Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 40: Chương 39
Thập Thế
30/05/2017
Ngày thứ hai, đại quân khởi hành quay về kinh. Tám ngày sau về đến Lạc Kinh.
Toàn quốc ăn mừng. Thắng lợi to lớn như vậy, khiến cho uy tín của Thịnh Huy đế đạt đến một tầng cao mới trong lòng mọi người. Trong ngoài triều đình, đều vì sự anh minh thần võ của Thịnh Huy đế mà kiêu ngạo.
Loại danh dự cùng uy tín này, cực kỳ có lợi với Thịnh Huy đế. Bởi vậy hắn bác bỏ một số tấu chương hủ nho, dùng lễ nghi long trọng nghênh đón Hoàng hậu Tiêu Thương Hải quay về cung.
Cũng may thời đại này không có phong kiến lễ giáo như thời kỳ Tống Minh. Thời đại này càng có khuynh hướng giống với thời kỳ Hán Tấn ở thế giới của Lư Tỉnh Trần. Lòng người được khai hóa, tư tưởng phóng khoáng, cũng không có ngoan cố cùng đồi bại như đời sau.
Hơn nữa khoảng thời gian trước kia Dương Tĩnh vẫn cho lưu truyền trong nhân gian về sự trung dũng nhân nghĩa của Hoàng hậu, còn tình yêu thắm thiết vì cứu Thịnh Huy đế mà rơi vào tay địch. Những lời đồn đãi này vốn đã vì Tiêu Thương Hải đặt được cơ sở vô cùng tốt trong lòng quần chúng, một vài đại thần trung tầng cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy khi Hoàng hậu hồi cung thì, ngoài ý muốn chiếm được sự chào đón rất lớn.
Tiêu Thương Hải vốn cho rằng lần này mình quay về, cần phải chuẩn bị bị châm chọc khiêu khích, có lẽ còn có cả những vẻ mặt khinh miệt. Ai ngờ tiếng hoan hô truyền đến từ bên ngoài xe ngựa lại nhiệt liệt như thế, chân thành như vậy, khiến y cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Ở cửa thành, cửa xe ngựa mở ra, Dương Tĩnh một thân khôi giáp đen vàng giao nhau, áo choàng đỏ rực tung bay phía sau, hăng hái đứng ở đó, vươn tay về phía Tiêu Thương Hải, dịu dàng nói:
“Thương Hải, chúng ta cùng nhau đi vào!”
Tiêu Thương Hải chỉ cảm thấy người trước mặt giống như chiến thần hạ phàm, tuấn mỹ vô cùng, oai hùng đến cực điểm.
Tim y đập tăng tốc, bình tĩnh nhìn người trước mắt, nắm chặt lấy bàn tay đang vươn về phía mình.
Tiêu Thương Hải hôm nay mặc một thân đại lễ phục của Hoàng hậu màu minh hoàng, phía trên thêu họa tiết phượng hoàng bay lên xinh đẹp. Trên đầu đội kim quan ngọc bích, trâm gài kim quan làm bằng noãn ngọc xanh biếc, ở giữa có khảm một viên bảo thạch màu đỏ, dây buộc làm từ tơ vàng, kim quan chói mắt, phối với mái tóc đen, có vẻ đặc biệt hoa lệ ưu nhã.
Dáng người y cao lớn, dung mạo xuất chúng, bên ngoài mặc một kiện áo choàng đen tuyền êm dày, giơ tay nhấc nhân đều vô cùng tiêu sái ưu nhã, đứng ở bên Thịnh Huy đế khí thế khiến người sợ run cũng không thua kém chút nào. Trái lại còn khiến người ta nghĩ hai người một người anh vĩ, một người tuấn mỹ, cực kỳ xứng đôi.
Tiêu Thương Hải nhìn đội ngũ chào đón long trọng trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi, bây giờ mới hiểu được vì sao sáng sớm ngày hôm nay Dương Tĩnh kiên trì bảo y mặc đại lễ phục của Hoàng hậu vào.
Bởi vì hắn phải đường đường chính chính, dùng nghi thức long trong nghênh đón Tiêu Thương Hải quay về Hoàng cung!
“Ký Nô…”
Môi Tiêu Thương Hải khẽ mấp máy, tuy rằng không có phát ra tiếng, nhưng Dương Tĩnh lại biết y đang nói cái gì.
Hắn mỉm cười, nắm tay Tiêu Thương Hải, bình thản ung dung đứng ở trước xe ngựa, cùng sóng vai với y, nhìn những bách tính đang quỳ trên mặt đất nhiệt liệt chào đón bọn họ, cùng nhau đi lên bảo tọa của kinh thành nguy nga mà bọn họ cùng lập nên.
Trương Hiền phi cùng các phi tần đều ở trong Hi Ninh cung của Thái hậu chờ tin tức Hoàng đế quay về. Thái giám được phái đi hỏi thăm đã quay về báo, miêu tả lại một lần khung cảnh Hoàng hậu cùng Hoàng thượng hồi cung, sắc mặt của chúng phi đều vô cùng đặc sắc.
Trương Hiền phi hung hăng liếc mắt trừng Tiêu Uyển Nương ngồi ở trong đám người.
Tiêu Uyển Nương khác những người khác trang điểm xinh đẹp, mặc y phục vô cùng hoa lệ xinh đẹp, nàng chỉ mặc một chiếc áo rộng màu vàng nhạt, trên người cũng không đeo nhiều châu báu, trên đầu cài một chiếc trâm lớn đơn giản, phía trên còn gài một cây trâm phỉ thúy nạm hồng ngọc hai ngày trước Thái hậu ban thưởng, toàn thân mộc mạc có thừa, lại không mất đi khí chất cùng đoan trang.
Nàng ta cúi đầu xuống, dường như không biết đến lời của thái giám cùng đường nhìn của mọi người.
Trương Hiền phi trừng mắt nhìn phần thưởng quý báu lấy từ kho châu báu của Thái hậu trên đầu nàng ta, không khỏi sục sôi trong lòng.
Thái hậu hiện tại tuổi đã cao, thích cảm giác con cháu đầy cả sảnh đường. Hiện nay trong cung chỉ có một tôn tử là Hoàng Trưởng tử, Thái hậu há có thể không yêu thương đến tận xương sao?
Tiêu Uyển Nương hiểu được tâm tư của Thái hậu, khi Hoàng Trưởng tử đầy ba tháng, sau khi đã lớn hơn tương đối vững chắc, liền ngày ngày ôm bé đến thỉnh an Hoàng Thái hậu, Thái hậu tất nhiên là vui mừng, vẻ mặt dành cho Tiêu Uyển Nương cũng dần dần ôn hòa hơn.
Cũng không biết Tiêu Uyển Nương tốn bao nhiêu tâm tư, ngày ấy Thái hậu đang ôm tôn tử chơi đùa, đột nhiên Dương Quang Vinh há miệng ra, rất rõ ràng phun ra hai chữ:
“Tổ mẫu!”
Thái hậu cực kỳ vui mừng, liên thanh nói:
“Vinh nhi, con gọi cái gì? Gọi lại một lần nữa! Gọi lại một lần nữa!”
Dương Quang Vinh có chút lười biếng, nhất là đôi mắt cực kỳ giống với Dương Tĩnh đảo vài vòng nhanh như chớp, cười khúc khích nhưng không hé răng.
Hoàng Thái hậu nói với cung nữ bên cạnh:
“Các ngươi đều nghe thấy đấy, vừa rồi Đại Hoàng tử gọi là tổ mẫu.”
Bà vui vẻ đến mức ngay cả tôn xưng ‘ai gia’ cũng quên mất.
Tiêu Uyển Nương rất phối hợp biểu lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Đại Hoàng tử còn chưa nói chuyện nhiều đâu, không ngờ lần đầu tiên mở miệng, lại là gọi Thái hậu.”
Nói rồi hé miệng cười, nói:
“Đều là thường ngày Thái hậu thương ngài ấy, thật cưng chiều ngài ấy, mới khiến ngài ấy nhớ ngài, lời nói đầu tiên chính là hai chữ ‘tổ mẫu’, quả nhiên là tổ tôn liên tâm a.”
Hoàng Thái hậu nghe xong vui mừng không thôi, ôm Dương Quang Vinh hết hôn lại ôm, nói:
“Tôn nhi ngoan của ai gia, lại kêu một tiếng tổ mẫu đi?”
Dương Quang Vinh không biết có nghe hiểu hay không, vẫn hé miệng cười.
Tiêu Uyển Nương thầm nắm chặt tay áo.
Cũng may Dương Quang Vinh dưới sự thúc giục của Thái hậu, quả nhiên lại kêu một tiếng thanh thúy:
“Tổ mẫu.”
Lần này tiếng gọi còn lớn hơn lần trước, tất cả mọi người đều nghe được vô cùng rõ ràng.
Hoàng Thái hậu vui mừng cực độ, mừng rỡ cười toe toét, quay đầu nói với đại cung nữ hầu hạ bên người:
“Tố Mai, nhanh đi lấy vòng cổ phỉ thúy mã não kia đến để ai gia đeo cho Đại Hoàng tử.”
Tố Mai vâng lệnh rời đi. Chỉ chốc lát sau đã ôm một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ đến.
Hoàng Thái hậu tận tay mở hộp lấy cái vòng cổ kia ra, đeo lên cổ cho Dương Quang Vinh.
Dương Quang Vinh nhìn thấy chiếc vòng màu đỏ xinh đẹp sáng loáng, lập tức trong mắt hiện lên vẻ tò mò mừng rỡ, bàn tay nhỏ bé cầm lấy kéo kéo liên tục.
Tiêu Uyển Nương ở bên cạnh cười ha ha hành lễ:
“Nô tỳ thay Đại Hoàng tử tạ ơn Thái hậu ban thưởng.”
Hoàng Thái hậu tuy rằng có khúc mắc với Tiêu Uyển Nương, nhưng mấy ngày ngày Tiêu Uyển Nương vẫn ở trong cung bà, an phận thủ thường, dốc lòng chăm sóc Đại Hoàng tử, thật ra cũng là một người rất tuân thủ quy tắc, thời gian ở chung lâu dần, Hoàng Thái hậu nhìn nàng cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Liền thuận tay rút xuống một chiếc trâm phỉ thủy nạm hồng ngọc đang đeo trên đầu thưởng cho Tiêu Uyển Nương.
“Ngươi nuôi dạy Đại Hoàng tử có công, đây là ban thưởng cho ngươi.”
Tiêu Uyển Nương cung kính đưa hai tay lến tiếp nhận cây trâm kia, mỉm cười nói:
“Nô tỳ không dám kể công. Đều là Đại Hoàng tử và Thái hậu tổ tôn tình thâm, thiên tính trời cho, thực sự không có công lao của nô tỳ.”
Hoàng Thái hậu thích nhất là câu ‘tổ tôn tình thâm kia’, nghe xong liền cười híp mắt, ôm lấy đại tôn tử hôn liền mấy cái.
Toàn quốc ăn mừng. Thắng lợi to lớn như vậy, khiến cho uy tín của Thịnh Huy đế đạt đến một tầng cao mới trong lòng mọi người. Trong ngoài triều đình, đều vì sự anh minh thần võ của Thịnh Huy đế mà kiêu ngạo.
Loại danh dự cùng uy tín này, cực kỳ có lợi với Thịnh Huy đế. Bởi vậy hắn bác bỏ một số tấu chương hủ nho, dùng lễ nghi long trọng nghênh đón Hoàng hậu Tiêu Thương Hải quay về cung.
Cũng may thời đại này không có phong kiến lễ giáo như thời kỳ Tống Minh. Thời đại này càng có khuynh hướng giống với thời kỳ Hán Tấn ở thế giới của Lư Tỉnh Trần. Lòng người được khai hóa, tư tưởng phóng khoáng, cũng không có ngoan cố cùng đồi bại như đời sau.
Hơn nữa khoảng thời gian trước kia Dương Tĩnh vẫn cho lưu truyền trong nhân gian về sự trung dũng nhân nghĩa của Hoàng hậu, còn tình yêu thắm thiết vì cứu Thịnh Huy đế mà rơi vào tay địch. Những lời đồn đãi này vốn đã vì Tiêu Thương Hải đặt được cơ sở vô cùng tốt trong lòng quần chúng, một vài đại thần trung tầng cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy khi Hoàng hậu hồi cung thì, ngoài ý muốn chiếm được sự chào đón rất lớn.
Tiêu Thương Hải vốn cho rằng lần này mình quay về, cần phải chuẩn bị bị châm chọc khiêu khích, có lẽ còn có cả những vẻ mặt khinh miệt. Ai ngờ tiếng hoan hô truyền đến từ bên ngoài xe ngựa lại nhiệt liệt như thế, chân thành như vậy, khiến y cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Ở cửa thành, cửa xe ngựa mở ra, Dương Tĩnh một thân khôi giáp đen vàng giao nhau, áo choàng đỏ rực tung bay phía sau, hăng hái đứng ở đó, vươn tay về phía Tiêu Thương Hải, dịu dàng nói:
“Thương Hải, chúng ta cùng nhau đi vào!”
Tiêu Thương Hải chỉ cảm thấy người trước mặt giống như chiến thần hạ phàm, tuấn mỹ vô cùng, oai hùng đến cực điểm.
Tim y đập tăng tốc, bình tĩnh nhìn người trước mắt, nắm chặt lấy bàn tay đang vươn về phía mình.
Tiêu Thương Hải hôm nay mặc một thân đại lễ phục của Hoàng hậu màu minh hoàng, phía trên thêu họa tiết phượng hoàng bay lên xinh đẹp. Trên đầu đội kim quan ngọc bích, trâm gài kim quan làm bằng noãn ngọc xanh biếc, ở giữa có khảm một viên bảo thạch màu đỏ, dây buộc làm từ tơ vàng, kim quan chói mắt, phối với mái tóc đen, có vẻ đặc biệt hoa lệ ưu nhã.
Dáng người y cao lớn, dung mạo xuất chúng, bên ngoài mặc một kiện áo choàng đen tuyền êm dày, giơ tay nhấc nhân đều vô cùng tiêu sái ưu nhã, đứng ở bên Thịnh Huy đế khí thế khiến người sợ run cũng không thua kém chút nào. Trái lại còn khiến người ta nghĩ hai người một người anh vĩ, một người tuấn mỹ, cực kỳ xứng đôi.
Tiêu Thương Hải nhìn đội ngũ chào đón long trọng trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi, bây giờ mới hiểu được vì sao sáng sớm ngày hôm nay Dương Tĩnh kiên trì bảo y mặc đại lễ phục của Hoàng hậu vào.
Bởi vì hắn phải đường đường chính chính, dùng nghi thức long trong nghênh đón Tiêu Thương Hải quay về Hoàng cung!
“Ký Nô…”
Môi Tiêu Thương Hải khẽ mấp máy, tuy rằng không có phát ra tiếng, nhưng Dương Tĩnh lại biết y đang nói cái gì.
Hắn mỉm cười, nắm tay Tiêu Thương Hải, bình thản ung dung đứng ở trước xe ngựa, cùng sóng vai với y, nhìn những bách tính đang quỳ trên mặt đất nhiệt liệt chào đón bọn họ, cùng nhau đi lên bảo tọa của kinh thành nguy nga mà bọn họ cùng lập nên.
Trương Hiền phi cùng các phi tần đều ở trong Hi Ninh cung của Thái hậu chờ tin tức Hoàng đế quay về. Thái giám được phái đi hỏi thăm đã quay về báo, miêu tả lại một lần khung cảnh Hoàng hậu cùng Hoàng thượng hồi cung, sắc mặt của chúng phi đều vô cùng đặc sắc.
Trương Hiền phi hung hăng liếc mắt trừng Tiêu Uyển Nương ngồi ở trong đám người.
Tiêu Uyển Nương khác những người khác trang điểm xinh đẹp, mặc y phục vô cùng hoa lệ xinh đẹp, nàng chỉ mặc một chiếc áo rộng màu vàng nhạt, trên người cũng không đeo nhiều châu báu, trên đầu cài một chiếc trâm lớn đơn giản, phía trên còn gài một cây trâm phỉ thúy nạm hồng ngọc hai ngày trước Thái hậu ban thưởng, toàn thân mộc mạc có thừa, lại không mất đi khí chất cùng đoan trang.
Nàng ta cúi đầu xuống, dường như không biết đến lời của thái giám cùng đường nhìn của mọi người.
Trương Hiền phi trừng mắt nhìn phần thưởng quý báu lấy từ kho châu báu của Thái hậu trên đầu nàng ta, không khỏi sục sôi trong lòng.
Thái hậu hiện tại tuổi đã cao, thích cảm giác con cháu đầy cả sảnh đường. Hiện nay trong cung chỉ có một tôn tử là Hoàng Trưởng tử, Thái hậu há có thể không yêu thương đến tận xương sao?
Tiêu Uyển Nương hiểu được tâm tư của Thái hậu, khi Hoàng Trưởng tử đầy ba tháng, sau khi đã lớn hơn tương đối vững chắc, liền ngày ngày ôm bé đến thỉnh an Hoàng Thái hậu, Thái hậu tất nhiên là vui mừng, vẻ mặt dành cho Tiêu Uyển Nương cũng dần dần ôn hòa hơn.
Cũng không biết Tiêu Uyển Nương tốn bao nhiêu tâm tư, ngày ấy Thái hậu đang ôm tôn tử chơi đùa, đột nhiên Dương Quang Vinh há miệng ra, rất rõ ràng phun ra hai chữ:
“Tổ mẫu!”
Thái hậu cực kỳ vui mừng, liên thanh nói:
“Vinh nhi, con gọi cái gì? Gọi lại một lần nữa! Gọi lại một lần nữa!”
Dương Quang Vinh có chút lười biếng, nhất là đôi mắt cực kỳ giống với Dương Tĩnh đảo vài vòng nhanh như chớp, cười khúc khích nhưng không hé răng.
Hoàng Thái hậu nói với cung nữ bên cạnh:
“Các ngươi đều nghe thấy đấy, vừa rồi Đại Hoàng tử gọi là tổ mẫu.”
Bà vui vẻ đến mức ngay cả tôn xưng ‘ai gia’ cũng quên mất.
Tiêu Uyển Nương rất phối hợp biểu lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Đại Hoàng tử còn chưa nói chuyện nhiều đâu, không ngờ lần đầu tiên mở miệng, lại là gọi Thái hậu.”
Nói rồi hé miệng cười, nói:
“Đều là thường ngày Thái hậu thương ngài ấy, thật cưng chiều ngài ấy, mới khiến ngài ấy nhớ ngài, lời nói đầu tiên chính là hai chữ ‘tổ mẫu’, quả nhiên là tổ tôn liên tâm a.”
Hoàng Thái hậu nghe xong vui mừng không thôi, ôm Dương Quang Vinh hết hôn lại ôm, nói:
“Tôn nhi ngoan của ai gia, lại kêu một tiếng tổ mẫu đi?”
Dương Quang Vinh không biết có nghe hiểu hay không, vẫn hé miệng cười.
Tiêu Uyển Nương thầm nắm chặt tay áo.
Cũng may Dương Quang Vinh dưới sự thúc giục của Thái hậu, quả nhiên lại kêu một tiếng thanh thúy:
“Tổ mẫu.”
Lần này tiếng gọi còn lớn hơn lần trước, tất cả mọi người đều nghe được vô cùng rõ ràng.
Hoàng Thái hậu vui mừng cực độ, mừng rỡ cười toe toét, quay đầu nói với đại cung nữ hầu hạ bên người:
“Tố Mai, nhanh đi lấy vòng cổ phỉ thúy mã não kia đến để ai gia đeo cho Đại Hoàng tử.”
Tố Mai vâng lệnh rời đi. Chỉ chốc lát sau đã ôm một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ đến.
Hoàng Thái hậu tận tay mở hộp lấy cái vòng cổ kia ra, đeo lên cổ cho Dương Quang Vinh.
Dương Quang Vinh nhìn thấy chiếc vòng màu đỏ xinh đẹp sáng loáng, lập tức trong mắt hiện lên vẻ tò mò mừng rỡ, bàn tay nhỏ bé cầm lấy kéo kéo liên tục.
Tiêu Uyển Nương ở bên cạnh cười ha ha hành lễ:
“Nô tỳ thay Đại Hoàng tử tạ ơn Thái hậu ban thưởng.”
Hoàng Thái hậu tuy rằng có khúc mắc với Tiêu Uyển Nương, nhưng mấy ngày ngày Tiêu Uyển Nương vẫn ở trong cung bà, an phận thủ thường, dốc lòng chăm sóc Đại Hoàng tử, thật ra cũng là một người rất tuân thủ quy tắc, thời gian ở chung lâu dần, Hoàng Thái hậu nhìn nàng cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Liền thuận tay rút xuống một chiếc trâm phỉ thủy nạm hồng ngọc đang đeo trên đầu thưởng cho Tiêu Uyển Nương.
“Ngươi nuôi dạy Đại Hoàng tử có công, đây là ban thưởng cho ngươi.”
Tiêu Uyển Nương cung kính đưa hai tay lến tiếp nhận cây trâm kia, mỉm cười nói:
“Nô tỳ không dám kể công. Đều là Đại Hoàng tử và Thái hậu tổ tôn tình thâm, thiên tính trời cho, thực sự không có công lao của nô tỳ.”
Hoàng Thái hậu thích nhất là câu ‘tổ tôn tình thâm kia’, nghe xong liền cười híp mắt, ôm lấy đại tôn tử hôn liền mấy cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.