Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 50: Chương 49
Thập Thế
30/05/2017
Sự ấm áp giữa hai người kéo dài trong chốc lát, Tiêu Thương Hải nói:
“Ngày hôm nay ngươi dùng ngọ thiện với Khang Vương ở Vĩnh Hòa cung à?”
Dương Tĩnh thở dài:
“Cũng không phải vậy sao.”
Rồi không nói thêm nữa.
Tiêu Thương Hải nhìn thần sắc của hắn, mỉm cười, nói:
“Khang Vương lại cầu ngươi cái gì?”
Khang Thân vương Dương Việt là đệ đệ duy nhất của Dương Tĩnh, mồ côi từ trong bụng mẹ.
Năm đó mọi người kinh hoảng chạy đến Giang Nam, có một Tiệp dư đi theo chẩn ra hỉ mạch ở Kim Lăng, sau bảy tháng sinh hạ hài tử rồi qua đời, Trương Thái hậu liền ôm hài tử kia về nuôi nấng.
Trương Thái hậu vô cùng cưng chiều, dưới sự ‘dốc lòng’ chăm sóc của bà, Dương Việt lớn lên tính cách nhu nhược, chơi bời lêu lổng, sách cũng không đọc được bao nhiêu, cũng may không phải là hạng người ngang ngược kiêu ngạo.
Dương Tĩnh bởi vì chỉ có một người thủ túc này, cho nên rất là thương yêu hắn. Nhưng thấy Dương Việt tuổi càng lớn, càng không ra cái bộ dáng gì, không khỏi giận dữ trong lòng, mấy năm qua mỗi lần nhìn thấy Khang Vương thì sẽ quở trách hắn, Khang Vương sợ đến mức chạy trối chết.
Bởi vậy trừ phi là có việc cần cầu đến Hoàng thượng, nếu không Khang Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến trêu chọc vị Hoàng huynh này. Tiêu Thương Hải lúc này mới thăm dò hỏi.
Dương Tĩnh nói:
“Cũng không phải là đến cầu ta, là ta gọi hắn đến. Vốn muốn hỏi han một chút hắn có người thầm ngưỡng mộ trong lòng không, liền chỉ hôn làm Vương phi của hắn. Ai ngờ hắn lại khúm núm, thấy trẫm liền giống như chuột thấy mèo. Ngươi nói xem trẫm dọa người như thế sao?”
Hắn tức giận đến mức ngay cả tự xưng cũng đổi thành ‘trẫm’.
Khang Vương nhỏ hơn Dương Tĩnh ba tuổi, năm nay đã hai mươi ba. Sau khi Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hai đại hôn không lâu, liền chỉ hôn cho hắn, thú một vị Vương phi cùng hai trắc phi. Nhưng Khang Vương phi không có phúc, nữ nhi xuất giá chưa được một năm liền bệnh mất, ngay cả hài tử cũng không để lại. Khang Vương tuy rằng còn hai trắc phi cùng mấy thị thiếp, nhưng trong mắt người đời, không có chủ mẫu liền coi như người không có thê.
Dương Tĩnh hiện tại có ái thê trong lòng, cuộc sống phu phu mỹ mãn, liền nghĩ đến người đệ đệ này, liền gọi hắn tiến cung quan tâm một chút. Ai ngờ Khang Vương thấy hắn liền nơm nớp lo sợ, nói cũng sợ đầu sợ đuôi, khiến Dương Tĩnh tức giận không kìm được.
Vốn hắn muốn phát hỏa, mắng cho Dương Việt một trận rồi đá ra khỏi cung giống như trước, thế nhưng không biết vì sao, nhìn vẻ mặt cùng dáng vẻ thấp thỏm của Dương Việt, hắn không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc. Suy nghĩ một hồi mới phát hiện, kháo! Còn không phải là thần tình giống như khi hắn đối mặt với anh hai Lư Tỉnh Thế của hắn sao?
Lẽ nào trên đời này tất cả những người làm đệ đệ trước mặt ca ca của mình đều có bộ dáng như thế? Hay là nói hắn thực ra là cùng một loại người với ông anh Lư Tỉnh Thế kia?
Dương Tĩnh run run trong lòng, lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Dương Việt, liền thân thiết giữ hắn là trong cung cùng dùng ngọ thiện, cẩn thận thắt chặt tình cảm anh em thật tốt.
Khi Khang Vương rời cung thì dưới chân giống như đang lướt.
Dương Tĩnh nói việc này cho Tiêu Thương Hải, Tiêu Thương Hải nhất thời cười đến không thể nhịn nổi.
“Hoàng thượng, ngươi như vậy sẽ dọa Khang Vương sợ đấy.”
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, nói:
“Vậy còn có cách nào đây? Hắn cũng hai mươi ba rồi, nhi tử nhà người khác đều đã biết đánh nhau, hắn thì vẫn còn độc thân.”
“Dưới gối hắn không phải là có một thứ tử sao? Hình như là sắp bốn tuổi rồi.”
Dương Tĩnh sửng sốt. Trước giờ trong lòng hắn, thứ tử cùng trưởng tử là không thể so sánh, nếu như do trắc phi sinh ra cũng được, cố ý lại là do một thiếp sinh, ở trong một số gia tộc lớn thứ tử có mẫu thân địa vị thấp không khác gì nô tài cả, nhiều lắm thì khi ở riêng mới được phân chút tài sản, căn bản là không có địa vị gì. Bởi vậy trước đây hắn mới không đặc biệt lưu ý đến nhi tử này của Khang Vương, ấn tượng cũng không sâu. Lúc này có Tiêu Thương Hải nhắc đến, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra.
“Thật đúng là… Ngày nào đó để mẫu hậu gọi hài tử kia tới, ngươi cũng xem xem.”
Tiêu Thương Hải ngạc nhiên hỏi:
“Để làm gì?”
Dương Tĩnh nói:
“Không gì cả. Dù sao cũng là thân chất tử của ta, cũng nên quan tâm một chút mà.”
Tuy rằng ở thời đại này đích thứ giống như mây và bùn, hoàn toàn không thể đánh đồng, nhưng Dương Tĩnh hiện tại đã không còn phiến diện sâu như vậy.
Tiêu Thương Hải lại nhíu mày, nói:
“Chỉ là một thứ tử, tương lai cũng không được ban tước, địa vị của thân mẫu cũng thấp, mẫu hậu sợ rằng không muốn gặp.”
“Vậy ngươi gọi đến nhìn đi, thưởng cho chút gì đó. Nếu như tư chất của hài tử tốt, sau này cũng có thể làm bạn với Vinh nhi và Kiện nhi.”
Tiêu Thương Hải cũng không quá nguyện ý, nói:
“Hay là hỏi qua cả Khang Vương nữa. Ngươi hiện tại cất nhắc một thứ tử như thế, tương lai nếu thực sự chỉ hôn cho Khang Vương lập chính phi, để chính phi nghĩ như thế nào đây?”
Dương Tính ngẫm lại cũng đúng. Bản thân mình tuy đã luân hồi mười thế, tự cho là đã hiểu rõ rất nhiều lý lẽ, nhưng cũng không thể chu đáo được.
Hắn thấy thái độ của Tiêu Thương Hải với thứ tửnhư vậy cũng không đồng ý, đột nhiên nhớ tới y xuất thân từ Tiêu thị Giang Nam, càng chú trọng những quy củ này. Hơn nữa Tiêu gia cũng vô cùng phức tạp.
Bá, Trọng, Thúc, Quý. Nguyên danh của Tiêu Thương Hải là Tiêu Quý, lẽ ra hẳn là đứng hàng thứ tư, nhưng lại là nhi tử thứ ba trong nhà, tam công tử ‘Thúc’ không hiểu sao lại biến mất này, Tiêu Thương Hải chưa từng đề cập đến.
Tiêu Thương Hải mỉm cười nói:
“Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến Khang Vương như thế?”
Dương Tĩnh cũng nhớ đến, đệ đệ này của hắn không sống được lâu.
Kiếp trước sau khi Tiêu Thương Hải qua đời không lâu, bản thân mình không lâu sau cũng tuổi trẻ sớm mất. Lúc ấy tuổi của Dương Quang Vinh còn nhỏ, mình phải gửi gắm cho Khang Vương Dương Việt cùng mấy đại thần trong triều. Lúc ấy Thái hậu cố ý lập nhi tử ngu ngốc của Trương Hiền phi làm Hoàng đế, mình trong cơn bệnh dùng mạng uy hiếp, cuối cùng cũng khiến Thái hậu bỏ đi ý niệm này khỏi đầu. Sau đó nhờ có Dương Việt một đường bảo vệ, Dương Quang Vinh cũng đến mười sáu tuổi thành niên, thế nhưng ngay trước khi tự mình chấp chình thì, Dương Việt lại vô cớ chết bất đắc kỳ tử, không lâu sau đó Dương Quang Vinh cũng tuổi trẻ mất sớm, cuối cùng là nhi tử của Vương Quý phi đăng cơ kế thừa thiên hạ Đại Thịnh.
Việc này đều là khi hắn chuyển thế thì nhìn thấy được trên bàn đá. Miêu nị trong đó há có thể không rõ sao?
Nhớ tới những việc này, không khỏi thở dài trong lòng.
Những năm gần đây tình cảm huynh đệ của hắn và Dương Việt càng lúc càng mờ nhạt, cách thức ở chung không hiểu sao lại biến thành một bên bạo long phát uy, một bên dê con run run tự lui xuống, hai huynh đệ rất ít khi nói chuyện thân mật. Nhưng cũng may đệ đệ này tuy rằng nhu nhược vô năng, nhưng sau khi mình băng hà liền dốc hết sức dạy dỗ chống đỡ cho Dương Quang Vinh.
Khi đó Dương Việt biết hung hiểm trong cung, Thái hậu lại già, hậu cung cơ bản là bị Vương Quý phi nắm giữ, mà Vương Quý phi không chỉ có xuất thân từ Vương thị Thông Sơn, thế lực của gia tộc mạnh mẽ, quan trọng nhất là, nàng ta có nhi tử của mình, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn. Dương Việt sợ Dương Quang Vinh sẽ bỏ mạng, trong một khoảng thời gian rất dài luôn ở trong cung làm bạn với nó, ngay cả thức ăn cũng là để mình ăn xong rồi mới cho chất nhi ăn.
Dương Tĩnh nghĩ vậy, không khỏi chua xót trong lòng. Dương Việt dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, con của thiên gia, Thân vương của Đại Thịnh, nhưng cuối cùng để bảo vệ chất nhi lại chỉ có thể lấy thân thử độc, mà không có thế lực cùng những thủ đoạn khác để ngăn cản, có thể thấy được tình cảnh lúc đó có bao nhiêu gian nan.
Là mình đã quên lâu lắm rồi.
Bởi vậy kiếp này hắn quyết định cẩn thận bồi dưỡng Dương Việt một chút, cũng có ý bồi thường.
Dương Tĩnh cười cười với Tiêu Thương Hải, nói:
“Ta có một đệ đệ như thế, đương nhiên phải quan tâm một chút. Ngươi không có việc gì thì triệu hai trắc phi của hắn tiến cung gặp mặt một chút, hỏi xem bình thường hắn làm những cái gì, có hứng thú gì. Giúp trẫm tìm hiểu một chút.”
Tiêu Thương Hải hé miệng cười:
“Thần tuân chỉ.”
Y cũng không hỏi Hoàng thượng có dự định gì, huynh đệ bọn họ muốn thắt chặt tình cảm, bản thân y là một hiền hậu đương nhiên phải ủng hộ.
Hai người còn nói chuyện phiếm thêm một lát nữa, tính toán thời gian Vinh nhi cùng Kiện nhi sắp thức giấc, liền cùng ngồi dậy, gọi cung nữ đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đi ra.
“Ngày hôm nay ngươi dùng ngọ thiện với Khang Vương ở Vĩnh Hòa cung à?”
Dương Tĩnh thở dài:
“Cũng không phải vậy sao.”
Rồi không nói thêm nữa.
Tiêu Thương Hải nhìn thần sắc của hắn, mỉm cười, nói:
“Khang Vương lại cầu ngươi cái gì?”
Khang Thân vương Dương Việt là đệ đệ duy nhất của Dương Tĩnh, mồ côi từ trong bụng mẹ.
Năm đó mọi người kinh hoảng chạy đến Giang Nam, có một Tiệp dư đi theo chẩn ra hỉ mạch ở Kim Lăng, sau bảy tháng sinh hạ hài tử rồi qua đời, Trương Thái hậu liền ôm hài tử kia về nuôi nấng.
Trương Thái hậu vô cùng cưng chiều, dưới sự ‘dốc lòng’ chăm sóc của bà, Dương Việt lớn lên tính cách nhu nhược, chơi bời lêu lổng, sách cũng không đọc được bao nhiêu, cũng may không phải là hạng người ngang ngược kiêu ngạo.
Dương Tĩnh bởi vì chỉ có một người thủ túc này, cho nên rất là thương yêu hắn. Nhưng thấy Dương Việt tuổi càng lớn, càng không ra cái bộ dáng gì, không khỏi giận dữ trong lòng, mấy năm qua mỗi lần nhìn thấy Khang Vương thì sẽ quở trách hắn, Khang Vương sợ đến mức chạy trối chết.
Bởi vậy trừ phi là có việc cần cầu đến Hoàng thượng, nếu không Khang Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến trêu chọc vị Hoàng huynh này. Tiêu Thương Hải lúc này mới thăm dò hỏi.
Dương Tĩnh nói:
“Cũng không phải là đến cầu ta, là ta gọi hắn đến. Vốn muốn hỏi han một chút hắn có người thầm ngưỡng mộ trong lòng không, liền chỉ hôn làm Vương phi của hắn. Ai ngờ hắn lại khúm núm, thấy trẫm liền giống như chuột thấy mèo. Ngươi nói xem trẫm dọa người như thế sao?”
Hắn tức giận đến mức ngay cả tự xưng cũng đổi thành ‘trẫm’.
Khang Vương nhỏ hơn Dương Tĩnh ba tuổi, năm nay đã hai mươi ba. Sau khi Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hai đại hôn không lâu, liền chỉ hôn cho hắn, thú một vị Vương phi cùng hai trắc phi. Nhưng Khang Vương phi không có phúc, nữ nhi xuất giá chưa được một năm liền bệnh mất, ngay cả hài tử cũng không để lại. Khang Vương tuy rằng còn hai trắc phi cùng mấy thị thiếp, nhưng trong mắt người đời, không có chủ mẫu liền coi như người không có thê.
Dương Tĩnh hiện tại có ái thê trong lòng, cuộc sống phu phu mỹ mãn, liền nghĩ đến người đệ đệ này, liền gọi hắn tiến cung quan tâm một chút. Ai ngờ Khang Vương thấy hắn liền nơm nớp lo sợ, nói cũng sợ đầu sợ đuôi, khiến Dương Tĩnh tức giận không kìm được.
Vốn hắn muốn phát hỏa, mắng cho Dương Việt một trận rồi đá ra khỏi cung giống như trước, thế nhưng không biết vì sao, nhìn vẻ mặt cùng dáng vẻ thấp thỏm của Dương Việt, hắn không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc. Suy nghĩ một hồi mới phát hiện, kháo! Còn không phải là thần tình giống như khi hắn đối mặt với anh hai Lư Tỉnh Thế của hắn sao?
Lẽ nào trên đời này tất cả những người làm đệ đệ trước mặt ca ca của mình đều có bộ dáng như thế? Hay là nói hắn thực ra là cùng một loại người với ông anh Lư Tỉnh Thế kia?
Dương Tĩnh run run trong lòng, lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Dương Việt, liền thân thiết giữ hắn là trong cung cùng dùng ngọ thiện, cẩn thận thắt chặt tình cảm anh em thật tốt.
Khi Khang Vương rời cung thì dưới chân giống như đang lướt.
Dương Tĩnh nói việc này cho Tiêu Thương Hải, Tiêu Thương Hải nhất thời cười đến không thể nhịn nổi.
“Hoàng thượng, ngươi như vậy sẽ dọa Khang Vương sợ đấy.”
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, nói:
“Vậy còn có cách nào đây? Hắn cũng hai mươi ba rồi, nhi tử nhà người khác đều đã biết đánh nhau, hắn thì vẫn còn độc thân.”
“Dưới gối hắn không phải là có một thứ tử sao? Hình như là sắp bốn tuổi rồi.”
Dương Tĩnh sửng sốt. Trước giờ trong lòng hắn, thứ tử cùng trưởng tử là không thể so sánh, nếu như do trắc phi sinh ra cũng được, cố ý lại là do một thiếp sinh, ở trong một số gia tộc lớn thứ tử có mẫu thân địa vị thấp không khác gì nô tài cả, nhiều lắm thì khi ở riêng mới được phân chút tài sản, căn bản là không có địa vị gì. Bởi vậy trước đây hắn mới không đặc biệt lưu ý đến nhi tử này của Khang Vương, ấn tượng cũng không sâu. Lúc này có Tiêu Thương Hải nhắc đến, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra.
“Thật đúng là… Ngày nào đó để mẫu hậu gọi hài tử kia tới, ngươi cũng xem xem.”
Tiêu Thương Hải ngạc nhiên hỏi:
“Để làm gì?”
Dương Tĩnh nói:
“Không gì cả. Dù sao cũng là thân chất tử của ta, cũng nên quan tâm một chút mà.”
Tuy rằng ở thời đại này đích thứ giống như mây và bùn, hoàn toàn không thể đánh đồng, nhưng Dương Tĩnh hiện tại đã không còn phiến diện sâu như vậy.
Tiêu Thương Hải lại nhíu mày, nói:
“Chỉ là một thứ tử, tương lai cũng không được ban tước, địa vị của thân mẫu cũng thấp, mẫu hậu sợ rằng không muốn gặp.”
“Vậy ngươi gọi đến nhìn đi, thưởng cho chút gì đó. Nếu như tư chất của hài tử tốt, sau này cũng có thể làm bạn với Vinh nhi và Kiện nhi.”
Tiêu Thương Hải cũng không quá nguyện ý, nói:
“Hay là hỏi qua cả Khang Vương nữa. Ngươi hiện tại cất nhắc một thứ tử như thế, tương lai nếu thực sự chỉ hôn cho Khang Vương lập chính phi, để chính phi nghĩ như thế nào đây?”
Dương Tính ngẫm lại cũng đúng. Bản thân mình tuy đã luân hồi mười thế, tự cho là đã hiểu rõ rất nhiều lý lẽ, nhưng cũng không thể chu đáo được.
Hắn thấy thái độ của Tiêu Thương Hải với thứ tửnhư vậy cũng không đồng ý, đột nhiên nhớ tới y xuất thân từ Tiêu thị Giang Nam, càng chú trọng những quy củ này. Hơn nữa Tiêu gia cũng vô cùng phức tạp.
Bá, Trọng, Thúc, Quý. Nguyên danh của Tiêu Thương Hải là Tiêu Quý, lẽ ra hẳn là đứng hàng thứ tư, nhưng lại là nhi tử thứ ba trong nhà, tam công tử ‘Thúc’ không hiểu sao lại biến mất này, Tiêu Thương Hải chưa từng đề cập đến.
Tiêu Thương Hải mỉm cười nói:
“Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến Khang Vương như thế?”
Dương Tĩnh cũng nhớ đến, đệ đệ này của hắn không sống được lâu.
Kiếp trước sau khi Tiêu Thương Hải qua đời không lâu, bản thân mình không lâu sau cũng tuổi trẻ sớm mất. Lúc ấy tuổi của Dương Quang Vinh còn nhỏ, mình phải gửi gắm cho Khang Vương Dương Việt cùng mấy đại thần trong triều. Lúc ấy Thái hậu cố ý lập nhi tử ngu ngốc của Trương Hiền phi làm Hoàng đế, mình trong cơn bệnh dùng mạng uy hiếp, cuối cùng cũng khiến Thái hậu bỏ đi ý niệm này khỏi đầu. Sau đó nhờ có Dương Việt một đường bảo vệ, Dương Quang Vinh cũng đến mười sáu tuổi thành niên, thế nhưng ngay trước khi tự mình chấp chình thì, Dương Việt lại vô cớ chết bất đắc kỳ tử, không lâu sau đó Dương Quang Vinh cũng tuổi trẻ mất sớm, cuối cùng là nhi tử của Vương Quý phi đăng cơ kế thừa thiên hạ Đại Thịnh.
Việc này đều là khi hắn chuyển thế thì nhìn thấy được trên bàn đá. Miêu nị trong đó há có thể không rõ sao?
Nhớ tới những việc này, không khỏi thở dài trong lòng.
Những năm gần đây tình cảm huynh đệ của hắn và Dương Việt càng lúc càng mờ nhạt, cách thức ở chung không hiểu sao lại biến thành một bên bạo long phát uy, một bên dê con run run tự lui xuống, hai huynh đệ rất ít khi nói chuyện thân mật. Nhưng cũng may đệ đệ này tuy rằng nhu nhược vô năng, nhưng sau khi mình băng hà liền dốc hết sức dạy dỗ chống đỡ cho Dương Quang Vinh.
Khi đó Dương Việt biết hung hiểm trong cung, Thái hậu lại già, hậu cung cơ bản là bị Vương Quý phi nắm giữ, mà Vương Quý phi không chỉ có xuất thân từ Vương thị Thông Sơn, thế lực của gia tộc mạnh mẽ, quan trọng nhất là, nàng ta có nhi tử của mình, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn. Dương Việt sợ Dương Quang Vinh sẽ bỏ mạng, trong một khoảng thời gian rất dài luôn ở trong cung làm bạn với nó, ngay cả thức ăn cũng là để mình ăn xong rồi mới cho chất nhi ăn.
Dương Tĩnh nghĩ vậy, không khỏi chua xót trong lòng. Dương Việt dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, con của thiên gia, Thân vương của Đại Thịnh, nhưng cuối cùng để bảo vệ chất nhi lại chỉ có thể lấy thân thử độc, mà không có thế lực cùng những thủ đoạn khác để ngăn cản, có thể thấy được tình cảnh lúc đó có bao nhiêu gian nan.
Là mình đã quên lâu lắm rồi.
Bởi vậy kiếp này hắn quyết định cẩn thận bồi dưỡng Dương Việt một chút, cũng có ý bồi thường.
Dương Tĩnh cười cười với Tiêu Thương Hải, nói:
“Ta có một đệ đệ như thế, đương nhiên phải quan tâm một chút. Ngươi không có việc gì thì triệu hai trắc phi của hắn tiến cung gặp mặt một chút, hỏi xem bình thường hắn làm những cái gì, có hứng thú gì. Giúp trẫm tìm hiểu một chút.”
Tiêu Thương Hải hé miệng cười:
“Thần tuân chỉ.”
Y cũng không hỏi Hoàng thượng có dự định gì, huynh đệ bọn họ muốn thắt chặt tình cảm, bản thân y là một hiền hậu đương nhiên phải ủng hộ.
Hai người còn nói chuyện phiếm thêm một lát nữa, tính toán thời gian Vinh nhi cùng Kiện nhi sắp thức giấc, liền cùng ngồi dậy, gọi cung nữ đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.