nghĩ thật kĩ rồi, cám ơn Tiểu Phúc, nhưng mà có cần phải thông báo cho viện trưởng là anh không đi dự tiệc nữa không? ]
Nghe Ninh Hi nhắc tới viện trưởng, Ninh Thập Tam ngần ngừ một lúc, trên đời này chỉ có Ninh Hi là tin vào dự cảm hỏa hoạn hoang đường của hắn, người trung thành với chủ nghĩa duy vật như viện trưởng tuyệt đối sẽ không tin, hơn nữa viện trưởng cũng có mua bảo hiểm, nếu như bác ấy gặp chuyện, hẳn cảm ứng phải xuất hiện, nếu như không, vậy chứng tỏ tai nạn sắp tới sẽ không ảnh hưởng gì tới viện trưởng.
“Anh đừng nói gì vội, đi làm về em sẽ tự nói với bác ấy.” Còn tận hai ngày, Ninh Thập Tam quyết định cân nhắc kĩ tình hình rồi mới nói với viện trưởng.
Ninh Hi gật đầu đồng ý.
Ninh Thập Tam cúp điện thoại, dựa vào ghế suy nghĩ, hi vọng hai ngày tới mình có thể cảm ứng được nhiều hơn, nếu có thể biết được dáng vẻ của tên phóng hỏa rồi báo với cảnh sát, vậy cũng coi như cứu được những người sắp bị nạn.
Đáng tiếc, tuy nhìn mọi chuyện theo chiều hướng rất lạc quan, cả ngày hôm sau hắn không hề gặp bất cứ linh cảm nào. Vì thế Ninh Thập Tam vô cùng phiền não, nhưng lại không thể để Icy nhận ra, đành phải cố gắng chịu đựng đến tận tối, đang lo lắng thì đột nhiên Ninh Hi gọi điện cho hắn.
Bình thường ngoại trừ khi có chuyện khẩn cấp, Ninh Hi sẽ không gọi cho Ninh Thập Tam, cho nên khi thấy Icy chuyển ống nghe cho mình, trực giác Ninh Thập Tam mách bảo không biết có phải Ninh Hi đã xảy ra chuyện gì không, thế nhưng giọng nói nhẹ nhàng bên kia đầu dây đã kéo trái tim hắn trở về lồng ngực.
[ Tiểu Phúc, em có đang xem ti vi không? ] Ninh Hi phấn khởi nói: [Tên phóng hỏa bị bắt rồi. ]
Ninh Thập Tam đưa mắt nhìn ti vi, bình thường hắn bận rộn công việc, về nhà lại muộn, rất ít khi xem ti vi, cùng lắm chỉ nghe chút âm nhạc thư giãn đầu óc, sau này ở cùng với Icy, Icy cũng không mấy quan tâm đến tình hình bên ngoài, nên đối với bọn họ từ lâu ti vi chỉ là đồ trang trí.
Thấy động tác của Ninh Thập Tam, Icy bật ti vi lên, khỏi cần chuyển kênh, bởi vì tình trạng cháy nổ liên tục đã trở thành mục tin nóng trên rất nhiều đài, hiện đang là phần họp báo của cảnh sát. Ninh Thập Tam xem một lúc, khi thấy một vị cảnh sát nói đã bắt được hung thủ, lục soát được rất nhiều chất chế tạo thuốc nổ trong nhà gã, nghi phạm cũng đã thú nhận hết hành vi phạm tội, Ninh Thập Tam rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Có thể vì tên tội phạm đã bị bắt, nên linh cảm của hắn mới không xuất hiện nữa chăng. Ninh Tập Tam nghĩ vậy, cho nên, nếu muốn tránh khỏi tai nạn ngoài ý muốn, chỉ cần sớm giải quyết vấn đề, những chuyện xảy ra sau đó cũng sẽ thay đổi, mà một khi kết cục thay đổi, cảm ứng cũng sẽ tự nhiên biến mất.
[ Bắt được kẻ xấu rồi, hỏa hoạn sẽ không xảy ra nữa phải không? ] Ninh Hi dè dặt nói ở phía bên kia đầu dây.
Ninh Thập Tam hiểu rõ ẩn ý của Ninh Hi, biết được chuyện này hắn cũng rất vui vẻ, bèn nói: “Phải, cho nên mai anh cứ yên tâm tham gia tiệc gặp mặt nhé.”
[ Vậy còn em? ]
“Em xong việc sẽ tới luôn cao ốc tìm anh.”
Tuy thủ phạm đã bị bắt, nhưng Ninh Thập Tam vẫn không yên tâm để Ninh Hi tham gia buổi gặp mặt một mình. Có hắn ở bên, hẳn Ninh Hi sẽ yên lòng hơn, may mà bữa tiệc diễn ra vào buổi chiều, hắn mới có thể thu xếp thời gian ổn thỏa.
Ninh Thập Tam nói chuyện điện thoại xong, Icy ngồi xem ti vi bên cạnh nói: “Có vẻ em rất quan tâm đến tin tức này.”
“Em đang phụ trách bảo hiểm công trình, tên phóng hỏa làm loạn khắp nơi, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến công ty bọn em? Đương nhiên em phải để ý rồi.” Ninh Thập Tam không ngờ Icy lại lo lắng cho mình, tiện đà nói, dù sao mọi việc cũng đã được giải quyết, không cần phải nhắc lại.
Lông mày Icy hơi nhíu vào, hắn không thích Ninh Thập Tam giấu giấu giếm giếm. Tuy biết tường tận mọi chuyện, nhưng Icy vẫn mong chính miệng Ninh Thập Tam nói cho mình nghe, nếu không Icy sẽ có cảm giác bị gạt ra rìa. Thế nhưng khi thấy nụ cười nhẹ nhõm của Ninh Thập Tam, tâm trạng Icy tự dưng khá hơn, nụ cười kia thật quyến rũ, giống như pháo hoa trong nháy mắt bung nở, tỏa ra đủ loại sắc màu trên bầu trời mênh mông, cho dù chỉ xuất hiện trong tích tắc, nhưng cũng đủ khiến người ta khó quên.
“Mệt lắm rồi hả?”
Ninh Thập Tam hiểu lầm cái nhíu mày của Icy, tưởng Icy mệt mỏi vì công việc, lại nghĩ hai ngày vừa rồi bởi tâm trạng không tốt nên không quan tâm đến hắn, thậm chí còn giấu giếm chuyện linh cảm hỏa hoạn, vì thế liền chủ động dựa gần vào, mỉm cười hỏi: “Để em bóp vai cho anh nhé?”
“Anh không mệt.”
“Nhưng nhỡ lại có chỗ khác cần xóa bóp thì sao.” Ánh mắt ma lanh của Ninh Thập Tam quét xuống phần dưới eo Icy, trên môi là nụ cười rất không đứng đắn, “Kĩ thuật mát xa của em tốt lắm đấy, anh có muốn thử một chút hay không?”
Vừa nói, Ninh Thập Tam vừa đẩy luôn Icy ngã lên sô pha, nằm ở trên bắt đầu cởi cúc áo của hắn. Quần áo của Icy có rất nhiều khuy cài, tuy trông rất bắt mắt, nhưng đây lại là một trở ngại mỗi khi lên giường, phải cởi rất lâu mới có thể vào cuộc.
“Thập Tam…”
Dường như Icy bị khiêu khích đến mức động tình, giọng nói hơi khàn khàn, Ninh Thập Tam thuận miệng đáp một tiếng, nhưng những tiếng phía sau lập tức bị một nụ hôn ngăn lại. Icy nắm chặt eo của hắn, khiến hắn không kìm chế được nằm úp sấp lên lồng ngực mình. Về phương diện giường chiếu Icy là người thô lỗ, lại chẳng bao giờ nói được câu nào tình cảm, toàn hành động theo bản năng, nhưng Ninh Thập Tam lại cảm thấy Icy luôn điều khiển được cảm xúc của bản thân, giống như bây giờ, tay Icy đang đặt hai bên hông hắn, cho dù không âu yếm vuốt ve, nhưng vẫn khiến hắn bị kích thích.
Giữa lúc hôn môi Icy ôm Ninh Thập Tam ngã nhào xuống thảm trải sàn bên cạnh, đè hắn ở dưới thân lặng lẽ ngắm nhìn. Ninh Thập Tam cảm thấy ánh mắt của Icy nhìn mình có hơi khác so với ngày thường, thâm thúy lãnh đạm, song dường như còn mang theo thứ cảm xúc phức tạp nào đó, nhưng không biết đó là cảm xúc gì.
Vì vậy Ninh Thập Tam giơ tay lên, chạm nhẹ lên gương mặt Icy, Icy không nhúc nhích, giống như con mèo, ngoan ngoãn để mặc cho hắn vỗ về, đầy hưởng thụ.
Bất chợt, trong ngực Ninh Thập Tam dâng lên một cảm giác thỏa mãn, dịu dàng ấm áp, hắn thì thầm: “Thật dễ chịu.” Cảm giác được yêu, thật dễ chịu.
Hai mắt Ninh Thập Tam nheo lại, trong mắt Icy, động tắc này hết sức quyến rũ, mỗi khi chìm vào vui sướng Ninh Thập Tam đều có vẻ mặt như thế, vừa hưởng thụ, lại vừa gián tiếp khẳng định rằng Icy có thể mang đến niềm vui cho hắn.
Vì vậy Icy lại hôn xuống, nhanh chóng cởi bỏ quần áo Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam phối hợp ăn ý, cười hỏi: “Muốn em phục vụ anh không?”
“Không, em cứ hưởng thụ là được rồi.”
Lần hưởng thụ tình thú này kéo dài đến tận nửa đêm mới chấm dứt, Ninh Thập Tam ngay cả quần áo cũng lười mặc tử tế, chỉ khoác tạm cái áo ngủ, rồi nằm trên giường ngủ luôn. Icy vốn không phải người quá ham muốn chuyện chăn gối, nhưng một khi đã làm, đều khiến Ninh Thập Tam muốn ngừng mà không được, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa thể lực tử thần và nhân loại đi. Hơn nữa hôm nay làm hăng hái như vậy, tuy rằng rất thỏa mãn, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, thì việc này chẳng đáng vui mừng chút nào cả.
“Ngày mai anh phải ra ngoài xử lý công việc.” Icy ghé vào tai Ninh Thập Tam thì thầm.
Ninh Thập Tam đã mệt rũ, chỉ ừ một tiếng, cảm thấy Icy ở đằng sau lại sáp gần hơn, bảo: “Có lẽ tối muộn mới về.”
“Em chờ anh,” Ninh Thập Tam mơ mơ màng màng đáp, trước khi chìm vào mộng đẹp bổ sung thêm một câu, “Muốn ăn gì? Để em làm…”
“Chỉ cần nhớ thêm muối, thì ăn gì cũng được.”
Khóe môi cong lên, giữa bóng tối Icy để lộ vẻ mặt giống như đang mỉm cười hiếm thấy, đáng tiếc Ninh Thập Tam đang ngủ say, không hề hay biết.
Sáng hôm sau khi Ninh Thập Tam thức dậy thì Icy đã đi rồi, căn phòng rất yên tĩnh, khiến Ninh Thập Tam cảm thấy không quen. Tuy lúc ở đây Icy cũng không nói nhiều, nhưng sự tồn tại của Icy luôn mang đến cho Ninh Thập Tam cảm giác yên tâm, có lẽ đó chính là cảm giác mà người nhà mang lại.
Không có người ăn cùng, Ninh Thập Tam ăn sáng qua quít rồi đến công ty, tiện thể mang theo bộ tây trang Icy thiết kế cho mình. Buổi sáng phải đi gặp khách hàng, nếu mặc bây giờ thì sẽ nhàu mất, hắn định trước khi đi dự tiệc mới thay.
Hôm nay công việc không nhiều lắm, Ninh Thập Tam tiếp chuyện khách hàng xong, quay về công ty sửa soạn tư liệu, thấy sắp đến giờ, hắn lấy bộ tây trang ra bước vào phòng thay đồ. Bộ đồ Icy thiết kế rất đẹp, mặc vào không những vừa vặn mà chất liệu cũng tốt, tuy không có nhiều chi tiết bắt mắt, nhưng tổng thể mà nói thì rất thoải mái. Thay đồ xong, Ninh Thập Tam cài chiếc cài áo lên ngực cẩn thận, đóa hoa màu đen tạo cảm giác chững chạc, màu tuy hơi trầm nhưng lại đặc biệt khiến người khác chú ý.
Nếu sau này Icy không làm tử thần nữa, ở nhân giới làm nhà thiết kế cũng kiếm bộn đấy. Tưởng tượng đến cảnh đó, đang buồn cười vì mình dám tự tiện thay đổi vận mệnh của Icy thì trước mắt đột nhiên tối sầm, tựa như bị phang mạnh vào đầu một cái. Đầu ong ong hỗn loạn, cảnh tượng phòng thay đồ cũng thay đổi, thành một nơi bị khói bao phủ dày đặc, không thấy rõ cái gì, chỉ loáng thoáng thấy có bóng người đang chạy thục mạng giữa đám khói, muốn thoát ra nhưng không tìm được đường. Ngay sau đó, người nọ bị một vật thể đập phải, ngã nhào trên đất, có máu chảy ra, nhưng lập tức bị khói đặc che đi mất.
“Anh hai!”
Ninh Thập Tam hốt hoảng kêu lên, đồng thời cũng bị tiếng kêu của mình kéo về với thực tại. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập, tim đập thình thịch, đầu óc rối rắm, không thể lí giải nổi vì sao linh cảm lại xuất hiện.
Có điều bây giờ không phải là lúc đi tìm lí do, hắn chỉ biết một mình có cảm ứng, nghĩa là tai nạn chưa xảy ra, hỏa hoạn vẫn có thể phát sinh, Ninh Hi sẽ bị thương giữa biển lửa. Hắn không biết Lulu có nhúng tay vào vụ này không, nhưng hắn không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa, vội vã lấy di động ra gọi cho Ninh Hi, may mà lập tức có người bắt máy, vừa nghe được giọng của Ninh Hi, Ninh Thập Tam cuống quít hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
[ Cao ốc thương mại, bọn anh vừa mới xuống taxi, bao giờ thì em đến? ] Xe tới nơi, viện trưởng còn đang trả tiền, Ninh Hi xuống trước, đứng sang một góc nói chuyện điện thoại.
Ninh Thập Tam thở phào, vội bảo: “Em linh cảm cao ốc sẽ bị cháy, hai người sẽ gặp nguy hiểm, mau kiếm cớ rời đi.”
[ Ầy…] Giọng Ninh Hi đầy khó xử, [ Không phải tên phóng hỏa bị bắt rồi sao, sao còn xảy ra hỏa hoạn được? Hơn nữa cũng đến nơi rồi, chỗ này trông an toàn lắm…]
“Anh à, gấp lắm rồi, em không có thời gian giải thích, nhưng mà hãy tin vào trực giác của em, em không muốn hai người gặp chuyện gì, anh nghĩ em bốc đồng cũng được, nhưng mà mau mau rời khỏi chỗ đấy đi, xin anh đấy!”
[ Rồi rồi, anh nghe em, để anh nghĩ cách kéo viện trưởng đi. ]
Sự cuống quít cùng bất an trong lời nói của Ninh Thập Tam đã tác động đến Ninh Hi. Lần đầu tiên nghe em trai cầu xin mình như vậy, Ninh Hi lập tức đồng ý, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt một lát, cậu đã chờ mong buổi gặp mặt này rất lâu rồi, giờ đang gần trong gang tấc mà lại không thể bước vào, thật sự có hơi thất vọng.
Ở bên kia đầu dây Ninh Thập Tam cảm giác được anh hai đang do dự, vội vã gọi: “Anh!”
[ Đừng lo, anh biết nên làm thế nào. ]
Ninh Hi cúp máy, thấy viện trưởng xuống xe, đi về phía mình, đột nhiên nghĩ nên làm thế nào để gạt được viện trưởng rời khỏi đây đây?
Ninh Hi cúp điện thoại rất dứt khoát, nhưng Ninh Thập Tam hiểu rõ tính anh mình, Ninh Hi đã đồng ý với hắn thì sẽ không thay đổi, chỉ là hắn không yên lòng, cũng chả có tinh thần ngồi ở công ty nữa, liền gọi taxi, kêu tài xế lái hết tốc lực đến cao ốc thương mại.
Tuy Ninh Thập Tam rất gấp gáp, nhưng tất cả mọi thứ lại như chống lại hắn. Dọc đường kẹt xe, lúc sắp đến cao ốc thương mại thì ùn tắc càng nghiêm trọng hơn. Thấy hai bên có mấy xe cứu hỏa bật còi inh ỏi lao vút qua, Ninh Thập Tam giật thót, tài xế cũng đùa bảo: “Không biết có phải là lại có hỏa hoạn không? Bây giờ nhiều kẻ thích bắt chước lũ tội phạm lắm, bắt được một tên, thì lại có một loạt những tên khác xuất hiện ý chứ.”
Có thể loại bắt chước tội phạm hay không Ninh Thập Tam không biết, nhưng nếu như tên tội phạm có đồng bọn, vậy thì không khó để lí giải vì sao hỏa hoạn vẫn tiếp tục xảy ra. Taxi kẹt cứng bất động, Ninh Thập Tam ngồi trong xe chờ mà lòng như lửa đốt, giữa dòng xe cộ bò lù rù hai bên lại có vài chiếc xe cứu thương vụt nhanh qua.
“Hình như đằng trước có cháy thật nha, lắm xe cứu hỏa với cứu thương như vậy…”
Tiếng nói của tài xế như vọng lại từ một nơi rất xa xôi, Ninh Thập Tam hơi mất bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Hi, nhưng phát hiện không thể nào kết nối được, không biết Ninh Hi đã xảy ra chuyện gì, xe lại đứng im tại chỗ như vậy, hắn quyết đinh trả tiền, xuống xe chạy thẳng tới cao ốc.
Nơi xe dừng cách cao ốc khá gần, Ninh Thập Tam chạy chưa bao xa thì đã thấy người xe quây đầy một chỗ. Phía trước khói đen cuồn cuộn, bao phủ dày đặc trên không trung, tới gần thêm chút nữa, hắn nhận ra khói đen bắt nguồn từ tầng trệt của tòa nhà, một phần của cao ốc đã bị nhấn chìm trong lửa, bên dưới xe cứu hỏa xếp thành hàng dài, lính cứu hỏa đang sơ tán dòng người, chuông báo cháy reo liên tục càng tăng thêm cảm giác hoảng loạn ngột ngạt, toàn bộ hiện trường là một bầu không khí gấp rút.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Thập Tam gạt đám người sang hai bên, vọt tới phía trước hỏi lớn.
“Có người phóng hỏa, rất nguy hiểm, xin đừng tới gần.”
Lính cứu hỏa ngăn không cho Ninh Thập Tam lại gần, đúng lúc này, phía cao ốc bỗng nổ vang một tiếng, các thiết bị điện bên trong không chịu nổi luồng nhiệt lớn mà phát nổ dây chuyền, lửa làm vỡ cửa kính, khói đặc theo đó tràn ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cao ốc.
Đầu Ninh Thập Tam bị chấn động lớn làm cho choáng váng, hắn vội vã ôm lấy đầu, mặt đất hơi lung lay, hắn mơ hồ trông thấy trên bức tường hiện ra số tầng 5, sau đó cảnh vật thay đổi, có một bóng người màu xám chạy trối chết giữa biển lửa, đằng sau bị một người đuổi theo, tay cầm lưỡi hái lóe ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Ninh Thập Tam giật mình, ra sức lắc đầu, giữ cho bản thân bình tĩnh. Hắn không nghĩ Ninh Hi cư nhiên lại vào cao ốc, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của mình. Thấy Ninh Hi bị kẹt trong biển lửa, cái chết cận kề trước mắt, Ninh Thập Tam lập tức đẩy anh lính cứu hỏa ra, chạy vào trong tòa nhà.
Bởi những phát nổ liên tiếp, hiện trường vô cùng hỗn loạn, phía trước đã bị nhấn chìm hoàn toàn trong khói mù. Mọi người đều đang nóng lòng chữa cháy, không ai để ý rằng Ninh Thập Tam đã tiếp cận tòa nhà, tới khi có người phát hiện ra hắn vọt vào bên trong, muốn ngăn lại thì đã muộn.
“Nguy hiểm lắm, mau ra đây!”
Ninh Thập Tam mặc kệ mọi tiếng la hét phía sau, chạy vào cao ốc, khói trong đại sảnh không nhiều, không ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng tiếng chuông báo cháy liên tục réo vang khiến người ta vô cùng hoảng sợ. Ninh Thập Tam lấy khăn mặt ban nãy thấm ướt ở cửa bịt lên mũi và miệng, chạy về phía thang thoát hiểm. Lúc vọt vào trong, hắn mơ hồ trông thấy có bóng đen lơ lửng lướt qua, nhìn giông giống Zero.
Đến thu thập linh hồn người chết sao? Tử thần xuất hiện hình như chỉ vì lí do này, nơi đây lại đang gặp hỏa hoạn dữ dội, có người thiệt mạng là chuyện gần như chắc chắn, nhưng hắn sẽ không để Ninh Hi đi theo bọn họ, cho nên hắn chỉ có thể cướp đoạt sinh mệnh khỏi tay tử thần, dùng năng lực của mình để xoay chuyển tai nạn ngoài ý muốn.
Ninh Thập Tam tới thang thoát hiểm, chạy thục mạng lên trên. Càng lên cao, khói càng dày đặc, trước đây Ninh Thập Tam có học qua các biện pháp thoát thân khi gặp hỏa hoạn, nhưng khi thực sự rơi vào hiểm cảnh, hắn mới biết đó chỉ là mớ kiến thức suông hoàn toàn vô dụng.
Hắn chỉ có thể chạy về phía trước bằng bản năng, xung quanh không có lửa, song nhiệt độ rất cao, hơi nóng lan ra không gian, giống như đang trong lồng hầm cách thủy, không tài nào thở nổi.
Đi lên trên chưa được bao lâu, toàn thân đã túa đầy mồ hôi, ngay cả khăn mặt bịt mũi cũng bắt đầu nong nóng, Ninh Thập Tam sợ mất sức, không dám chạy nhanh. Khói che mất tầm nhìn, số thứ tự tầng cũng trở nên mờ nhạt. Cầu thang vốn không cao lắm tựa hồ kéo dài đến vô tận, giống như muốn thử thách sức chịu đựng của hắn, không ngừng tăng thêm số bậc thang ngăn không cho hắn tới đích.
Khi lên đến tầng thứ năm, Ninh Thập Tam đã mệt nhoài, cảm thấy bản thân như đang đứng trong lò thiêu, cả người nóng hầm hập. Tuy xung quanh không có lửa, nhưng sự ngột ngạt và nóng bức khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi. Đây không phải lần đầu tiên hắn cứu người khỏi tay tử thần, nhưng chưa bao giờ hắn rơi vào tình thế hung hiểm như vậy. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, bằng giá nào cũng phải cứu được Ninh Hi. Tai nạn ngoài ý muốn là thứ có thể xoay chuyển được, và lần này Ninh Thập Tam cũng có thể xoay chuyển thành công.
May mà số tầng 5 trong linh cảm cuối cùng cũng hiện ra, Ninh Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa thang thoát hiểm, đi vào bên trong.
Vừa mới bước vào, Ninh Thập Tam đã bị luồng khí nóng táp vào mặt phải lùi về sau vài bước. Chỗ bén lửa cách đây tận mấy tầng, nhưng đã sắp lan đến đây, toàn bộ không gian tràn ngập khói, mở mắt ra là thấy khói đen. Có thể trông thấy một ngọn lửa bùng lên ở phía xa xa, giống như con rắn uốn lượn trườn đi khắp nơi. Ninh Thập Tam cảm thấy hai tai lùng bùng, không nghe được những âm thanh bên ngoài, ngay cả tiếng la hét kêu cứu, nơi này giống như bị cô lập hoàn toàn. Là lửa địa ngục, là ngọn lửa báo hiệu cái chết, đang từ từ ngoác cái miệng đen ngòm của nó ra chờ đợi Ninh Thập Tam bước vào.
Tại đây, phương hướng chỉ đơn thuần là một khái niệm, cho nên đối với người vốn đã không giỏi trong việc xác định phương hướng như Ninh Thập Tam, tình cảnh hiện tại cũng không khiến hắn lúng túng. Ninh Thập Tam theo trực giác đi vào màn khói mờ mịt phía trước, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong cảm ứng của mình. Hẳn Ninh Hi ở ngay gần đây, năm tầng lầu cũng không phải khoảng cách xa, tìm được Ninh Hi rồi, chạy xuống cũng không phải vấn đề lớn.
Nhiệt độ cao khiến khăn mặt khô hoàn toàn, quần áo cũng không biết bị những tia lửa nhỏ bắn vào tự bao giờ, đốt thành từng lỗ nhỏ. Ninh Thập Tam nhíu mày ảo não, nguy rồi, bộ đồ Icy tặng mới mặc được một lát mà đã tàn tạ thành thế này.
Phía trước mờ mờ ảo ảo không thấy rõ, Ninh Thập Tam không thể đi nhanh, tuy trong lòng đang rất gấp gáp, hắn vẫn cố hết sức giữ cho bản thân tỉnh táo, tại thời điểm này bình tĩnh chính là yếu tố quyết định thành bại. Ninh Thập Tam cầm chiếc khăn khô cong lau mồ hôi, sau đó lại bịt mũi miệng, lấy di động ra ấn số.
Điện thoại nóng giãy, song vẫn có thể sử dụng được, chỉ là không có ai bắt máy, Ninh Thập Tam gọi vài lần rồi mới bỏ cuộc, cúp điện thoại. Xung quanh càng lúc càng nóng, hít thở cũng trở nên khó khăn, tầm nhìn bị mồ hôi chảy xuống mờ mịt, hắn dùng tay lau đi, không biết có phải nhiệt độ nóng bỏng tác động đến thị giác hay không, hắn loáng thoáng trông thấy phía trước có bóng đen bay qua, là tử thần tới thu thập linh hồn người chết, đã đến lúc rồi sao, có lẽ người tiếp theo là Ninh Hi, hoặc cũng có thể…là hắn.
Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, Ninh Thập Tam không khỏi hoảng hốt, trong lòng dấy lên một dự cảm, nhưng hắn lại không dám xác nhận. Đúng lúc này, tiếng chuông dồn dập vang lên từ lòng bàn tay, giữa không gian nóng như thiêu đốt nghe mà nặng nề. Ninh Thập Tam ngẩn ra, cuống quít cầm lên nghe.
[ Tiểu Phúc, em đang ở đâu vậy? ]
Nghe được giọng của Ninh Hi, thần kinh đang căng như dây đàn của Ninh Thập Tam cuối cùng cũng có phút nhẹ nhõm, hắn hỏi ngược lại: “Anh đang ở tầng năm hả? Xung quanh có lửa không? Mau tìm chỗ ít khói ngồi xuống, dùng thứ gì đó bịt miệng và mũi vào, đừng hít thở mạnh, đợi em tìm anh.”
Xét về phương diện phản ứng Ninh Hi rất chậm chạp, nhưng khi người bình thường đang lo lắng sợ hãi, anh hai lại hay bình thản như không có gì. Ninh Thập Tam biết Ninh Hi có thể bảo vệ tốt bản thân mình trong một thời gian ngắn, không cần nhắc nhở, nhưng hắn vẫn không thể không nói ra. Tràng nói dài kéo theo một cơn ho khan dữ dội, nhưng Ninh Thập Tam không dám ho nhiều, vì như thế là tự tìm đường chết.
[ Tiểu Phúc, em làm sao vậy? ] Nghe thấy tiếng ho của em trai, Ninh Hi rất lo lắng, [ Anh đang ở bệnh viện mà, chỗ này không có lửa, vì sao lại dạy anh cách tránh lửa? ]
“Bệnh viện ư…” Ninh Thập Tam lẩm nhẩm, bất an trong lòng chậm rãi dâng lên.
[ Phải, để lừa viện trưởng rời khỏi cao ốc, anh đành phải giả vờ đau bụng, rốt cục bị viện trưởng mang đến đây. Ban nãy ở trong phòng khám nên không thể nghe điện thoại, anh sợ em lo lắng, khám xong gọi điện cho em luôn…]
Đầu óc Ninh Thập Tam rối mòng mòng, tiếng nói bên kia đầu dây bỗng trở nên quá đỗi xa xôi, hắn không thể nào nghe rõ, cuối cùng, điện thoại trượt khỏi bàn tay, rơi thẳng xuống đất.
[ Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, em làm sao vậy? ]
Tiếng gọi rất nhỏ vang lên từ dưới chân, nhưng Ninh Thập Tam dường như không nghe thấy, hai mắt hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước, giữa ngọn lửa đen ngòm, cảnh vật vặn vẹo, dường như hắn thấy có một vật nặng rơi xuống, đập vào người đàn ông bên dưới khiến anh ta lảo đảo vài bước lùi về phía sau, ngẩng mặt lên rồi ngã nhào xuống. Lúc này rốt cuộc Ninh Thập Tam có thể thấy được rõ ràng gương mặt của người kia, hắn giật bắn mình, đồng tử vì ngạc nhiên mà co rút mạnh, khuôn mặt kia quá đỗi quen thuộc, không ai có thể biết rõ hơn hắn, bởi đó không phải ai khác, mà chính là Ninh Thập Tam.
Vóc người giống nhau, quần áo giống nhau, trên ngực cũng đeo cài áo tulip đen, trên đời này chỉ có hắn mới có thứ trang sức ấy.
Thì ra ngay từ đầu hắn đã bị linh cảm của mình đánh lạc hướng, hoặc có thể nói người cố tình đánh lạc hướng hắn, người bỏ mạng vì tai nạn ngoài ý muốn ở nơi này không phải là Ninh Hi, mà là hắn, bởi vì hắn cũng mua bảo hiểm, hợp đồng bảo hiểm hắn tự mua cho chính mình cũng được coi là khế ước!
Dường như để khẳng định suy nghĩ của Ninh Thập Tam là chính xác, lửa xung quanh yếu đi, gió lạnh thổi tới, tuy đang ở giữa biển lửa, Ninh Thập Tam vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh thấm vào da thịt. Phía trước có một bóng đen đung đưa, từ từ tiến về phía hắn, nếu như hắn nhìn không lầm, đó là tử thần được phái tới thu thập linh hồn người chết. Theo bản năng Ninh Thập Tam nâng cổ tay lên, kim phút đồng hồ vừa vặn quay hết một vòng.
“Tôi nói rồi, cậu không trốn được đâu, Ninh Thập Tam.”
Tiếng cười sắc bén vang lên từ phía sau, Ninh Thập Tam xoay phắt người lại, liền thấy Lulu đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn. Cô ta vẫn ăn mặc khêu gợi như mọi khi, điểm khác biệt duy nhất là trên tay cầm thêm một vũ khí màu bạc, lưỡi hái của tử thần.
“Cô đặt bẫy tôi!” Ninh Thập Tam nhìn Lulu trừng trừng, căm hận nói.
“Không, tôi là tử thần, tôi không làm việc gì trái với đạo đức nghề nghiệp.”
Con mồi đang ở ngay trước mắt, gương mặt Lulu hiện lên một nụ cười đắc ý, cô nhẹ nhàng đi tới, duyên dáng bước đến gần Ninh Thập Tam, “Cái gọi là tai nạn ngoài ý muốn vốn là thứ bất định, chúng có thể đề phòng được, nhưng cũng không thể lường trước được, mà tai nạn lần này lại do chính cậu tạo ra. Nếu như cậu không đến, đã chẳng có việc gì, nhưng cậu lại cứ nhất định phải đâm đầu vào.”
Nói cách khác, linh cảm lần này có xuất hiện hay không đều tùy thuộc vào hành động của Ninh Thập Tam. Nhưng không thể phủ nhận, trong chuyện này, Lulu có dính dáng. Cô ta cố tình mập mờ với hắn, khiến hắn tưởng Ninh Hi sẽ gặp chuyện, cho nên mới dễ dàng trúng kế.
Lulu đứng đối diện Ninh Thập Tam, giơ tay lên coi đồng hồ, rồi lại đưa mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ban nãy hẳn cậu đã cảm ứng được, cậu chỉ còn mười ba phút, à không, giờ thì thành mười hai phút rồi, chi bằng chúng ta đánh cược xem cậu có thể cứu được bản thân mình trong vòng mười hai phút này hay không?”
Ngừng lại một chút, Lulu tiếp tục: “Tôi còn muốn nói với cậu một điều, kế hoạch này không phải chỉ có mình tôi tham gia, ba năm qua cậu đã đắc tội không ít tử thần, tôi nghĩ bọn họ đều rất sẵn lòng thu thập linh hồn cậu.”
Ninh Thập Tam lui về sau từng bước, cảnh giác nhìn chung quanh, hỏi: “Icy đâu?”
“Icy?” Lulu thờ ơ nhún vai, “Ai mà biết được? Có khi anh ta lại là một trong những tử thần được cử tới đây hôm nay ấy chứ. Giờ cậu định làm gì? Chạy trốn trong vòng mười hai phút? Hay chờ Icy đến, cầu anh ta tha mạng? Cách thứ nhất nghe còn khả thi, cách thứ hai…”
Nụ cười trên gương mặt Lulu trở lên lạnh lẽo, cô thản nhiên nói: “Nếu nghĩ Icy sẽ tha cho cậu thì cậu lầm to rồi. Cướp đi sinh mạng của cậu không phải chúng tôi, mà chính là vận mệnh của cậu, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm thu thập linh hồn, cho dù Icy không thu linh hồn cậu, thì sẽ có người khác làm, nhưng vận mệnh của cậu đã được ấn định từ lúc cậu lựa chọn bước vào tòa cao ốc này, đây là điều không thể thay đổi được.”
“Tôi chưa từng nghĩ tới hai giả thuyết cô vừa đưa ra.” Cái chết đang cận kề, nhưng Ninh Thập Tam vẫn tỉnh táo, hắn khôi phục vẻ ung dung điềm tĩnh thường ngày, mỉm cười nói: “Zero từng nói, tôi là thiên địch của tử thần, nếu chúng ta đã là kẻ thù, sao tôi lại phải cầu xin các người chứ?”
Nói xong, nụ cười trên mặt Ninh Thập Tam vụt tắt, hắn xoay người cắm đầu chạy. Hiện tại chân tướng sự việc đã bị bóc trần, đám tử thần thiết kế bẫy thật khéo, làm hắn tự chui đầu vào rọ, thời gian còn lại không còn nhiều, muốn chạy ra khỏi tòa nhà địa ngục này trong vòng hơn mười phút, cần phải dựa vào may mắn và ý chí quyết tâm. Có thể hắn sẽ không thành công, nhưng cho đến khắc cuối cùng, hắn không được bỏ cuộc.
Toàn bộ cao ốc đã bị nhấn chìm trong biển lửa, khói đen cuồn cuộn bao phủ, khiến mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo. Lửa biến không gian thành một mê cung, không xác định nổi lối ra cầu thoát hiểm ở đâu, càng không thấy được vị trí cửa sổ, sau lưng tử thần đang áp sát, Ninh Thập Tam chỉ có thể chạy trối chết, nhưng trong tình huống này, đừng nói chạy thoát, ngay cả đường để chạy cũng không có.
Ninh Thập Tam chạy men theo hành lang chưa được bao lâu, đột nhiên thấy hai bên có hai bóng đen xuất hiện, tay mỗi người đều đang quơ quơ vũ khí, có lẽ bọn họ chỉ là công cụ chấp hành việc thu thập linh hồn, nhưng giờ phút này ở họ toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến Ninh Tập Tam sợ hãi cực độ.
Hô hấp theo từng bước chạy trở nên dồn dập, mỗi lần hít lấy không khí là ngực lại quặn thắt, mồ hôi tích thành giọt lớn chảy từ trên trán xuống, đầu óc bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Ninh Thập Tam giảm tốc độ, quay đầu chạy theo hướng khác, kẻ địch quá đông, hơn nữa ai cũng muốn giết hắn bằng được. Có thể khiến đông đảo tử thần coi hắn là kẻ thù chung như vậy, bản lĩnh của hắn hẳn phải rất lớn.
Rõ ràng cái chết đang gần trước mắt, Ninh Thập Tam vẫn không nhịn được giễu một câu, song hắn không cười nổi, bước chạy bất chợt khựng lại, hình như đã đến cuối đường, mà ở nơi tận cùng kia, đã có người đứng chờ hắn.
“Trông hoảng hốt chưa kìa.” Zero ôm lưỡi hái trước ngực, dựa vào tường chế giễu, “Tư thế oai phong lúc cứu người trước kia đâu rồi?”
“Cho dù anh giết tôi, cũng không thể thay đổi sự thật là anh đã từng bị tôi đánh bại.” Ninh Thập Tam không khoan nhượng, lạnh lùng nói.
“Tính tình khó ưa quá đấy.” Zero cau mày, “Không phải cùng một mẹ sinh ra có khác, cậu và Ninh Hi chẳng giống tính nhau tẹo nào.”
Zero nói xong, bất chợt vung lưỡi hái, Ninh Thập Tam tưởng gã muốn ra tay, vội vã né, ai ngờ chỉ là hư chiêu, Ninh Thập Tam vừa xoay người một cái, Zero đã chắn trước mặt hắn, lưỡi hái lại chém xuống một lần nữa, tạo thành một luồng sáng màu đen, bao bọc xung quanh hắn.
Cùng lúc đó hai tử thần phía sau đuổi đến nơi, không thấy Ninh Thập Tam đang được bao bọc bởi quả cầu màu đen, bèn liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức chia nhau chạy theo hai hướng trái phải, Ninh Thập Tam không ngờ Zero lại giúp hắn, không khỏi giật mình.
“Đừng hiểu lầm, tôi không ra tay, là bởi vì thời điểm chưa tới.” Zero ung dung, chỉ lưỡi hái sang một bên, cười gian xảo, “Tôi thích chơi trò mèo vờn chuột, còn năm phút nữa, cho nên, cố mà chạy cho nhanh.”
Thằng điên này!
Ninh Thập Tam không có thời gian dùng dằng với cái sở thích quái đản của Zero, hắn chạy theo hướng Zero chỉ, nhiệt độ hướng này hình như không cao bằng ban nãy, nhưng khói càng lúc càng đặc, Ninh Thập Tam bịt chặt mặt bằng chiếc khăn, hi vọng không bị sặc khói mà ngất đi.
Không thấy rõ đường, Ninh Thập Tam chạy thêm vài bước về phía trước, không gian mờ mịt mênh mông, một kẻ mù phương hướng như hắn cứ chạy vòng quanh trong một nơi như mê cung thế này, chẳng khác nào tự sát. Hắn đột nhiên nghĩ, hay là dùng thời gian chạy trốn này tìm một cái cửa sổ, nhảy vèo xuống, năm tầng thôi mà, nếu may mắn, có khi không ngủm cù tèo.
Đang nghĩ ngợi, phía trước bỗng có gió thổi tới, khói dày trong chớp mắt tan đi nhiều, một con hắc khuyển to hơn cả chó ngao đứng trước mắt hắn, Ninh Thập Tam càng khiếp sợ hơn, nỗi sợ theo bản năng bắt đầu trỗi dậy, hắn định xoay người vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng hai chân lại không nghe lời, bất động không nhúc nhích tí nào.
Hắc khuyển không vồ tới, mà chỉ gầm gừ vài tiếng, quay người chạy mất. Đó là chó của Icy, Ninh Thập Tam ngẩn ra, đột nhiên nghĩ hay là nó muốn dẫn mình ra khỏi đây, tử thần không thể thay đổi số mệnh, nhưng không phải không thể cho người ta một cơ hội.
Nghĩ tới đó, Ninh Thập Tam vội vàng chạy theo, may mà hắc khuyển cách hắn khá xa, không gây cho hắn cảm giác sợ hãi và căng thẳng. Cứ như vậy hắc khuyển dẫn hắn chạy về đằng trước, càng chạy, khói càng tan bớt, thậm chí nhiệt độ cũng hạ xuống nhiều, lồng ngực Ninh Thập Tam mất đi cảm giác bị đè ép đau đớn, giờ hắn có thể hít thở thoải mái, tuy hai chân vẫn như bị đổ chì, mỗi bước chạy lại thấy khó khăn, song ý nghĩ sắp được ra ngoài rồi lại thôi thúc hắn cắn răng tiếp tục.
Chạy được một đoạn, cảnh vật bắt đầu hiện ra rõ ràng, dường như lối ra đang ở ngay trước mắt, nhưng Ninh Thập Tam đột nhiên dừng bước, giật mình quan sát xung quanh.
Hắn đã cảm ứng được về vụ cháy vài lần, nên không thể nào lầm, đây chính là nơi hắn sẽ bị vật nặng rơi xuống đập trúng người, là trạm cuối số mệnh của hắn, sao hắc khuyển lại dẫn hắn tới nơi này?
“Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại rồi.” Kèm theo câu nói đó là tiếng guốc cộp cộp, bóng hình Lulu dần dần hiện ra trong khói đen, bước về phía hắn, “Hắc khuyển dẫn đường cho linh hồn người chết, nơi nó đến chỉ có một, mà nơi này, hoàn toàn không phải nơi mà cậu đang nghĩ.”
Cô ta liếc mắt nhìn đồng hồ, “Còn một phút cuối cùng, Ninh Thập Tam.”
Ninh Thập Tam lùi về sau từng bước, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện hắc khuyển đã biến mất, chẳng biết từ lúc nào trong màn khói đã xuất hiện rất nhiều bóng đen lơ lửng, mỗi bóng đen đều nắm chặt vũ khí, từ từ quây xung quanh hắn.
Nhìn nụ cười đắc ý của Lulu, trong ngực Ninh Thập Tam trào lên ngọn lửa thịnh nộ vì bị lừa gạt, bọn họ vốn biết mình không thể nào chạy trốn, cho nên mới cố tình chơi trò tử vong này với hắn.
Mười ba phút, là ranh giới giữa sự sống và cái chết, hai tử thần thì có thể chạy thoát được, nhưng hiện tại nhiều như vậy, xác suất đào thoát thành công là số không. Nhìn cảnh vật vô cùng quen thuộc trước mắt, Ninh Thập Tam biết chẳng bao lâu nữa, vật thể trên đỉnh đầu sẽ rơi xuống, hắn không chạy thoát được, đây là kết cục các tử thần đã sớm biết.
“Muốn lấy linh hồn của tôi ư, các người đừng có mơ hão!”
Ninh Thập Tam nhìn Lulu cười khẩy, hắn chợt bỏ khăn mặt xuống, trong chớp mắt chạy đến nơi sẽ xảy ra tai nạn trong cảm ứng. Đó là nơi tận cùng, tận cùng của không gian, tận cùng của cái chết, thế nhưng, nơi ấy nhất định có người chờ hắn, bởi vì người ấy từng nói, ngày hắn chết, người ấy sẽ đích thân đến đón hắn.
Hắn đã đến nơi tận cùng.
Dường như cảm giác được cái chết sắp đến gần, Ninh Thập Tam không còn thấy nóng như thiêu đốt nữa, hắn dừng bước, bình tĩnh nhìn về phía trước, có gió thổi qua, khói đặc bao phủ khắp nơi, có một bóng người màu đen chậm rãi đi tới, lửa bùng lên rừng rực bên cạnh hắn, chiếu sáng gương mặt lãnh đạm cương nghị, tay áo tung bay, lưỡi hái vung lên chênh chếch, giống như dáng vẻ vốn có mỗi khi thi hành nhiệm vụ, sắc mặt nghiêm nghị, chính trực.
Cái chết, không thiên vị bất cứ ai, không ai có thể chạy thoát khỏi nó, mà Icy, chỉ đang làm việc hắn phải làm mà thôi.
Lòng Ninh Thập Tam đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng chưa bao giờ có, thậm chí cái chết cũng không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn, hắn mỉm cười nhìn Icy đến gần, khẽ hỏi: “Có phải anh đã biết trước số mệnh của em?”
“Anh không biết.” Vẻ mặt Icy bình tĩnh, đồng tử màu đen không hề dao động dù chỉ một chút, tựa hồ lúc này Icy chỉ là công cụ chấp hành nhiệm vụ, mà công cụ, thì sẽ không có bất kì cảm xúc nào hết, “Số mệnh có thể thay đổi, tai nạn ngoài ý muốn hôm nay là do em lựa chọn.”
Một khi biến cố xảy ra, số mệnh đã được ghi chép sẽ bị thay đổi, tất cả đều được sắp đặt lại một lần nữa, cái này gọi là ngoài ý muốn. Xét cho cùng, tử thần chỉ là công cụ thực thi nhiệm vụ, khi chiếc kim đồng hồ số mệnh bắt đầu xoay tròn, điều bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng tuyệt đối.
“Vậy ư?”
Ninh Thập Tam khẽ cúi đầu, trong mắt hiện ra chút bối rối, nhưng lập tức liền nở nụ cười. Icy từng nói chỉ có người sắp chết mới thấy được hắc khuyển, mà mình ngay từ đầu đã nhìn thấy nó, vậy chẳng lẽ việc mình phải chết đã được định trước?
Thế nhưng cho tới giờ, những việc này không còn quan trọng nữa, hắn nhìn Icy, cảm thấy Icy đến đón mình chính là kết cục tốt nhất, vì thế mỉm cười nói: “Có vẻ trận chiến này em đã thua, vậy nên, hãy mang em đi đi.”
Icy nhìn Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam khẽ nghiêng đầu khiến Icy nhớ tới rất nhiều chuyện, nụ cười dịu dàng quen thuộc giống như ngày hôm qua,. Icy không nói gì, nắm chặt lưỡi hái từ từ giơ cao, nụ cười của Ninh Thập Tam càng rõ nét, trên đỉnh đầu dường như có tiếng nổ vang, Ninh Thập Tam không hề để ý, nhắm mắt lại khi vệt sáng màu bạc bổ xuống, đón lấy cái chết.
Gió lạnh thốc qua, cảm giác buốt thấu tâm can trong lồng ngực lan ra, cơ thể Ninh Thập Tam chấn động, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi hắn không thể nào đứng vững, mở mắt ra, liền trông thấy lưỡi hái của Icy đã chạm vào vị trí tim của mình, chiếc cài áo tulip bị luồng khí mãnh liệt làm vỡ nát, thật đáng tiếc, Icy đã mất rất nhiều thời gian để tạo ra thứ đồ trang sức này cho mình, Ninh Thập Tam nghĩ.
Khí lạnh từ bốn phía ập tới, buốt giá ngấm vào trong xương cốt, Ninh Thập Tam không kìm được, người hơi hơi co vào, hắn gắng gượng ngẩng lên nhìn Icy, chờ đợi Icy rút lưỡi hái ra, mang linh hồn của mình đi, giống như khi đoạt lấy linh hồn của anh Tống lần trước, thế nhưng
Icy không làm như vậy, trái lại còn kéo lấy hắn, ôm hắn vào trong lồng ngực.
“Icy…”
Ninh Thập Tam hổn hển nói, thành khẩn cầu xin, mong muốn Icy mau rút lưỡi hái ra, bởi vì như thế này khiến hắn rất khó chịu.
“Anh ở đây, đừng sợ, sẽ rất nhanh thôi.” Làn tóc được vuốt ve nhẹ nhàng, hắn nghe thấy giọng nói của Icy bên tai, vẫn lãnh đạm như thế nhưng lại mang theo ý vị cưng chiều, “Nhớ kĩ, em là của anh!”
Vật thể trên trần rơi xuống càng nhiều hơn, liên tục nện xuống mặt đất, nhưng khi chúng sắp sửa rơi xuống chỗ hắn, Icy lại ôm hắn rất chặt, giống như muốn xua tan đi lạnh lẽo trên người hắn.
Hình như có gì đó không đúng, Ninh Thập Tam nắm tay áo Icy, nghi hoặc nhìn Icy, muốn hỏi rốt cuộc Icy đang làm gì, thế nhưng không khí càng ngày càng lạnh, khiến cho thần trí Ninh Thập Tam cũng dần dần đông cứng, cảnh vật trước bắt bắt đầu mờ nhạt, chỉ mơ hồ thấy hắc khuyển to lớn đi về phía mình, theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống vang dội, và tiếng hét chói tai của Lulu. Cuối cùng, tất cả đều chìm vào yên tĩnh, Ninh Thập Tam rũ đầu, giao hết số phận bản thân vào tay Icy.
Chẳng vì lí do gì, chỉ đơn giản là yêu Icy, cho nên mới tin tưởng hắn, điều kiện để trở thành người một nhà thực ra chỉ đơn giản có vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.