Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 47: Chương 46
Thập Thế
30/05/2017
“Ách…”
Hai tay Tiêu Thương Hải nắm chặt đêm chăn, thở dốc vặn vẹo thân thể.
Miệng lưỡi Dương Tĩnh liếm cắn thù du trước ngực y, dịu dàng, rồi lại bá đạo. Ngón tay hắn chậm rãi đi xuống dưới, vuốt ve qua lại chỗ mẫn cảm của y.
Thân thể cứng đờ của Tiêu Thương Hải dần trở nên mềm mại. Khí tức quen thuộc, khiêu khích quen thuộc. Những việc này y và Dương Tĩnh đã từng làm trên giường vô số lần, nhưng lúc này Dương Tĩnh lại đặc biệt dịu dàng.
Y cười cười, giọng nói khàn khàn:
“Ký Nô, vào đi.”
Dương Tĩnh nói:
“Ngươi sẽ bị thương.”
Tiền hí còn chưa làm xong, phân thân của Tiêu Thương Hải vẫn chưa hề có phản ứng.
Thần sắc của Tiêu Thương Hải trở nên ảm đạm một chút, lập tức nhẹ nhàng nói:
“Không sao đâu, không cần để ý đến ta. Hoàng ngự y nói ta còn chưa điều dưỡng tốt.”
Rốt cuộc là chưa điều dưỡng tốt, hay là không thể đứng dậy nổi?
Dương Tĩnh đau lòng một hồi, nhưng cũng không miễn cưỡng y. Loại việc này phải đi từng bước một, không thể một lần đã được.
Tiêu Thương Hải lấy một bình thuốc từ đầu giường đến. Bởi vì y là nam hậu, trong phòng quanh năm luôn có thứ này.
Tiêu Thương Hải đưa bình thuốc cho hắn, hai chân tách ra, nâng mông lên cọ cọ hắn, nói:
“Tư thế này được không? Ta muốn nhìn ngươi.”
Dương Tĩnh hôn lên môi y, dịu dàng nói:
“Được.”
Hắn nghiêng bình đổ một ít dịch thể ra, thuần thục bôi lên hậu huyệt của Tiêu Thương Hải.
Cách lần sinh sản trước đã hơn hai tháng, bởi vì không tiếc dùng thuốc, Tiêu Thương Hảo khôi phục rất hoàn hảo. Nhưng y ở nơi của Nô Mã Vương phải chịu khổ rất nhiều, khi ngón tay của Dương Tĩnh đi vào thì, vẫn nhịn không được mà đóng chặt tiểu huyệt, thân thể trở nên cứng ngắc.
Dương Tĩnh nhẹ giọng nói:
“Thả lỏng chút. Thương Hải, là ta.”
Ánh mắt Tiêu Thương Hải mờ mịt nhìn chằm chằm lên đầu giường, trong mắt ẩn chứa chút sợ hãi nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
“Ta biết…”
Dương Tĩnh thấy dáng vẻ của y, đột nhiên không làm nổi nữa.
Hắn nằm xuống ôm Tiêu Thương Hải, hôn lên hai gò má của y, nói:
“Quên đi, đêm nay không làm nữa.”
Tiêu Thương Hải phục hồi tinh thần, trán cau lại:
“Hoàng thượng…”
“Những lúc như thế này đừng gọi ta là Hoàng thượng.”
Dương Tĩnh bỗng nhiên có chút hờn giận, thấp giọng nói:
“Ta không cần ngươi phải ấm ức mà lấy lòng ta như vậy. Ta cũng không phải là một tên hôn quân háo sắc, biết rõ thân thể ngươi không khỏe còn muốn ngươi không phải là không được sao?”
“Ký Nô, ta cũng không phải có ý kia.”
Tiêu Thương Hải có chút hoảng hốt khẩn trương, muốn giải thích.
Dương Tĩnh che miệng của y lại, nói:
“Đừng nói nữa, ta đều hiểu rõ. Thương Hải, nếu ngươi nhất thời không thể tiếp nhận được, ta không miễn cưỡng ngươi. Ở trong lòng ta, ngươi mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?”
Tiêu Thương Hải ngây người nhìn hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên cầm lấy ngón tay hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, nâng mắt lộ ra một nét tươi cười nhẹ nhàng trong trẻo mà quyến rũ:
“Ta hiểu rõ. Ký Nô…”
Dương Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn nói:
“Đừng câu dẫn ta…”
Tiêu Thương Hải nâng chân lên, khoát lên đùi hắn chậm rãi cọ cọ hai cái.
Dương Tĩnh hút ngược một ngụm khí.
Tiêu Thương Hải ghé bên tai hắn thổi một hơi, chậm rãi khàn khàn nói:
“Thứ ngươi vừa bôi lên, còn đang ở trong thân thể ta, thật ngứa.”
Trong cung chuẩn bị thuốc bôi trơn bậc này, là vì cuộc sống hài hòa tính phúc của đế hậu, bên trong có bỏ thêm thuốc thúc tình, chỉ là phân lượng không nhiều lắm, cũng không làm hại thân thể, chỉ tăng tình thú mà thôi.
Tiêu Thương Hải nói ra lời này, rõ ràng là câu dẫn trắng trợn.
Dương Tĩnh cắn răng nói:
“Tiêu Tể, đây là ngươi tự tìm!”
Khóe môi Tiêu Thương Hải nhếch lên thành một nụ cười câu dẫn, nhướng đôi mày dài liếc nhìn hắn, đôi mắt giống như mặc ngọc sáng bóng, quả thực là câu hồn người.
Trong phượng trướng, Dương Tĩnh một lần nữa xoay người áp lên, cúi người xuống, dọc theo bờ ngực của Tiêu Thương Hải hôn xuống, đi đến rốn của hắn, ở chỗ đó liếm một vòng, đột nhiên nâng mắt lên cười với Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải hít một ngụm khí lạnh, cả kinh giật nảy người, đưa cánh tay muốn đẩy ra, nhưng Dương Tĩnh mở miệng, đôi môi ngậm lấy phân thân của y.
Thứ phía dưới đang ủ rũ mềm nhũn, dưới môi lưỡi của Dương Tĩnh dần dần đứng lên.
“Ký, Ký Nô…”
Thanh âm Tiêu Thương Hải khàn khàn, gương mặt đỏ hồng, nhiệt độ toàn thân tăng cao. Trên mặt y còn mang theo ngạc nhiên, nhưng thân thể không tự giác lại mềm xuống. Ngược lại phân thân trước đó vẫn không hề có phản ứng kia, lại dần dần đứng thẳng lên.
Y ngẩng đầu lên, cổ họng dần dần tràn ra tiếng rên rỉ, vốn muốn đưa tay đẩy ra, nhưng kìm lòng không được lại khoác lên vai Dương Tĩnh, hai tay dùng sức, nắm chặt lấy.
Dương Tĩnh ăn đau, nhưng vẫn dốc lòng chuyển động môi lưỡi, dường như là đang liếm láp cây kem ngon nhất trên đời, ăn đến mức vang lên tiếng ‘táp táp’.
Bất kể là Dương Tĩnh trước đây, hay là Lư Tỉnh Trần của kiếp kia, đây đều là lần đầu tiên hắn làm loại việc này. Lúc trước cho dù là tân hôn yến nhĩ, tình thâm ý đậm với Tiêu Thương Hải thì, cũng chưa từng làm đến bước này. Nhưng hiện tại, hắn làm lại thấy hưng phấn khác thường.
Ngọc trụ của Tiêu Thương Hải hình dáng xinh đẹp, màu sắc hồng nhạt, lộ ra giữa bụi cỏ thưa thớt xung quanh, hai quả cầu bên dưới hơi run lên, ở trong mắt Dương Tĩnh lại xinh đẹp không gì sánh được.
Mặt Tiêu Thương Hải đã đỏ đến tận mang tai, trán nhăn chặt, đôi mắt mê mang, hai chân mở ra căng cứng, bắp chân cũng cong lên, hai tay không nhịn được cào loạn, cho đến khi long tháp đệm phượng giống như một mặt hồ bị gió xuân làm cho hỗn loạn.
Dương Tĩnh chỉ cảm thấy yêu không rời miệng, miệng càng hôn lên liếm cắn không ngừng, vừa nâng hai chân của Tiêu Thương Hải lên, xấu xa thuận tay dùng ngón trỏ gãi nhẹ lên gan bàn chân phải của y.
Tiêu Thương Hải không hề phòng bị, nhất thời a lên một tiếng, thân mình giật nảy, phía dưới cũng đĩnh lên, bắn ra.
Bắn rồi!
Dịch thể văng đầy lên mặt Dương Tĩnh, nhưng không thèm để ý chút nào, tiện tay dùng mu bàn tay lau đi, cúi đầu cười, ngón tay đưa về phía sau.
“Ách…”
Mặt Tiêu Thương Hải đỏ như say, thở hổn hển gấp gáp, thân mình vặn vẹo chôn mặt vào trong chăn, thân thể lại nhu thuận mở ra, không còn buộc chặt và cứng ngắc như vừa rồi nữa.
Tiểu gia khỏe vốn ‘chưa điều dưỡng tốt’, lúc này còn chưa hoàn toàn tan rã, dường như đang đợi được tiến thêm một bước trìu mến.
Dương Tĩnh đưa tay búng một cái lên phần đầu của tiểu gia khỏa vừa mới được hầu hạ kia, thân thể Tiêu Thương Hải chấn động, nhiệt độ càng cao.
Dương Tĩnh không đùa y nữa, nâng chân y lên, dùng tư thế này, đỡ cây trụ cứng như sắt đã tinh thần phấn chấn từ lâu của mình lên, thật cẩn thận đưa vào trong cái miệng nhỏ hơi mở ra kia.
Hai tay Tiêu Thương Hải nắm chặt đêm chăn, thở dốc vặn vẹo thân thể.
Miệng lưỡi Dương Tĩnh liếm cắn thù du trước ngực y, dịu dàng, rồi lại bá đạo. Ngón tay hắn chậm rãi đi xuống dưới, vuốt ve qua lại chỗ mẫn cảm của y.
Thân thể cứng đờ của Tiêu Thương Hải dần trở nên mềm mại. Khí tức quen thuộc, khiêu khích quen thuộc. Những việc này y và Dương Tĩnh đã từng làm trên giường vô số lần, nhưng lúc này Dương Tĩnh lại đặc biệt dịu dàng.
Y cười cười, giọng nói khàn khàn:
“Ký Nô, vào đi.”
Dương Tĩnh nói:
“Ngươi sẽ bị thương.”
Tiền hí còn chưa làm xong, phân thân của Tiêu Thương Hải vẫn chưa hề có phản ứng.
Thần sắc của Tiêu Thương Hải trở nên ảm đạm một chút, lập tức nhẹ nhàng nói:
“Không sao đâu, không cần để ý đến ta. Hoàng ngự y nói ta còn chưa điều dưỡng tốt.”
Rốt cuộc là chưa điều dưỡng tốt, hay là không thể đứng dậy nổi?
Dương Tĩnh đau lòng một hồi, nhưng cũng không miễn cưỡng y. Loại việc này phải đi từng bước một, không thể một lần đã được.
Tiêu Thương Hải lấy một bình thuốc từ đầu giường đến. Bởi vì y là nam hậu, trong phòng quanh năm luôn có thứ này.
Tiêu Thương Hải đưa bình thuốc cho hắn, hai chân tách ra, nâng mông lên cọ cọ hắn, nói:
“Tư thế này được không? Ta muốn nhìn ngươi.”
Dương Tĩnh hôn lên môi y, dịu dàng nói:
“Được.”
Hắn nghiêng bình đổ một ít dịch thể ra, thuần thục bôi lên hậu huyệt của Tiêu Thương Hải.
Cách lần sinh sản trước đã hơn hai tháng, bởi vì không tiếc dùng thuốc, Tiêu Thương Hảo khôi phục rất hoàn hảo. Nhưng y ở nơi của Nô Mã Vương phải chịu khổ rất nhiều, khi ngón tay của Dương Tĩnh đi vào thì, vẫn nhịn không được mà đóng chặt tiểu huyệt, thân thể trở nên cứng ngắc.
Dương Tĩnh nhẹ giọng nói:
“Thả lỏng chút. Thương Hải, là ta.”
Ánh mắt Tiêu Thương Hải mờ mịt nhìn chằm chằm lên đầu giường, trong mắt ẩn chứa chút sợ hãi nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
“Ta biết…”
Dương Tĩnh thấy dáng vẻ của y, đột nhiên không làm nổi nữa.
Hắn nằm xuống ôm Tiêu Thương Hải, hôn lên hai gò má của y, nói:
“Quên đi, đêm nay không làm nữa.”
Tiêu Thương Hải phục hồi tinh thần, trán cau lại:
“Hoàng thượng…”
“Những lúc như thế này đừng gọi ta là Hoàng thượng.”
Dương Tĩnh bỗng nhiên có chút hờn giận, thấp giọng nói:
“Ta không cần ngươi phải ấm ức mà lấy lòng ta như vậy. Ta cũng không phải là một tên hôn quân háo sắc, biết rõ thân thể ngươi không khỏe còn muốn ngươi không phải là không được sao?”
“Ký Nô, ta cũng không phải có ý kia.”
Tiêu Thương Hải có chút hoảng hốt khẩn trương, muốn giải thích.
Dương Tĩnh che miệng của y lại, nói:
“Đừng nói nữa, ta đều hiểu rõ. Thương Hải, nếu ngươi nhất thời không thể tiếp nhận được, ta không miễn cưỡng ngươi. Ở trong lòng ta, ngươi mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?”
Tiêu Thương Hải ngây người nhìn hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên cầm lấy ngón tay hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, nâng mắt lộ ra một nét tươi cười nhẹ nhàng trong trẻo mà quyến rũ:
“Ta hiểu rõ. Ký Nô…”
Dương Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn nói:
“Đừng câu dẫn ta…”
Tiêu Thương Hải nâng chân lên, khoát lên đùi hắn chậm rãi cọ cọ hai cái.
Dương Tĩnh hút ngược một ngụm khí.
Tiêu Thương Hải ghé bên tai hắn thổi một hơi, chậm rãi khàn khàn nói:
“Thứ ngươi vừa bôi lên, còn đang ở trong thân thể ta, thật ngứa.”
Trong cung chuẩn bị thuốc bôi trơn bậc này, là vì cuộc sống hài hòa tính phúc của đế hậu, bên trong có bỏ thêm thuốc thúc tình, chỉ là phân lượng không nhiều lắm, cũng không làm hại thân thể, chỉ tăng tình thú mà thôi.
Tiêu Thương Hải nói ra lời này, rõ ràng là câu dẫn trắng trợn.
Dương Tĩnh cắn răng nói:
“Tiêu Tể, đây là ngươi tự tìm!”
Khóe môi Tiêu Thương Hải nhếch lên thành một nụ cười câu dẫn, nhướng đôi mày dài liếc nhìn hắn, đôi mắt giống như mặc ngọc sáng bóng, quả thực là câu hồn người.
Trong phượng trướng, Dương Tĩnh một lần nữa xoay người áp lên, cúi người xuống, dọc theo bờ ngực của Tiêu Thương Hải hôn xuống, đi đến rốn của hắn, ở chỗ đó liếm một vòng, đột nhiên nâng mắt lên cười với Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải hít một ngụm khí lạnh, cả kinh giật nảy người, đưa cánh tay muốn đẩy ra, nhưng Dương Tĩnh mở miệng, đôi môi ngậm lấy phân thân của y.
Thứ phía dưới đang ủ rũ mềm nhũn, dưới môi lưỡi của Dương Tĩnh dần dần đứng lên.
“Ký, Ký Nô…”
Thanh âm Tiêu Thương Hải khàn khàn, gương mặt đỏ hồng, nhiệt độ toàn thân tăng cao. Trên mặt y còn mang theo ngạc nhiên, nhưng thân thể không tự giác lại mềm xuống. Ngược lại phân thân trước đó vẫn không hề có phản ứng kia, lại dần dần đứng thẳng lên.
Y ngẩng đầu lên, cổ họng dần dần tràn ra tiếng rên rỉ, vốn muốn đưa tay đẩy ra, nhưng kìm lòng không được lại khoác lên vai Dương Tĩnh, hai tay dùng sức, nắm chặt lấy.
Dương Tĩnh ăn đau, nhưng vẫn dốc lòng chuyển động môi lưỡi, dường như là đang liếm láp cây kem ngon nhất trên đời, ăn đến mức vang lên tiếng ‘táp táp’.
Bất kể là Dương Tĩnh trước đây, hay là Lư Tỉnh Trần của kiếp kia, đây đều là lần đầu tiên hắn làm loại việc này. Lúc trước cho dù là tân hôn yến nhĩ, tình thâm ý đậm với Tiêu Thương Hải thì, cũng chưa từng làm đến bước này. Nhưng hiện tại, hắn làm lại thấy hưng phấn khác thường.
Ngọc trụ của Tiêu Thương Hải hình dáng xinh đẹp, màu sắc hồng nhạt, lộ ra giữa bụi cỏ thưa thớt xung quanh, hai quả cầu bên dưới hơi run lên, ở trong mắt Dương Tĩnh lại xinh đẹp không gì sánh được.
Mặt Tiêu Thương Hải đã đỏ đến tận mang tai, trán nhăn chặt, đôi mắt mê mang, hai chân mở ra căng cứng, bắp chân cũng cong lên, hai tay không nhịn được cào loạn, cho đến khi long tháp đệm phượng giống như một mặt hồ bị gió xuân làm cho hỗn loạn.
Dương Tĩnh chỉ cảm thấy yêu không rời miệng, miệng càng hôn lên liếm cắn không ngừng, vừa nâng hai chân của Tiêu Thương Hải lên, xấu xa thuận tay dùng ngón trỏ gãi nhẹ lên gan bàn chân phải của y.
Tiêu Thương Hải không hề phòng bị, nhất thời a lên một tiếng, thân mình giật nảy, phía dưới cũng đĩnh lên, bắn ra.
Bắn rồi!
Dịch thể văng đầy lên mặt Dương Tĩnh, nhưng không thèm để ý chút nào, tiện tay dùng mu bàn tay lau đi, cúi đầu cười, ngón tay đưa về phía sau.
“Ách…”
Mặt Tiêu Thương Hải đỏ như say, thở hổn hển gấp gáp, thân mình vặn vẹo chôn mặt vào trong chăn, thân thể lại nhu thuận mở ra, không còn buộc chặt và cứng ngắc như vừa rồi nữa.
Tiểu gia khỏe vốn ‘chưa điều dưỡng tốt’, lúc này còn chưa hoàn toàn tan rã, dường như đang đợi được tiến thêm một bước trìu mến.
Dương Tĩnh đưa tay búng một cái lên phần đầu của tiểu gia khỏa vừa mới được hầu hạ kia, thân thể Tiêu Thương Hải chấn động, nhiệt độ càng cao.
Dương Tĩnh không đùa y nữa, nâng chân y lên, dùng tư thế này, đỡ cây trụ cứng như sắt đã tinh thần phấn chấn từ lâu của mình lên, thật cẩn thận đưa vào trong cái miệng nhỏ hơi mở ra kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.