Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 100: Chương 99
Thập Thế
30/05/2017
“Bệ hạ thâm tình với sư huynh, khiến thần vô cùng xúc động. Nhưng sư huynh thực sự là rất cô đơn.”
Tạ Như Thương thấy Hoàng đế vẫn không nói gì, nhẹ nhàng nói:
“Thần thường thấy sư huynh nhìn về phía bầu trời xa xa mà ngẩn người. Mỗi lần luyện võ với sư huynh, sắc mặt của sư huynh đều khiến thần cảm động. Sư phụ khi còn tại thế thì, mỗi lần nhắc đến sư huynh đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Với tài hoa kinh động tuyệt diễm của sư huynh, bị nhốt trong hoàng cung này giống như hùng ưng gãy cánh, ưng chính là ưng, nhưng cũng không còn là ưng nữa.”
Dương Tĩnh nhẹ nhàng khoát tay, nói:
“Trẫm hiểu rõ, ngươi không cần nói nữa. Ngươi xuống dưới đi, để trẫm suy nghĩ một chút.”
Tạ Như Thương có chút lo lắng, muốn nói lại thôi. Lần này hắn thật sự là làm việc lỗ mãng, nhưng tâm tình của sư huynh chỉ có hắn mới lý giải được. Hơn nữa hắn cũng biết Thịnh Huy đế quả thực là một vị minh quân hiếm thấy, lòng dạ phóng khoáng, lại yêu thương sư huynh tha thiết, bởi vậy hôm nay hắn mới dám mở miệng nói những lời này.
Cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng lui xuống.
Dương Tĩnh ngồi ở trong thư phòng cho đến chiều tối, mới đứng dậy quay lại Phượng Nghi cung.
Tiêu Thương Hải đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Lông mi thật dài lẳng lặng buông xuống, trán lại hơi cau lại.
Dương Tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh y, yên lặng nhìn y.
Tiêu Thương Hải đã không còn trẻ tuổi nữa. Tuy rằng thân ở trong hoàng cung hiện tại lại có địa vị cực phú cực quý, nhưng vật bổ trân quý dù nhiều đến đâu, cũng không thể kéo lại bước chân của năm tháng.
Khóe mắt y đã có nếp nhăn nhàn nhạt, tóc đen hai bên mái cũng có vài sợi xam xám, rõ ràng hơn là bên khóe miệng, đã xuất hiện những vệt sóng mờ mờ.
Không biết có phải là Dương Tĩnh nghĩ nhiều hay không, hắn nghĩ gương mặt say ngủ này của Tiêu Thương Hải dường như lộ ra thần thái mệt mỏi rã rời.
Đôi mi dài màu đen nhẹ nhàng chớp chớp, Tiêu Thương Hải tỉnh lại từ giấc ngủ chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt đen xinh đẹp thanh tú kia, tản ra ánh sáng nhè nhẹ.
“Thương Hải, trẫm sai rồi.”
Dương Tĩnh nhẹ nhàng nói.
Hắn đưa tay ôm xoa lên gương mặt của Tiêu Thương Hải, thấp giọng nói:
“Ngươi muốn đi sắp xếp thư khố, vậy đi làm đi. Sau này ngươi muốn làm việc gì, có thể đi làm. Trẫm không nên vì lo lắng, mà ràng buộc tay chân ngươi.”
“Ký Nô…”
Tiêu Thương Hải mờ mịt mở to mắt nhìn, dường như mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ.
“Thương Hải, trẫm hiện tại mới phát hiện, ràng buộc ngươi trong chốn thâm cung này nhiều năm như thế, là một việc sai lầm biết bao nhiêu. Hiện tại Thái tử đã trưởng thành, cũng thú thê, ngươi có thể buông trọng trách trên người xuống được rồi. Chờ trẫm giao lại toàn bộ chính sự cho Thái tử, trẫm sẽ thoái vị, cùng ngươi đi làm chuyện mà ngươi muốn làm, có được không?”
Tiêu Thương Hải mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Không vui?”
Dương Tĩnh vuốt vẻ mặt y.
“Ký Nô, ngươi, ngươi vì sao lại đột nhiên làm như thế?”
Tiêu Thương Hải kinh ngạc chấn động hỏi.
Dương Tĩnh cười khổ, thần sắc có chút bi thương, thấp giọng nói:
“Bởi vì ta vừa mới lĩnh ngộ được, ngươi rốt cuộc đã vì ta mà hy sinh biết bao nhiêu, từ bỏ biết bao nhiêu.”
Trán Tiêu Thương Hải cau lại, lẳng lặng nhìn hắn suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đè tay hắn lại, nhẹ giọng nói:
“Ký Nô, ngươi biết ta yêu ngươi từ lúc nào không?”
Dương Tĩnh có chút sửng sốt.
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới. Bởi vì hắn và Tiêu Thương Hải lưỡng tình tương duyệt tự nhiên như vậy, là một việc nước chảy thành sông như thế.
Tiêu Thương Hải mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Có lẽ là vì năm đó, ngày đó, chúng ta hẹn nhau ở Trầm Thủy đình ở vùng ngoại ô Kim Lăng, thế nhưng bầu trời vốn sáng sủa bỗng nhiên lại mưa to tầm tã. Ta đợi hơn một canh giờ, nghĩ ngươi sẽ không đến, nghĩ rằng đợi mưa tạnh rồi sẽ quay về. Thế nhưng ngươi lại đột nhiên xuất hiện. Lúc đó ngươi cưỡi ngựa, mặc một bộ áo tơi bình thường, từ đường núi phía tây thúc ngựa chạy đến, từ xa xa đến mỉm cười hô to với ta ‘Tiêu Quý, ta đến như đã hẹn đây’.”
Tiêu Thưởng Hải bởi vì nhớ lại, trên mặt lộ ra một nét cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa, hai gò má cũng nhiễm lên một mạt hồng nhạt.
“Móng ngựa làm văng nước bùn, quần áo và giày của ngươi đều vừa ướt vừa bẩn, lúc chạy ào vào đình toàn thân còn vô cùng chật vật, thế nhưng vẻ mặt lại cười hài lòng như vậy, vui sướng như vậy, khi nhìn ta, ánh mắt sáng rực đến mức… Giống như thái dương của bầu trời.”
Tiêu Thương Hải dừng lại một chút, giọng nói càng thêm mềm nhẹ:
“Lúc đó ta ngơ ngác nhìn ngươi, cảm thấy ngực giống như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, cả người đều giống như sắp bốc cháy. Sau khi quay về ta nghĩ lại nghĩ cẩn thận một buổi tối, ta là yêu ngươi rồi.”
Đêm hôm đó, Tiêu Quý mười lăm tuổi lần đầu tiên nếm trải tư vị mất ngủ, trằn trọc, trắng đêm khó ngủ.
Y ôm ngực, loại cảm giác kích động, ngọt ngào này, khó có thể khống chế này không ngừng chạy tán loạn, khiến lòng y căng tràn lên. Y một lần lại một lần, không ngừng nhớ lại từng màn từ khi quen biết Dương Tĩnh, nhưng khiến y chấn động nhất, chính là thiếu niên dưới trời mưa to và lầy lội cười chạy về phía y.
Tiêu Quý nghĩ y đã sinh bệnh rồi. Cho dù đang ngủ, khóe miệng của y cũng vẫn cong lên, cong lên, trong mơ tất cả đều là tên ngốc kiêu ngạo, thông minh, cứng đầu, hào khí, lại có chút trẻ con kia.
Sáng sớm tỉnh lại, gương mặt tuấn tú của Tiêu Quý đỏ bừng, lặng lẽ giấu đi thứ dưới khố đang đứng lên ướt đẫm của mình.
Cho dù hiện tại nhớ lại, Tiêu Thương Hải giống như vẫn có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng, hưng phấn, kích động cùng bất an của mình vào lúc đó.
Dương Tĩnh cố gắng nhớ lại, thế nhưng hắn thực sự không thể nhớ chi tiết cụ thể về ngày nào đó, chỉ mơ hồ nhớ được hình như mình bị mẫu hậu giữ lại, làm lỡ thật lâu mới có thể chuồn ra khỏi hoàng cung. Hơn nữa ngày đó mưa quá to, hắn rất lo lắng Tiêu Thương Hải chờ không được sẽ đi về nhà trước. Dù sao mưa lớn như thế, lỡ hẹn cũng có thể hiểu được, huống chi mình còn đến muộn lâu như vậy. Thế nhưng khi hắn đến rồi thì, từ xa xa đã có thể thấy được thân ảnh dường như đang buồn chán đứng ở trong Trầm Thủy đình. Trong một khắc đó, hắn thực sự là vui mừng trong lòng.
Ngày đó hai người hàn huyên cái gì, làm những cái gì, hắn đều không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ rõ sau đó về cung hắn liền bị bệnh một trận, sốt vài ngày. Tiếp theo đó, hắn muốn xuất cung liền khó khăn hơn rất nhiều, mỗi ngày đều bị một đám cung nữ thái giám vây xung quanh trông chừng.
Hắn chưa bao giờ biết, Tiêu Thương Hải là vào ngày đó, yêu mình.
Thực ra cẩn thận nghĩ lại thì, có lẽ cũng là cùng vào ngày hôm đó, trong lòng mình quả thực đã rung động vào một khắc nhìn thấy người dù mưa to vẫn giữ đúng hẹn đứng đợi kia đi? Nhưng hắn vô cùng chắc chắn, bản thân mình yêu Tiêu Thương Hải vẫn là sau chuyện đó. Hơn nữa hắn vẫn cho rằng, bản thân mình mới là người yêu trước.
Tiêu Thương Hải nắm lấy tay hắn, đặt đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái:
“Ký Nô, từ ngày đó ta yêu ngươi bắt đầu thì, ta đã hạ quyết tâm: Bất kể ngươi là ai, bất kể tương lai có bao nhiều khó khăn cách trở, ta đều phải chiếm được ngươi!”
Y mỉm cười, thản nhiên nhìn Dương Tĩnh, chậm rãi nói:
“Thực ra, là ta trăm phương ngàn kế dụ dỗ ngươi yêu ta, tất cả ngày hôm nay, đều là ta cam tâm tình nguyện lựa chọn. Vì vậy Ký Nô, ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn, cũng không cần nghĩ rằng ta phải chịu ấm ức. Ở cùng một chỗ với ngươi, ta chưa từng ăn năn hối hận!”
Tiêu Quý mười lăm tuổi, từ một năm đó, một ngày đó, đã quyết định tương lai của chính mình.
Tạ Như Thương thấy Hoàng đế vẫn không nói gì, nhẹ nhàng nói:
“Thần thường thấy sư huynh nhìn về phía bầu trời xa xa mà ngẩn người. Mỗi lần luyện võ với sư huynh, sắc mặt của sư huynh đều khiến thần cảm động. Sư phụ khi còn tại thế thì, mỗi lần nhắc đến sư huynh đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Với tài hoa kinh động tuyệt diễm của sư huynh, bị nhốt trong hoàng cung này giống như hùng ưng gãy cánh, ưng chính là ưng, nhưng cũng không còn là ưng nữa.”
Dương Tĩnh nhẹ nhàng khoát tay, nói:
“Trẫm hiểu rõ, ngươi không cần nói nữa. Ngươi xuống dưới đi, để trẫm suy nghĩ một chút.”
Tạ Như Thương có chút lo lắng, muốn nói lại thôi. Lần này hắn thật sự là làm việc lỗ mãng, nhưng tâm tình của sư huynh chỉ có hắn mới lý giải được. Hơn nữa hắn cũng biết Thịnh Huy đế quả thực là một vị minh quân hiếm thấy, lòng dạ phóng khoáng, lại yêu thương sư huynh tha thiết, bởi vậy hôm nay hắn mới dám mở miệng nói những lời này.
Cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng lui xuống.
Dương Tĩnh ngồi ở trong thư phòng cho đến chiều tối, mới đứng dậy quay lại Phượng Nghi cung.
Tiêu Thương Hải đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Lông mi thật dài lẳng lặng buông xuống, trán lại hơi cau lại.
Dương Tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh y, yên lặng nhìn y.
Tiêu Thương Hải đã không còn trẻ tuổi nữa. Tuy rằng thân ở trong hoàng cung hiện tại lại có địa vị cực phú cực quý, nhưng vật bổ trân quý dù nhiều đến đâu, cũng không thể kéo lại bước chân của năm tháng.
Khóe mắt y đã có nếp nhăn nhàn nhạt, tóc đen hai bên mái cũng có vài sợi xam xám, rõ ràng hơn là bên khóe miệng, đã xuất hiện những vệt sóng mờ mờ.
Không biết có phải là Dương Tĩnh nghĩ nhiều hay không, hắn nghĩ gương mặt say ngủ này của Tiêu Thương Hải dường như lộ ra thần thái mệt mỏi rã rời.
Đôi mi dài màu đen nhẹ nhàng chớp chớp, Tiêu Thương Hải tỉnh lại từ giấc ngủ chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt đen xinh đẹp thanh tú kia, tản ra ánh sáng nhè nhẹ.
“Thương Hải, trẫm sai rồi.”
Dương Tĩnh nhẹ nhàng nói.
Hắn đưa tay ôm xoa lên gương mặt của Tiêu Thương Hải, thấp giọng nói:
“Ngươi muốn đi sắp xếp thư khố, vậy đi làm đi. Sau này ngươi muốn làm việc gì, có thể đi làm. Trẫm không nên vì lo lắng, mà ràng buộc tay chân ngươi.”
“Ký Nô…”
Tiêu Thương Hải mờ mịt mở to mắt nhìn, dường như mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ.
“Thương Hải, trẫm hiện tại mới phát hiện, ràng buộc ngươi trong chốn thâm cung này nhiều năm như thế, là một việc sai lầm biết bao nhiêu. Hiện tại Thái tử đã trưởng thành, cũng thú thê, ngươi có thể buông trọng trách trên người xuống được rồi. Chờ trẫm giao lại toàn bộ chính sự cho Thái tử, trẫm sẽ thoái vị, cùng ngươi đi làm chuyện mà ngươi muốn làm, có được không?”
Tiêu Thương Hải mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Không vui?”
Dương Tĩnh vuốt vẻ mặt y.
“Ký Nô, ngươi, ngươi vì sao lại đột nhiên làm như thế?”
Tiêu Thương Hải kinh ngạc chấn động hỏi.
Dương Tĩnh cười khổ, thần sắc có chút bi thương, thấp giọng nói:
“Bởi vì ta vừa mới lĩnh ngộ được, ngươi rốt cuộc đã vì ta mà hy sinh biết bao nhiêu, từ bỏ biết bao nhiêu.”
Trán Tiêu Thương Hải cau lại, lẳng lặng nhìn hắn suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đè tay hắn lại, nhẹ giọng nói:
“Ký Nô, ngươi biết ta yêu ngươi từ lúc nào không?”
Dương Tĩnh có chút sửng sốt.
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới. Bởi vì hắn và Tiêu Thương Hải lưỡng tình tương duyệt tự nhiên như vậy, là một việc nước chảy thành sông như thế.
Tiêu Thương Hải mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Có lẽ là vì năm đó, ngày đó, chúng ta hẹn nhau ở Trầm Thủy đình ở vùng ngoại ô Kim Lăng, thế nhưng bầu trời vốn sáng sủa bỗng nhiên lại mưa to tầm tã. Ta đợi hơn một canh giờ, nghĩ ngươi sẽ không đến, nghĩ rằng đợi mưa tạnh rồi sẽ quay về. Thế nhưng ngươi lại đột nhiên xuất hiện. Lúc đó ngươi cưỡi ngựa, mặc một bộ áo tơi bình thường, từ đường núi phía tây thúc ngựa chạy đến, từ xa xa đến mỉm cười hô to với ta ‘Tiêu Quý, ta đến như đã hẹn đây’.”
Tiêu Thưởng Hải bởi vì nhớ lại, trên mặt lộ ra một nét cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa, hai gò má cũng nhiễm lên một mạt hồng nhạt.
“Móng ngựa làm văng nước bùn, quần áo và giày của ngươi đều vừa ướt vừa bẩn, lúc chạy ào vào đình toàn thân còn vô cùng chật vật, thế nhưng vẻ mặt lại cười hài lòng như vậy, vui sướng như vậy, khi nhìn ta, ánh mắt sáng rực đến mức… Giống như thái dương của bầu trời.”
Tiêu Thương Hải dừng lại một chút, giọng nói càng thêm mềm nhẹ:
“Lúc đó ta ngơ ngác nhìn ngươi, cảm thấy ngực giống như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, cả người đều giống như sắp bốc cháy. Sau khi quay về ta nghĩ lại nghĩ cẩn thận một buổi tối, ta là yêu ngươi rồi.”
Đêm hôm đó, Tiêu Quý mười lăm tuổi lần đầu tiên nếm trải tư vị mất ngủ, trằn trọc, trắng đêm khó ngủ.
Y ôm ngực, loại cảm giác kích động, ngọt ngào này, khó có thể khống chế này không ngừng chạy tán loạn, khiến lòng y căng tràn lên. Y một lần lại một lần, không ngừng nhớ lại từng màn từ khi quen biết Dương Tĩnh, nhưng khiến y chấn động nhất, chính là thiếu niên dưới trời mưa to và lầy lội cười chạy về phía y.
Tiêu Quý nghĩ y đã sinh bệnh rồi. Cho dù đang ngủ, khóe miệng của y cũng vẫn cong lên, cong lên, trong mơ tất cả đều là tên ngốc kiêu ngạo, thông minh, cứng đầu, hào khí, lại có chút trẻ con kia.
Sáng sớm tỉnh lại, gương mặt tuấn tú của Tiêu Quý đỏ bừng, lặng lẽ giấu đi thứ dưới khố đang đứng lên ướt đẫm của mình.
Cho dù hiện tại nhớ lại, Tiêu Thương Hải giống như vẫn có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng, hưng phấn, kích động cùng bất an của mình vào lúc đó.
Dương Tĩnh cố gắng nhớ lại, thế nhưng hắn thực sự không thể nhớ chi tiết cụ thể về ngày nào đó, chỉ mơ hồ nhớ được hình như mình bị mẫu hậu giữ lại, làm lỡ thật lâu mới có thể chuồn ra khỏi hoàng cung. Hơn nữa ngày đó mưa quá to, hắn rất lo lắng Tiêu Thương Hải chờ không được sẽ đi về nhà trước. Dù sao mưa lớn như thế, lỡ hẹn cũng có thể hiểu được, huống chi mình còn đến muộn lâu như vậy. Thế nhưng khi hắn đến rồi thì, từ xa xa đã có thể thấy được thân ảnh dường như đang buồn chán đứng ở trong Trầm Thủy đình. Trong một khắc đó, hắn thực sự là vui mừng trong lòng.
Ngày đó hai người hàn huyên cái gì, làm những cái gì, hắn đều không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ rõ sau đó về cung hắn liền bị bệnh một trận, sốt vài ngày. Tiếp theo đó, hắn muốn xuất cung liền khó khăn hơn rất nhiều, mỗi ngày đều bị một đám cung nữ thái giám vây xung quanh trông chừng.
Hắn chưa bao giờ biết, Tiêu Thương Hải là vào ngày đó, yêu mình.
Thực ra cẩn thận nghĩ lại thì, có lẽ cũng là cùng vào ngày hôm đó, trong lòng mình quả thực đã rung động vào một khắc nhìn thấy người dù mưa to vẫn giữ đúng hẹn đứng đợi kia đi? Nhưng hắn vô cùng chắc chắn, bản thân mình yêu Tiêu Thương Hải vẫn là sau chuyện đó. Hơn nữa hắn vẫn cho rằng, bản thân mình mới là người yêu trước.
Tiêu Thương Hải nắm lấy tay hắn, đặt đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái:
“Ký Nô, từ ngày đó ta yêu ngươi bắt đầu thì, ta đã hạ quyết tâm: Bất kể ngươi là ai, bất kể tương lai có bao nhiều khó khăn cách trở, ta đều phải chiếm được ngươi!”
Y mỉm cười, thản nhiên nhìn Dương Tĩnh, chậm rãi nói:
“Thực ra, là ta trăm phương ngàn kế dụ dỗ ngươi yêu ta, tất cả ngày hôm nay, đều là ta cam tâm tình nguyện lựa chọn. Vì vậy Ký Nô, ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn, cũng không cần nghĩ rằng ta phải chịu ấm ức. Ở cùng một chỗ với ngươi, ta chưa từng ăn năn hối hận!”
Tiêu Quý mười lăm tuổi, từ một năm đó, một ngày đó, đã quyết định tương lai của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.