Chương 22: Trấn Hồn Thạch Bia
Tâm Mộng Vô Ngân
24/07/2014
Sau khi Lục Vân đi xuống giếng sâu, Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm Vân Phong lặng lẽ đứng phía trên chờ đợi, chú ý quan sát động tĩnh xung quanh để xem có dị biến gì không. Khi nhìn thấy cột hào quang bừng phát lên trời, cả hai biết rằng Lục Vân đã gặp phải chuyện gì đó.
Thần sắc hơi biến đổi, Vân Phong nói: "Trong hai nguồn hào quang này có hàm chứa một phần tà khí vô cùng bá đạo, xem ra Lục Vân huynh đang gặp nguy hiểm. Để đệ xuống dưới xem sao, hy vọng là không xảy ra chuyện gì. Sư tỷ hãy ở lại trên này, đệ xuống được rồi!". Dứt lời, hắn chuẩn bị phi người xuống giếng.
Trương Ngạo Tuyết giọng vẫn lạnh lùng: "Ta sẽ đi chung, ngươi đi trước, ta yểm hộ theo sau!". Sự kiên định quyết đoán hiện trên gương mặt diễm lệ khiến cho Vân Phong không thể từ chối được, chỉ biết im lặng. Hắn không nói không rằng, nhảy xuống giếng, Ngạo Tuyết đi sát theo sau.
Phải nói là hai người không may, vừa xuống được khoảng năm mươi trượng thì gặp ngay cột thủy lôi rầm rầm bùng lên từ phía dưới, sức mạnh của nó đẩy bật hai người ra ngoài, bay tung ra xa. Vân Phong bị nước đánh trúng đến nỗi cả người ướt chèm nhẹp, miệng lầm bầm chửi rủa. Còn Ngạo Tuyết vẫn thản nhiên, liếc nhìn hắn một phát rồi lại phi xuống giếng. Vân Phong thấy thế đành ngậm tăm, lao theo.
Rất nhanh, hai người đã đi đến đáy giếng, nhìn thấy Lục Vân. Khi Ngạo Tuyết nhìn thấy thiếu nữ đang nép mình sau lưng Lục Vân, đột nhiên đôi mắt của nàng ánh lên thần sắc rất kỳ dị, rất khó nắm bắt. Thần sắc đó nhanh chóng chuyển thành sắc thái sắc bén, lạnh lùng cực kỳ, liếc nhìn thiếu nữ. Lâm Vân Phong cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Lục Vân.
Một đạo tử quang bất ngờ lan tỏa, cả vùng chìm trong sắc tím lấp lánh dưới ánh nước huyền bí nhưng ẩn chứa một nguồn lực đạo cực kỳ mạnh mẽ. Thiếu nữ thét lên, cơ thể run lên bần bật, co ro khép người lại hơn nữa, sợ hãi tột cùng. Thanh quang lập tức hiện lên, bao quanh người Lục Vân, đồng thời bao bọc cả thiếu nữ kia tránh khỏi vầng tử quang đầy sát khí. Chàng nhìn Ngạo Tuyết khẽ nói: "Sư tỷ... tỷ đừng kích động, vị cô nương này tuy là hồn phách chi thể nhưng không phải là ác linh. Hãy nghe đệ giải thích, tỷ sẽ hiểu mọi chuyện". Sau đó Lục Vân đem chuyện tại sao thiếu nữ không thể thoát ra khỏi giếng để đầu thai kể cho hai người nghe đồng thời khẳng định nàng không có tà ý, cho đến lúc này Ngạo Tuyết mới thu hồi thần kiếm.
Nàng nhìn Lục Vân, không nói mà chỉ lặng im đi đến bên ngọc bài. Lâm Vân Phong thì hỏi ngay: "Huynh, vừa rồi ở trên có nhìn thấy một quang trụ sáng rực bùng phát từ dưới này, và cả cột thủy lôi nữa. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?". Lục Vân vừa ngắm nhìn tấm lưng ong thon thả của Ngạo Tuyết vừa nhẹ nhàng kể lại toàn bộ sự việc, chỉ là không nhắc đến việc bản thân đã thi triển "Tâm Thiền Bất Diệt Quyết" của Phật Môn mà thôi.
Đi đến gần Trấn Hồn Bài, cả ba đều lặng lẽ chăm chú quan sát. Lục Vân khẽ nói: "Trấn Hồn Bài này rất kỳ lạ, vật này có thể khóa giữ tất cả hồn phách lẫn nguyên thần bên trong khiến không có cách nào thoát ra được. Phía ngoài thì có một lớp kết giới, uy lực kinh hồn, đệ đã thử phá giải rồi nhưng vẫn chưa tìm ra được huyền cơ ẩn tàng bên trong. Bây giờ chúng ta thử cùng nhau kiểm tra xem nó có điều chi thần bí khác nữa không?".
Đôi mắt của Vân Phong lập tức phát ra vầng sáng chói lòa - hiển nhiên hắn đang thi triển một pháp quyết đặc biệt để dò xét bí mật của ngọc bài. Ngạo Tuyết thì tử quang cường thịnh, sử dụng chân khí để quan sát. Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc sau Vân Phong thờ dài thườn thượt: "Trấn Hồn Bài này quả là thần bí, đệ dò xét cả nửa buổi mà không tìm được gì điều gì đáng nghi cả. Hai huynh tỷ thì sao? Có phát hiện gì không?".
Trương Ngạo Tuyết quay sang Lục Vân, khẽ lắc đầu, ý chỉ mình cũng như Vân Phong không phát hiện được điều gì. Lục Vân trầm ngâm: "Đệ thì tìm được một ít manh mối. Trấn Hồn Bài này đang ẩn tàng một vật. Vật này chính là thứ gây ra khả năng trấn hồn tỏa phách của vách đá, là huyền cơ khiến cho Dạ Vũ cô nương không thoát ra khỏi giếng được. Ngoài ra, Trấn Hồn Bài này có chứa đựng năng lực che giấu mọi khí tức tà dị. Chính vì thế mà chúng ta không thể phát giác được quỷ khí âm lâm dưới này. Tiếc là, đệ vẫn chưa khẳng định được đó là vật gì".
Vân Phong nghe thế, tỏ vẻ mừng rỡ hỏi dồn: "Thật à, huynh khẳng định bên trong có vật thần kỳ gì à? Nếu đúng thật là vậy thì chắc phải là báu vật phi thường gì đó rồi. Hì hì, lần này chúng ta lời to. Đệ phải ráng nghiên cứu mới được, không thể nào vào đến đây rồi mà về tay không, huynh nhỉ?". Dứt lời, Vân Phong không ngừng đi vòng quanh Trấn Hồn Bài, đôi mắt sáng rỡ một cách thèm thuồng đầy ngụ ý, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết tên này đang nổi tà tâm gì rồi.
Xoay được vài vòng, Vân Phong dừng lại, tiến gần đến ngọc bài. Chỉ thấy hắn đưa ra cánh tay phải, một vầng thanh quang hiện lên xung quanh bàn tay hắn. Bàn tay rực sắc xanh đen dần dần tiếp cận ngọc bài, khi đến gần khoảng một thước, lập tức có một đạo hào quang màu bạc chặn ngay bàn tay của Vân Phong lại. Vầng ngân quang rực rỡ ấy lưu động không ngừng, tạo thành một vòng phòng hộ kiên quyết cản lại bàn tay của Vân Phong, khiến hắn không thể nhích thêm dù chỉ là một chút.
Ánh mắt của Vân Phong hừng hực như có lửa, vòng sáng xanh đen trên bàn tay phải đột nhiên bừng phát, hiển nhiên là hắn đang cố sức dồn người ra trước, đẩy lùi vòng ngân quang bảo hộ. Nhưng vòng sáng phòng hộ cũng không vừa, ánh sáng lập tức tăng cường, sáng chói đến nỗi áp đảo cả vầng sáng của Vân Phong. Ngạo Tuyết và Lục Vân đứng cạnh nhìn thấy đều cảm thấy vài phần kinh ngạc. Không ngờ đạo lưu quang đó thần bí như vậy, giống như là nước lên thì thuyền lên theo, gặp lực đẩy mạnh nó cũng mạnh thêm, thật kỳ lạ!
Vân Phong liên tiếp thử đến bảy lần đều thất bại, thần sắc ngày càng tỏ ra ngạc nhiên. Hắn lùi về ngay bên cạnh Lục Vân, vuốt mồ hôi trán nói: "Thứ thần bí này không biết là cái thứ gì mà không phá được đạo cấm chế của nó, thật tức quá! Huynh thử xem có cách gì không, nói sao thì đệ không chịu về tay không đâu, hôm nay nhất quyết phải biết rõ đây là thứ quái quỷ gì!".
Lục Vân nhìn sang Ngạo Tuyết, thấy thần tình của nàng có vẻ rất nghĩ ngợi, chàng bất giác hỏi: "Ngạo Tuyết sư tỷ, hay là để đệ thử xem thế nào. Nếu đệ không được thì mới làm phiền đến tỷ, tỷ thấy sao?".
Ngạo Tuyết nghe tiếng bèn ngẩng lên, nhìn Lục Vân khẽ gật đầu: "Cẩn thận, đừng cố quá, không được thì thôi, không nên ảnh hưởng đến tu vi".
Lục Vân nhìn vào đôi mắt diễm lệ của nàng, khẽ gật đầu, một xúc cảm bất chợt trao nhau từ ánh mắt của đôi bên, thật lạ lẫm. Lục Vân chậm rãi đi đến gần ngọc bài, cũng đưa ra bàn tay phải, vận chân nguyên "Dịch Thiên Thập Nhị Quyết" của Dịch Viện, một vầng hào quang xanh lục lập tức xuất hiện, kình nhau với vầng ngân quang bảo hộ trên ngọc bài. Khi hai nguồn chân nguyên vừa tiếp xúc, Lục Vân lập tức cảm nhận được vầng ngân quang này có một đặc tính bài trừ cực mạnh, có khả năng chống lại nguồn chân nguyên của Lục Vân, không để chàng đến gần.
Vì có người ở đây nên Lục Vân không thể thi triển tuyệt kỹ của mình, đành thử thám thính một lúc rồi thu hồi chân nguyên, lặng lẽ suy nghĩ rồi đưa ra bàn tay trái. Tuy bề ngoài vẫn thể hiện vầng sáng xanh thẳm của Dịch Viện nhưng trong lòng bàn tay lại đang thi triển pháp quyết "Vạn Nguyên Quy Nhất". Chàng đặt bàn tay trọn vẹn lên vầng ngân quang. Từ từ, xung quanh đột nhiên có một tầng sáng màu xanh nhạt lững lờ, tụ lại gần cơ thể của Lục Vân. Hào quang xanh nhạt đó ẩn chứa khí tức âm nhu, dịu nhẹ. Chúng tập trung vào bàn tay trái của chàng, kết hợp chặt chẽ với vầng ngân quang. Sau đó phát ra hào quang kỳ dị, chiếu rọi tứ phía.
Trương Ngạo Tuyết cùng Vân Phong đều ngạc nhiên muôn phần. Vân Phong buột miệng hỏi: "Này, Lục Vân huynh, thế này là thế nào? Tại sao đệ không hề biết huynh có chiêu thức này? Hình như đây không phải là tuyệt học của Dịch Viện, đệ chưa thấy qua bao giờ. Huynh nói đi, đệ rất muốn biết thật mà...".
Lục Vân không màng đến Lâm Phong, tay trái vẫn tiếp tục thi triển "Vạn Nguyên Quy Nhất". Pháp quyết này chuyên dùng để hấp thu thiên linh địa khí để bổ sung cho chân nguyên của bản thân. Bởi vì Lục Vân phát hiện, cưỡng công vô ích vậy thì chi bằng cưỡng chiếm. Khi cảm giác vầng ngân quang bắt đầu dao động, Lục Vân mừng thầm, biết rằng mình sắp thành công. Khắp người Lục Vân rực sáng một màu xanh nhạt huyền ảo, bàn tay trái do có thanh quang với lam quang cùng che đậy khí tức trong lòng bàn tay nên chàng không do dự tăng thêm ba phần công lực.
Cuối cùng, dưới sức hút mãnh liệt của Lục Vân, vầng ngân quang bắt đầu tụ dần về lòng bàn tay trái. Chỉ thấy xung quanh ngọc bài xuất hiện vô số hoa văn kỳ lạ lững lờ trong dòng nước, đa số đều là hình dạng phù chú. Chúng không ngừng lượn lờ quanh cơ thể của Lục Vân rồi nhanh chóng rút vào trong cơ thể của chàng. Ngân quang vừa chớp, mọi ánh hào quang trên ngọc bài lập tức biến mất vào lòng bàn tay của Lục Vân. Ngạo Tuyết và Vân Phong đều ngơ ngác, mắt trợn tròn nhìn chăm chăm vào chàng.
Ngay khoảnh khắc ngân quang tiêu biến, ngọc bài đột nhiên rạn nứt, một đạo ngân quang chói lòa hiển hiện, xoay chuyển với tốc độ chóng mặt. Vừa phát hiện có dị biến, ánh mắt của Vân Phong và Ngạo Tuyết lập tức dịch chuyển ngay từ người của Lục Vân trở về vật thể thần bí đang phát sáng. Nhìn một lúc, Ngạo Tuyết kinh ngạc nói: "Đây là một thanh bảo kiếm, mau đứng chặn ngay phần trên miệng giếng, kẻo nó bay mất". Vân Phong nhanh nhẹn phản ứng ngay, chớp mắt đã thấy hắn đứng tại cửa khẩu của đáy giếng, đưa tay thủ thế.
Lục Vân lúc này không chú ý đến đạo ngân quang vừa xuất hiện mà lại nhìn vào lòng bàn tay trái của mình. Ngạo Tuyết và Vân Phong đều không chú ý đến động tác này của Lục Vân. Trên lòng bàn tay của chàng lúc này xuất hiện một đạo đồ án. Đó là một đạo ngọc phù dài khoảng một tấc, phía trên hiển hiện hai cổ tự "Trấn Hồn". Đạo ngọc phù này lấp lánh ánh sáng bạc, như được khắc lên một cách tinh tế, khéo léo, rất thần bí và quái dị.
Bất chợt nhìn sang thiếu nữ, thấy nàng đang run rẩy không ngừng, đôi mắt kinh sợ, bần thần trước ánh ngân quang của thanh bảo kiếm. Lục Vân tức khắc dịch chuyển ngay đến trước mặt nàng, lấy cơ thể che lấy vầng ngân quang chói lòa. Phía trên, giọng của Vân Phong vội vã réo gọ:i "Lục Vân, huynh mau giữ lấy thanh bảo kiếm, đừng để nó chạy thoát. Đệ sẽ trấn thủ ở đây, huynh mau nghĩ cách chiếm giữ nó".
Lục Vân nhìn Vân Phong khẽ cười: "Vân Phong, huynh đã có một thanh kiếm rồi, thanh này cho đệ đấy, sư tỷ cũng đã có thần kiếm, đệ cứ lấy mà sử dụng".
Nghe thế, hắn mừng quýnh, cười khì khì không ngớt: "Lục Vân, huynh nói thật chứ? Vậy thì đệ đa tạ, sau này có gì cần giúp huynh cứ nói, đệ sẽ hỗ trợ hết mình, hì hì. Bây giờ làm phiền huynh canh giữ miệng giếng giùm đệ, để đệ thu phục nó".
Lục Vân cười thản nhiên, dẫn theo thiếu nữ bay đến bên Vân Phong. Thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu tỏa ra vầng sáng rực đỏ, khóa giữ miệng giếng. Vân Phong vừa xoay mình, dưới giếng lập tức xuất hiện sáu thân ảnh khác nhau cùng bay nhào đến thanh bảo kiếm. Thanh kiếm như biết được ý nghĩ của kẻ đang đến gần, nhanh chóng chớp ẩn chớp hiện, biến nhảy liên hồi, không để Vân Phong tiếp cận.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn vào thanh ngân kiếm, ánh mắt khẽ lộ một nụ cười, thần kiếm Tử Ảnh đột nhiên rời vỏ. Chỉ thấy đạo tử quang một lần nữa lan tỏa khắp hang động dưới đáy giếng, khí tức cương mãnh của Tử Ảnh chèn ép liên tục lên thanh ngân kiếm khiến nó phải chống cự vất vả. Lúc này, Vân Phong nhanh chóng chớp ngay thời cơ. Hắn dang rộng đôi tay, một đạo thiên la địa võng được tạo bởi vố số những hạt huyết châu lập tức xuất hiện ngay phía trên của ngân kiếm, vụt một loáng đã chụp ngay xuống, giam lấy ngân kiếm bên trong. Những hạt huyết châu li ti đó đều là máu tươi lấy từ cơ thể của Vân Phong. Bởi vì hắn hiểu rằng, muốn hàng phục một thanh bảo kiếm, miễn cưỡng sẽ chuốc lấy thất bại. Đối với loại thông linh bảo kiếm như thế này, hắn đành phải dùng máu tươi của mình để giam giữ nó, đồng thời thừa cơ mà chế ngự, thu phục.
Ngân quang đại thịnh, một tiếng kiếm ngân như xé nát khoảng không. Thanh bảo kiếm chớp nháy liên tục, định tháo chạy, nhưng tiếc là đã quá muộn, những hạt huyết châu lúc này đang thu lại dần, giữ chắc lấy nó. Khi huyết châu vừa chạm vào, ngân quang lập tức tiêu biến, một thanh trường kiếm nhẹ nhàng rơi xuống, Vân Phong không chần chừ, chụp ngay thanh kiếm, mân mê. Hắn vui mừng không ngừng săm soi và vuốt ve thanh bảo kiếm vừa có được. Thanh kiếm này dài ba thước ba tấc ba phân, thân kiếm rộng một tấc hai, dày ba phân, dáng vẻ thanh tú. Trên chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ "Trảm Phong".
Lục Vân và Ngạo Tuyết chạy ngay đến bên cạnh, chúc mừng Vân Phong đã đạt được kiếm bảo. Hắn cũng mừng rỡ khoe: "Mọi người xem này, thanh kiếm thế nào? Phía trên có khắc hai chữ Trảm Phong, chắc đây là Trảm Phong bảo kiếm. Hì hì, thật là tốt quá. À mà... bao kiếm đâu? Mau tìm xem tìm xem". Vừa nói hắn vừa lăng xăng chạy đến gần ngọc bài, lục lọi tìm kiếm. Lúc này trông hắn hí hửng như một đứa trẻ, Lục Vân và Ngạo Tuyết nhìn mà không nhịn được, lắc đầu mỉm cười.
Không bao lâu sau, Vân Phong đã tìm thấy bao kiếm gần ngọc bài, hắn vui vẻ chạy đến bên Lục Vân, còn Lục Vân thì đang hỏi thiếu nữ: "Ngươi định thế nào? Rời khỏi đây hay tiếp tục ở lại?".
Thiếu nữ e lệ nhìn ba người, giọng dịu dàng: "Bao nhiêu năm nay tôi đều bị giam giữ dưới này, tốn biết bao nhiêu thời gian quý báu. Với tu vi yếu kém như bây giờ, đến ánh sáng ban ngày tôi còn sợ huống chi lỡ gặp phải những đạo sĩ chân tu? Thế nào cũng bị đánh đến hồn bay phách tán mà thôi. Nếu như vậy thì tôi thà ở đây tu luyện thêm. Đợi một ngày nào đó tôi không còn sợ ánh sáng nữa thì sẽ đích thân đi tìm Lưu Tinh, không cần phiền đến vị hảo hiệp này nữa. Bây giờ thì tạm thời vẫn phải nhờ hảo hiệp giúp đỡ". Những lời cuối là nói với Lục Vân.
Chàng khẽ giọng: "Vậy cũng tốt, nếu ngươi bước ra ngoài, chắc chắn không thể thoát khỏi tay của những kẻ chân tu trừ ma diệt quỷ, rất nguy hiểm. Ngươi cứ lưu tại đây an tâm mà tu luyện. Nếu ta gặp được Lưu Tinh, nhất định sẽ chuyển lời giúp. Bây giờ chúng tôi phải cáo từ. Sau này nếu muốn tìm gặp thì chỉ cần nhớ ta là môn hạ của Dịch Viện là được. Nhưng ghi nhớ đừng bao giờ đến gần Dịch Viện. Bởi vì xung quanh viện có bố trí tiên trận bảo hộ, ngươi mà tiếp cận sẽ lập tức hồn phách tiêu tan. Bây giờ ta sẽ để lại một đạo cấm chế, tạm thời giúp ngươi ức chế quỷ khí, tránh tiết lộ ra ngoài, như thế sẽ an toàn hơn".
Nói xong, chàng bảo Vân Phong và Ngạo Tuyết lên trước đợi mình rồi tự tay thiết lập một đạo cấm chế. Cấm chế này không những có thể ức chế quỷ khí mà còn phòng tránh cường địch tấn công, thật là hữu hiệu. Sau khi hoàn tất mọi việc, Lục Vân quay nhìn thiếu nữ lần cuối, khẽ gật đầu chào tạm biệt rồi xoay mình rời khỏi.
Nhìn theo bóng hình khuất xa dần của Lục Vân, thiếu nữ vẫy nhẹ bàn tay xanh xao trắng muốt, giọng khe khẽ: "Có lẽ sẽ có một ngày hảo hiệp sẽ gặp được chàng, bởi vì... bởi vì hai người rất giống nhau. Trên cơ thể của hai người đều có cùng một loại khí tức, và nhiều thứ nữa... giống lắm, giống lắm...".
Cơ thể của Lục Vân bất ngờ nhòa đi, sau một tia sáng chớp lòa, chàng đã biến mất khỏi đáy giếng.
Khi Lục Vân lên đến nơi thì thấy Vân Phong đang cao hứng múa kiếm. Nhìn từ xa, một đạo ngân quang cường thịnh không ngừng múa may, tạo nên vô số những kiếm ảnh rực rỡ, xếp thành từng tầng, từng lớp, đầy uy lực, phóng tỏa ra xung quanh như những trận pháo hoa rực rỡ, lấp lánh. Ngạo Tuyết lặng lẽ đứng một bên, bình thản nhìn ngắm nhìn Vân Phong múa kiếm, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ... thật không thể cảm nhận được nàng đang nghĩ gì.
Thấy Lục Vân đang đứng ở gần miệng giếng, Ngạo Tuyết cất giọng nhẹ như gió thoảng: "Chúng ta nên về thôi, nếu nhanh một chút thì có thể còn kịp bữa cơm trưa". Thân ảnh vừa chớp, dáng áo trắng thướt tha của nàng đã ẩn hiện cách xa hơn hai mươi trượng. Lục Vân nhìn sang Vân Phong đang há miệng định nói gì đó mà chưa kịp nói, khẽ lắc đầu rồi tức tốc phi người theo Ngạo Tuyết. Vân Phong nghiến răng kèn kẹt tiếc nuối vì không ai chịu ở lại xem mình biểu diễn nhưng rồi cũng nhanh chóng ngự kiếm phi hành, đuổi theo Ngạo Tuyết và Lục Vân.
o0o
Trên đường đi, Lục Vân nhắc: "Lần này về nhớ là đừng nhắc đến sự việc của thiếu nữ vừa rồi, nếu không sẽ bị mắng cho một trận đấy. Vân Phong đệ hãy ghi nhớ, nếu các vị sư thúc hỏi về thanh kiếm này thì kể gì cũng được nhưng tuyệt đối không đề cập đến sự xuất hiện của thiếu nữ đó, nếu không đệ phải chịu trận thì huynh không giúp đâu, nhớ đó!".
Vân Phong nhe răng cười: "Được rồi, huynh không dặn thì đệ cũng biết, chỉ ai ngốc mới nhắc tới cái đó, huynh làm như đệ là thằng ngốc không bằng. Từ bây giờ đệ sẽ không nói chuyện này nữa, ma nữ gì chứ, đệ có thấy gì đâu. Thôi chúng ta nói về Luận võ hội kỳ này đi, ha? Mọi người có suy nghĩ thế nào?". Hắn chớp chớp mắt nhìn sang Lục Vân và Ngạo Tuyết chờ đợi.
Lục Vân liếc nhìn Ngạo Tuyết rồi nhẹ nhàng nói với Vân Phong: "Việc này đệ không cần phải lo lắng nhiều, cứ cố gắng hết mình làm cho thật tốt là được. Khi về hãy nhớ tranh thủ thời gian, tìm hiểu và giao lưu với binh khí của mình, để tránh cảnh tay nắm kiếm bay, nếu không thì sẽ mất mặt lắm đấy".
Vân Phong bỉu môi: "Vậy thôi, hình như mọi người không muốn nhắc tới. Đệ đây cứ tâm sự với thanh hảo kiếm này một mình.Có ai có hứng chí đua tốc độ với đệ không? Xem ai đuổi kịp đệ nào! Khà khà". Dứt lời, không đợi hai người đồng ý, Vân Phong đã vận khí, ngự Trảm phong kiếm phóng đi cái vèo.
Lục Vân và Ngạo Tuyết cũng không đuổi theo, vẫn bình thản tiến bước với tốc độ ban đầu. Vừa nhìn ngắm phong cảnh cảnh xung quanh, Lục Vân hỏi: "Ngạo Tuyết, tỷ thấy chúng ta tu luyện như vậy là vì trường sinh bất tử hay là vì để trở thành một hiệp sĩ trảm gian trừ ác? Là để truy tầm tiên đạo thần bí hay là vì sở hữu nguồn sức mạnh vô biên để làm bá chủ thiên hạ? Trong thiên hạ rộng lớn, kẻ chân tu nhiều vô số kể... nhưng... tại sao?".
Trương Ngạo Tuyết quay sang nhìn chàng, đây là lần đầu tiên Lục Vân gọi nàng như vậy, đôi mắt của nàng hiện lên vẻ kỳ lạ, khó tả. Lặng lẽ suy nghĩ một lúc, Ngạo Tuyết nhìn thẳng vào mắt của Lục Vân, giọng khẳng định: "Thiên hạ rộng lớn, không có gì là lạ cả. Chân tu cũng chỉ là một phương thức, những người lựa chọn phương thức này đều có những mục đích khác nhau. Cho nên câu hỏi của đệ, không có câu trả lời duy nhất. Trên thế gian này, đã có rất nhiều người gặp phải những lúc thần tình lung lay, đó cũng chính là lúc quan trọng để có được quyết định đúng đắn để bước trên con đường do mình chọn lựa? Có thể lúc này đệ đang trong giai đoạn mông lung đó, vì thế, quyết định của đệ bây giờ rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của đệ sau này".
Lục Vân bắt đầu trầm tư suy nghĩ thâm ý trong lời nói của Ngạo Tuyết. Bất luận người khác quyết định thế nào, điều cốt yếu là mình phải biết bản thân quyết định những gì, chọn lựa con đường mà mình muốn theo đuổi, sau đó dốc hết sức mà hoàn thành con đường đã chọn. Trầm tư một lúc lâu, Lục Vân đột nhiên phì cười, nhìn Ngạo Tuyết khẽ nói: "Đa tạ tỷ, Ngạo Tuyết. Chúng ta tăng tốc thôi, về sớm nhé".
Trên bầu trời xanh thăm thẳm, hai đạo thân ảnh như hai ngôi sao băng, rạch giữa trời mây hai đường sáng rực. Kiếm quang nhất thu, Ngạo Tuyết và Lục Vân nhẹ nhàng đáp xuống chân tu trường tại Dịch Viện. Chân vừa chạm đất đã có bảy người xuất hiện xung quanh, chăm chăm nhìn vào họ.
Lục Vân sắc mặt bình thản, trước khi chàng tiếp đất, bảy người này đã hiển hiện trong tâm trí của chàng một cách rõ ràng rồi. Sự xuất hiện của họ hoàn toàn không gây ra kinh ngạc gì cả. Trương Ngạo Tuyết cũng điềm tĩnh, nhẹ nhàng bước đến đứng cạnh bên sư phụ. Trong bảy người này, ánh mắt sắc lạnh của Lý Hoành Phi liếc nhìn sơ Lục Vân rồi quay đi chỗ khác. Còn Vân Phong thì lè lưỡi làm mặt khỉ với hai người, như muốn ám chỉ điều gì đó.
Huyền Ngọc chân nhân mỉm cười nhìn cả hai cất tiếng: "Về rồi thì tốt, sự việc lần này ta có nghe Huyền Âm sư đệ kể lại. Các ngươi đều có thu hoạch rất khá cũng như đã đạt được mục tiêu mà ta đã đặt ra. Bây giờ mọi người hãy cùng về Dịch Thiên Các để bàn về Luận Võ đại hội trong vài ngày tới". Nói xong Huyền Ngọc chân nhân khẽ quay mình, đi về hướng Dịch Thiên các.
Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân với ánh mắt nồng nàn đầm ấm. Lão khẽ vỗ vào vai của Lục Vân rồi dẫn chàng đi theo mọi người, cùng đến Dịch Thiên Các.
Thần sắc hơi biến đổi, Vân Phong nói: "Trong hai nguồn hào quang này có hàm chứa một phần tà khí vô cùng bá đạo, xem ra Lục Vân huynh đang gặp nguy hiểm. Để đệ xuống dưới xem sao, hy vọng là không xảy ra chuyện gì. Sư tỷ hãy ở lại trên này, đệ xuống được rồi!". Dứt lời, hắn chuẩn bị phi người xuống giếng.
Trương Ngạo Tuyết giọng vẫn lạnh lùng: "Ta sẽ đi chung, ngươi đi trước, ta yểm hộ theo sau!". Sự kiên định quyết đoán hiện trên gương mặt diễm lệ khiến cho Vân Phong không thể từ chối được, chỉ biết im lặng. Hắn không nói không rằng, nhảy xuống giếng, Ngạo Tuyết đi sát theo sau.
Phải nói là hai người không may, vừa xuống được khoảng năm mươi trượng thì gặp ngay cột thủy lôi rầm rầm bùng lên từ phía dưới, sức mạnh của nó đẩy bật hai người ra ngoài, bay tung ra xa. Vân Phong bị nước đánh trúng đến nỗi cả người ướt chèm nhẹp, miệng lầm bầm chửi rủa. Còn Ngạo Tuyết vẫn thản nhiên, liếc nhìn hắn một phát rồi lại phi xuống giếng. Vân Phong thấy thế đành ngậm tăm, lao theo.
Rất nhanh, hai người đã đi đến đáy giếng, nhìn thấy Lục Vân. Khi Ngạo Tuyết nhìn thấy thiếu nữ đang nép mình sau lưng Lục Vân, đột nhiên đôi mắt của nàng ánh lên thần sắc rất kỳ dị, rất khó nắm bắt. Thần sắc đó nhanh chóng chuyển thành sắc thái sắc bén, lạnh lùng cực kỳ, liếc nhìn thiếu nữ. Lâm Vân Phong cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Lục Vân.
Một đạo tử quang bất ngờ lan tỏa, cả vùng chìm trong sắc tím lấp lánh dưới ánh nước huyền bí nhưng ẩn chứa một nguồn lực đạo cực kỳ mạnh mẽ. Thiếu nữ thét lên, cơ thể run lên bần bật, co ro khép người lại hơn nữa, sợ hãi tột cùng. Thanh quang lập tức hiện lên, bao quanh người Lục Vân, đồng thời bao bọc cả thiếu nữ kia tránh khỏi vầng tử quang đầy sát khí. Chàng nhìn Ngạo Tuyết khẽ nói: "Sư tỷ... tỷ đừng kích động, vị cô nương này tuy là hồn phách chi thể nhưng không phải là ác linh. Hãy nghe đệ giải thích, tỷ sẽ hiểu mọi chuyện". Sau đó Lục Vân đem chuyện tại sao thiếu nữ không thể thoát ra khỏi giếng để đầu thai kể cho hai người nghe đồng thời khẳng định nàng không có tà ý, cho đến lúc này Ngạo Tuyết mới thu hồi thần kiếm.
Nàng nhìn Lục Vân, không nói mà chỉ lặng im đi đến bên ngọc bài. Lâm Vân Phong thì hỏi ngay: "Huynh, vừa rồi ở trên có nhìn thấy một quang trụ sáng rực bùng phát từ dưới này, và cả cột thủy lôi nữa. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?". Lục Vân vừa ngắm nhìn tấm lưng ong thon thả của Ngạo Tuyết vừa nhẹ nhàng kể lại toàn bộ sự việc, chỉ là không nhắc đến việc bản thân đã thi triển "Tâm Thiền Bất Diệt Quyết" của Phật Môn mà thôi.
Đi đến gần Trấn Hồn Bài, cả ba đều lặng lẽ chăm chú quan sát. Lục Vân khẽ nói: "Trấn Hồn Bài này rất kỳ lạ, vật này có thể khóa giữ tất cả hồn phách lẫn nguyên thần bên trong khiến không có cách nào thoát ra được. Phía ngoài thì có một lớp kết giới, uy lực kinh hồn, đệ đã thử phá giải rồi nhưng vẫn chưa tìm ra được huyền cơ ẩn tàng bên trong. Bây giờ chúng ta thử cùng nhau kiểm tra xem nó có điều chi thần bí khác nữa không?".
Đôi mắt của Vân Phong lập tức phát ra vầng sáng chói lòa - hiển nhiên hắn đang thi triển một pháp quyết đặc biệt để dò xét bí mật của ngọc bài. Ngạo Tuyết thì tử quang cường thịnh, sử dụng chân khí để quan sát. Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc sau Vân Phong thờ dài thườn thượt: "Trấn Hồn Bài này quả là thần bí, đệ dò xét cả nửa buổi mà không tìm được gì điều gì đáng nghi cả. Hai huynh tỷ thì sao? Có phát hiện gì không?".
Trương Ngạo Tuyết quay sang Lục Vân, khẽ lắc đầu, ý chỉ mình cũng như Vân Phong không phát hiện được điều gì. Lục Vân trầm ngâm: "Đệ thì tìm được một ít manh mối. Trấn Hồn Bài này đang ẩn tàng một vật. Vật này chính là thứ gây ra khả năng trấn hồn tỏa phách của vách đá, là huyền cơ khiến cho Dạ Vũ cô nương không thoát ra khỏi giếng được. Ngoài ra, Trấn Hồn Bài này có chứa đựng năng lực che giấu mọi khí tức tà dị. Chính vì thế mà chúng ta không thể phát giác được quỷ khí âm lâm dưới này. Tiếc là, đệ vẫn chưa khẳng định được đó là vật gì".
Vân Phong nghe thế, tỏ vẻ mừng rỡ hỏi dồn: "Thật à, huynh khẳng định bên trong có vật thần kỳ gì à? Nếu đúng thật là vậy thì chắc phải là báu vật phi thường gì đó rồi. Hì hì, lần này chúng ta lời to. Đệ phải ráng nghiên cứu mới được, không thể nào vào đến đây rồi mà về tay không, huynh nhỉ?". Dứt lời, Vân Phong không ngừng đi vòng quanh Trấn Hồn Bài, đôi mắt sáng rỡ một cách thèm thuồng đầy ngụ ý, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết tên này đang nổi tà tâm gì rồi.
Xoay được vài vòng, Vân Phong dừng lại, tiến gần đến ngọc bài. Chỉ thấy hắn đưa ra cánh tay phải, một vầng thanh quang hiện lên xung quanh bàn tay hắn. Bàn tay rực sắc xanh đen dần dần tiếp cận ngọc bài, khi đến gần khoảng một thước, lập tức có một đạo hào quang màu bạc chặn ngay bàn tay của Vân Phong lại. Vầng ngân quang rực rỡ ấy lưu động không ngừng, tạo thành một vòng phòng hộ kiên quyết cản lại bàn tay của Vân Phong, khiến hắn không thể nhích thêm dù chỉ là một chút.
Ánh mắt của Vân Phong hừng hực như có lửa, vòng sáng xanh đen trên bàn tay phải đột nhiên bừng phát, hiển nhiên là hắn đang cố sức dồn người ra trước, đẩy lùi vòng ngân quang bảo hộ. Nhưng vòng sáng phòng hộ cũng không vừa, ánh sáng lập tức tăng cường, sáng chói đến nỗi áp đảo cả vầng sáng của Vân Phong. Ngạo Tuyết và Lục Vân đứng cạnh nhìn thấy đều cảm thấy vài phần kinh ngạc. Không ngờ đạo lưu quang đó thần bí như vậy, giống như là nước lên thì thuyền lên theo, gặp lực đẩy mạnh nó cũng mạnh thêm, thật kỳ lạ!
Vân Phong liên tiếp thử đến bảy lần đều thất bại, thần sắc ngày càng tỏ ra ngạc nhiên. Hắn lùi về ngay bên cạnh Lục Vân, vuốt mồ hôi trán nói: "Thứ thần bí này không biết là cái thứ gì mà không phá được đạo cấm chế của nó, thật tức quá! Huynh thử xem có cách gì không, nói sao thì đệ không chịu về tay không đâu, hôm nay nhất quyết phải biết rõ đây là thứ quái quỷ gì!".
Lục Vân nhìn sang Ngạo Tuyết, thấy thần tình của nàng có vẻ rất nghĩ ngợi, chàng bất giác hỏi: "Ngạo Tuyết sư tỷ, hay là để đệ thử xem thế nào. Nếu đệ không được thì mới làm phiền đến tỷ, tỷ thấy sao?".
Ngạo Tuyết nghe tiếng bèn ngẩng lên, nhìn Lục Vân khẽ gật đầu: "Cẩn thận, đừng cố quá, không được thì thôi, không nên ảnh hưởng đến tu vi".
Lục Vân nhìn vào đôi mắt diễm lệ của nàng, khẽ gật đầu, một xúc cảm bất chợt trao nhau từ ánh mắt của đôi bên, thật lạ lẫm. Lục Vân chậm rãi đi đến gần ngọc bài, cũng đưa ra bàn tay phải, vận chân nguyên "Dịch Thiên Thập Nhị Quyết" của Dịch Viện, một vầng hào quang xanh lục lập tức xuất hiện, kình nhau với vầng ngân quang bảo hộ trên ngọc bài. Khi hai nguồn chân nguyên vừa tiếp xúc, Lục Vân lập tức cảm nhận được vầng ngân quang này có một đặc tính bài trừ cực mạnh, có khả năng chống lại nguồn chân nguyên của Lục Vân, không để chàng đến gần.
Vì có người ở đây nên Lục Vân không thể thi triển tuyệt kỹ của mình, đành thử thám thính một lúc rồi thu hồi chân nguyên, lặng lẽ suy nghĩ rồi đưa ra bàn tay trái. Tuy bề ngoài vẫn thể hiện vầng sáng xanh thẳm của Dịch Viện nhưng trong lòng bàn tay lại đang thi triển pháp quyết "Vạn Nguyên Quy Nhất". Chàng đặt bàn tay trọn vẹn lên vầng ngân quang. Từ từ, xung quanh đột nhiên có một tầng sáng màu xanh nhạt lững lờ, tụ lại gần cơ thể của Lục Vân. Hào quang xanh nhạt đó ẩn chứa khí tức âm nhu, dịu nhẹ. Chúng tập trung vào bàn tay trái của chàng, kết hợp chặt chẽ với vầng ngân quang. Sau đó phát ra hào quang kỳ dị, chiếu rọi tứ phía.
Trương Ngạo Tuyết cùng Vân Phong đều ngạc nhiên muôn phần. Vân Phong buột miệng hỏi: "Này, Lục Vân huynh, thế này là thế nào? Tại sao đệ không hề biết huynh có chiêu thức này? Hình như đây không phải là tuyệt học của Dịch Viện, đệ chưa thấy qua bao giờ. Huynh nói đi, đệ rất muốn biết thật mà...".
Lục Vân không màng đến Lâm Phong, tay trái vẫn tiếp tục thi triển "Vạn Nguyên Quy Nhất". Pháp quyết này chuyên dùng để hấp thu thiên linh địa khí để bổ sung cho chân nguyên của bản thân. Bởi vì Lục Vân phát hiện, cưỡng công vô ích vậy thì chi bằng cưỡng chiếm. Khi cảm giác vầng ngân quang bắt đầu dao động, Lục Vân mừng thầm, biết rằng mình sắp thành công. Khắp người Lục Vân rực sáng một màu xanh nhạt huyền ảo, bàn tay trái do có thanh quang với lam quang cùng che đậy khí tức trong lòng bàn tay nên chàng không do dự tăng thêm ba phần công lực.
Cuối cùng, dưới sức hút mãnh liệt của Lục Vân, vầng ngân quang bắt đầu tụ dần về lòng bàn tay trái. Chỉ thấy xung quanh ngọc bài xuất hiện vô số hoa văn kỳ lạ lững lờ trong dòng nước, đa số đều là hình dạng phù chú. Chúng không ngừng lượn lờ quanh cơ thể của Lục Vân rồi nhanh chóng rút vào trong cơ thể của chàng. Ngân quang vừa chớp, mọi ánh hào quang trên ngọc bài lập tức biến mất vào lòng bàn tay của Lục Vân. Ngạo Tuyết và Vân Phong đều ngơ ngác, mắt trợn tròn nhìn chăm chăm vào chàng.
Ngay khoảnh khắc ngân quang tiêu biến, ngọc bài đột nhiên rạn nứt, một đạo ngân quang chói lòa hiển hiện, xoay chuyển với tốc độ chóng mặt. Vừa phát hiện có dị biến, ánh mắt của Vân Phong và Ngạo Tuyết lập tức dịch chuyển ngay từ người của Lục Vân trở về vật thể thần bí đang phát sáng. Nhìn một lúc, Ngạo Tuyết kinh ngạc nói: "Đây là một thanh bảo kiếm, mau đứng chặn ngay phần trên miệng giếng, kẻo nó bay mất". Vân Phong nhanh nhẹn phản ứng ngay, chớp mắt đã thấy hắn đứng tại cửa khẩu của đáy giếng, đưa tay thủ thế.
Lục Vân lúc này không chú ý đến đạo ngân quang vừa xuất hiện mà lại nhìn vào lòng bàn tay trái của mình. Ngạo Tuyết và Vân Phong đều không chú ý đến động tác này của Lục Vân. Trên lòng bàn tay của chàng lúc này xuất hiện một đạo đồ án. Đó là một đạo ngọc phù dài khoảng một tấc, phía trên hiển hiện hai cổ tự "Trấn Hồn". Đạo ngọc phù này lấp lánh ánh sáng bạc, như được khắc lên một cách tinh tế, khéo léo, rất thần bí và quái dị.
Bất chợt nhìn sang thiếu nữ, thấy nàng đang run rẩy không ngừng, đôi mắt kinh sợ, bần thần trước ánh ngân quang của thanh bảo kiếm. Lục Vân tức khắc dịch chuyển ngay đến trước mặt nàng, lấy cơ thể che lấy vầng ngân quang chói lòa. Phía trên, giọng của Vân Phong vội vã réo gọ:i "Lục Vân, huynh mau giữ lấy thanh bảo kiếm, đừng để nó chạy thoát. Đệ sẽ trấn thủ ở đây, huynh mau nghĩ cách chiếm giữ nó".
Lục Vân nhìn Vân Phong khẽ cười: "Vân Phong, huynh đã có một thanh kiếm rồi, thanh này cho đệ đấy, sư tỷ cũng đã có thần kiếm, đệ cứ lấy mà sử dụng".
Nghe thế, hắn mừng quýnh, cười khì khì không ngớt: "Lục Vân, huynh nói thật chứ? Vậy thì đệ đa tạ, sau này có gì cần giúp huynh cứ nói, đệ sẽ hỗ trợ hết mình, hì hì. Bây giờ làm phiền huynh canh giữ miệng giếng giùm đệ, để đệ thu phục nó".
Lục Vân cười thản nhiên, dẫn theo thiếu nữ bay đến bên Vân Phong. Thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu tỏa ra vầng sáng rực đỏ, khóa giữ miệng giếng. Vân Phong vừa xoay mình, dưới giếng lập tức xuất hiện sáu thân ảnh khác nhau cùng bay nhào đến thanh bảo kiếm. Thanh kiếm như biết được ý nghĩ của kẻ đang đến gần, nhanh chóng chớp ẩn chớp hiện, biến nhảy liên hồi, không để Vân Phong tiếp cận.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn vào thanh ngân kiếm, ánh mắt khẽ lộ một nụ cười, thần kiếm Tử Ảnh đột nhiên rời vỏ. Chỉ thấy đạo tử quang một lần nữa lan tỏa khắp hang động dưới đáy giếng, khí tức cương mãnh của Tử Ảnh chèn ép liên tục lên thanh ngân kiếm khiến nó phải chống cự vất vả. Lúc này, Vân Phong nhanh chóng chớp ngay thời cơ. Hắn dang rộng đôi tay, một đạo thiên la địa võng được tạo bởi vố số những hạt huyết châu lập tức xuất hiện ngay phía trên của ngân kiếm, vụt một loáng đã chụp ngay xuống, giam lấy ngân kiếm bên trong. Những hạt huyết châu li ti đó đều là máu tươi lấy từ cơ thể của Vân Phong. Bởi vì hắn hiểu rằng, muốn hàng phục một thanh bảo kiếm, miễn cưỡng sẽ chuốc lấy thất bại. Đối với loại thông linh bảo kiếm như thế này, hắn đành phải dùng máu tươi của mình để giam giữ nó, đồng thời thừa cơ mà chế ngự, thu phục.
Ngân quang đại thịnh, một tiếng kiếm ngân như xé nát khoảng không. Thanh bảo kiếm chớp nháy liên tục, định tháo chạy, nhưng tiếc là đã quá muộn, những hạt huyết châu lúc này đang thu lại dần, giữ chắc lấy nó. Khi huyết châu vừa chạm vào, ngân quang lập tức tiêu biến, một thanh trường kiếm nhẹ nhàng rơi xuống, Vân Phong không chần chừ, chụp ngay thanh kiếm, mân mê. Hắn vui mừng không ngừng săm soi và vuốt ve thanh bảo kiếm vừa có được. Thanh kiếm này dài ba thước ba tấc ba phân, thân kiếm rộng một tấc hai, dày ba phân, dáng vẻ thanh tú. Trên chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ "Trảm Phong".
Lục Vân và Ngạo Tuyết chạy ngay đến bên cạnh, chúc mừng Vân Phong đã đạt được kiếm bảo. Hắn cũng mừng rỡ khoe: "Mọi người xem này, thanh kiếm thế nào? Phía trên có khắc hai chữ Trảm Phong, chắc đây là Trảm Phong bảo kiếm. Hì hì, thật là tốt quá. À mà... bao kiếm đâu? Mau tìm xem tìm xem". Vừa nói hắn vừa lăng xăng chạy đến gần ngọc bài, lục lọi tìm kiếm. Lúc này trông hắn hí hửng như một đứa trẻ, Lục Vân và Ngạo Tuyết nhìn mà không nhịn được, lắc đầu mỉm cười.
Không bao lâu sau, Vân Phong đã tìm thấy bao kiếm gần ngọc bài, hắn vui vẻ chạy đến bên Lục Vân, còn Lục Vân thì đang hỏi thiếu nữ: "Ngươi định thế nào? Rời khỏi đây hay tiếp tục ở lại?".
Thiếu nữ e lệ nhìn ba người, giọng dịu dàng: "Bao nhiêu năm nay tôi đều bị giam giữ dưới này, tốn biết bao nhiêu thời gian quý báu. Với tu vi yếu kém như bây giờ, đến ánh sáng ban ngày tôi còn sợ huống chi lỡ gặp phải những đạo sĩ chân tu? Thế nào cũng bị đánh đến hồn bay phách tán mà thôi. Nếu như vậy thì tôi thà ở đây tu luyện thêm. Đợi một ngày nào đó tôi không còn sợ ánh sáng nữa thì sẽ đích thân đi tìm Lưu Tinh, không cần phiền đến vị hảo hiệp này nữa. Bây giờ thì tạm thời vẫn phải nhờ hảo hiệp giúp đỡ". Những lời cuối là nói với Lục Vân.
Chàng khẽ giọng: "Vậy cũng tốt, nếu ngươi bước ra ngoài, chắc chắn không thể thoát khỏi tay của những kẻ chân tu trừ ma diệt quỷ, rất nguy hiểm. Ngươi cứ lưu tại đây an tâm mà tu luyện. Nếu ta gặp được Lưu Tinh, nhất định sẽ chuyển lời giúp. Bây giờ chúng tôi phải cáo từ. Sau này nếu muốn tìm gặp thì chỉ cần nhớ ta là môn hạ của Dịch Viện là được. Nhưng ghi nhớ đừng bao giờ đến gần Dịch Viện. Bởi vì xung quanh viện có bố trí tiên trận bảo hộ, ngươi mà tiếp cận sẽ lập tức hồn phách tiêu tan. Bây giờ ta sẽ để lại một đạo cấm chế, tạm thời giúp ngươi ức chế quỷ khí, tránh tiết lộ ra ngoài, như thế sẽ an toàn hơn".
Nói xong, chàng bảo Vân Phong và Ngạo Tuyết lên trước đợi mình rồi tự tay thiết lập một đạo cấm chế. Cấm chế này không những có thể ức chế quỷ khí mà còn phòng tránh cường địch tấn công, thật là hữu hiệu. Sau khi hoàn tất mọi việc, Lục Vân quay nhìn thiếu nữ lần cuối, khẽ gật đầu chào tạm biệt rồi xoay mình rời khỏi.
Nhìn theo bóng hình khuất xa dần của Lục Vân, thiếu nữ vẫy nhẹ bàn tay xanh xao trắng muốt, giọng khe khẽ: "Có lẽ sẽ có một ngày hảo hiệp sẽ gặp được chàng, bởi vì... bởi vì hai người rất giống nhau. Trên cơ thể của hai người đều có cùng một loại khí tức, và nhiều thứ nữa... giống lắm, giống lắm...".
Cơ thể của Lục Vân bất ngờ nhòa đi, sau một tia sáng chớp lòa, chàng đã biến mất khỏi đáy giếng.
Khi Lục Vân lên đến nơi thì thấy Vân Phong đang cao hứng múa kiếm. Nhìn từ xa, một đạo ngân quang cường thịnh không ngừng múa may, tạo nên vô số những kiếm ảnh rực rỡ, xếp thành từng tầng, từng lớp, đầy uy lực, phóng tỏa ra xung quanh như những trận pháo hoa rực rỡ, lấp lánh. Ngạo Tuyết lặng lẽ đứng một bên, bình thản nhìn ngắm nhìn Vân Phong múa kiếm, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ... thật không thể cảm nhận được nàng đang nghĩ gì.
Thấy Lục Vân đang đứng ở gần miệng giếng, Ngạo Tuyết cất giọng nhẹ như gió thoảng: "Chúng ta nên về thôi, nếu nhanh một chút thì có thể còn kịp bữa cơm trưa". Thân ảnh vừa chớp, dáng áo trắng thướt tha của nàng đã ẩn hiện cách xa hơn hai mươi trượng. Lục Vân nhìn sang Vân Phong đang há miệng định nói gì đó mà chưa kịp nói, khẽ lắc đầu rồi tức tốc phi người theo Ngạo Tuyết. Vân Phong nghiến răng kèn kẹt tiếc nuối vì không ai chịu ở lại xem mình biểu diễn nhưng rồi cũng nhanh chóng ngự kiếm phi hành, đuổi theo Ngạo Tuyết và Lục Vân.
o0o
Trên đường đi, Lục Vân nhắc: "Lần này về nhớ là đừng nhắc đến sự việc của thiếu nữ vừa rồi, nếu không sẽ bị mắng cho một trận đấy. Vân Phong đệ hãy ghi nhớ, nếu các vị sư thúc hỏi về thanh kiếm này thì kể gì cũng được nhưng tuyệt đối không đề cập đến sự xuất hiện của thiếu nữ đó, nếu không đệ phải chịu trận thì huynh không giúp đâu, nhớ đó!".
Vân Phong nhe răng cười: "Được rồi, huynh không dặn thì đệ cũng biết, chỉ ai ngốc mới nhắc tới cái đó, huynh làm như đệ là thằng ngốc không bằng. Từ bây giờ đệ sẽ không nói chuyện này nữa, ma nữ gì chứ, đệ có thấy gì đâu. Thôi chúng ta nói về Luận võ hội kỳ này đi, ha? Mọi người có suy nghĩ thế nào?". Hắn chớp chớp mắt nhìn sang Lục Vân và Ngạo Tuyết chờ đợi.
Lục Vân liếc nhìn Ngạo Tuyết rồi nhẹ nhàng nói với Vân Phong: "Việc này đệ không cần phải lo lắng nhiều, cứ cố gắng hết mình làm cho thật tốt là được. Khi về hãy nhớ tranh thủ thời gian, tìm hiểu và giao lưu với binh khí của mình, để tránh cảnh tay nắm kiếm bay, nếu không thì sẽ mất mặt lắm đấy".
Vân Phong bỉu môi: "Vậy thôi, hình như mọi người không muốn nhắc tới. Đệ đây cứ tâm sự với thanh hảo kiếm này một mình.Có ai có hứng chí đua tốc độ với đệ không? Xem ai đuổi kịp đệ nào! Khà khà". Dứt lời, không đợi hai người đồng ý, Vân Phong đã vận khí, ngự Trảm phong kiếm phóng đi cái vèo.
Lục Vân và Ngạo Tuyết cũng không đuổi theo, vẫn bình thản tiến bước với tốc độ ban đầu. Vừa nhìn ngắm phong cảnh cảnh xung quanh, Lục Vân hỏi: "Ngạo Tuyết, tỷ thấy chúng ta tu luyện như vậy là vì trường sinh bất tử hay là vì để trở thành một hiệp sĩ trảm gian trừ ác? Là để truy tầm tiên đạo thần bí hay là vì sở hữu nguồn sức mạnh vô biên để làm bá chủ thiên hạ? Trong thiên hạ rộng lớn, kẻ chân tu nhiều vô số kể... nhưng... tại sao?".
Trương Ngạo Tuyết quay sang nhìn chàng, đây là lần đầu tiên Lục Vân gọi nàng như vậy, đôi mắt của nàng hiện lên vẻ kỳ lạ, khó tả. Lặng lẽ suy nghĩ một lúc, Ngạo Tuyết nhìn thẳng vào mắt của Lục Vân, giọng khẳng định: "Thiên hạ rộng lớn, không có gì là lạ cả. Chân tu cũng chỉ là một phương thức, những người lựa chọn phương thức này đều có những mục đích khác nhau. Cho nên câu hỏi của đệ, không có câu trả lời duy nhất. Trên thế gian này, đã có rất nhiều người gặp phải những lúc thần tình lung lay, đó cũng chính là lúc quan trọng để có được quyết định đúng đắn để bước trên con đường do mình chọn lựa? Có thể lúc này đệ đang trong giai đoạn mông lung đó, vì thế, quyết định của đệ bây giờ rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của đệ sau này".
Lục Vân bắt đầu trầm tư suy nghĩ thâm ý trong lời nói của Ngạo Tuyết. Bất luận người khác quyết định thế nào, điều cốt yếu là mình phải biết bản thân quyết định những gì, chọn lựa con đường mà mình muốn theo đuổi, sau đó dốc hết sức mà hoàn thành con đường đã chọn. Trầm tư một lúc lâu, Lục Vân đột nhiên phì cười, nhìn Ngạo Tuyết khẽ nói: "Đa tạ tỷ, Ngạo Tuyết. Chúng ta tăng tốc thôi, về sớm nhé".
Trên bầu trời xanh thăm thẳm, hai đạo thân ảnh như hai ngôi sao băng, rạch giữa trời mây hai đường sáng rực. Kiếm quang nhất thu, Ngạo Tuyết và Lục Vân nhẹ nhàng đáp xuống chân tu trường tại Dịch Viện. Chân vừa chạm đất đã có bảy người xuất hiện xung quanh, chăm chăm nhìn vào họ.
Lục Vân sắc mặt bình thản, trước khi chàng tiếp đất, bảy người này đã hiển hiện trong tâm trí của chàng một cách rõ ràng rồi. Sự xuất hiện của họ hoàn toàn không gây ra kinh ngạc gì cả. Trương Ngạo Tuyết cũng điềm tĩnh, nhẹ nhàng bước đến đứng cạnh bên sư phụ. Trong bảy người này, ánh mắt sắc lạnh của Lý Hoành Phi liếc nhìn sơ Lục Vân rồi quay đi chỗ khác. Còn Vân Phong thì lè lưỡi làm mặt khỉ với hai người, như muốn ám chỉ điều gì đó.
Huyền Ngọc chân nhân mỉm cười nhìn cả hai cất tiếng: "Về rồi thì tốt, sự việc lần này ta có nghe Huyền Âm sư đệ kể lại. Các ngươi đều có thu hoạch rất khá cũng như đã đạt được mục tiêu mà ta đã đặt ra. Bây giờ mọi người hãy cùng về Dịch Thiên Các để bàn về Luận Võ đại hội trong vài ngày tới". Nói xong Huyền Ngọc chân nhân khẽ quay mình, đi về hướng Dịch Thiên các.
Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân với ánh mắt nồng nàn đầm ấm. Lão khẽ vỗ vào vai của Lục Vân rồi dẫn chàng đi theo mọi người, cùng đến Dịch Thiên Các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.