Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân
Chương 35
Ngọc Ngố
25/05/2016
6h tại Paris:- Mày ở đây có được không đấy ?
Huyền với Nhi đang cầm vali đứng trước cổng lâu đài trưng bộ mặt lo lắng về phía nó. Nó thì nhăn nhó mặt mày:
- Tao không phải con nít lên 3 !
- Rồi rồi! Nhớ ăn uống đầy đủ, mưa thì đừng có dầm, không được làm việc quá sức, không được náo loạn, không được nạt người trong lâu đài.....................
Huyền với Nhi thay nhau cầm khăn tay sùi sụt nước mắt dặn nó như mẹ đẻ xa con vài tỉ năm ( -_- ). Nó thì đứng hình rồi chả nói được câu gì với hai con nhỏ này luôn:
- À ngày kia có một show ở Nhật đấy! Mày nhớ thu xếp công việc !
Nhi liền nhanh nhảu nhắc nhở:
- Nhớ rồi! Còn không mau đi ?
Nó mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương. Sau khi nghe nó đuổi một câu phũ phàng như thế Nhi với Huyền lại sùi sụt:
- Mẹ nó à! Con nó đuổi chúng ta kìa - Huyền
- Ông à! Nó không thương chúng ta nữa ! - Nhi
................................................bla.....bla......................blo.....blo................
Nó nhăn trán nhìn 2 đứa trước mặt buông một câu xanh rờn:
- Không có tiền cát-xê đâu !
Huyền với Nhi cũng thôi không đùa nữa, nhìn đồng hồ cũng thấy gần giờ bay nên vội vàng khuân đồ lên xe:
- Nhớ những điều bọn tao dặn đấy!
Nó gật đầu, ô tô liền nhanh chóng lăn bánh, nó nhíu mày nhìn theo đến khi biến mất thì thôi. Trở vào trong nhà nó liền ngồi phịch xuống nghế: "Bây giờ mới có 6h30 còn quá sớm để đến công ty tốt nhất là nên đi bộ......." nghĩ là làm nó liền lên tầng thay quần áo.
Tại sân bay:
Nhi và Huyền đeo hai cái kính râm to bản nhưng chúng chỉ phần nào che được nhan sắc của họ nên làm mấy chàng trai ở sân bay không khỏi ngoáy lại nhìn. Bước vào máy bay riêng chỉ dành cho hoàng gia, Nhi và Huyền liền được đón chào kính cận:
- Để lại một người phục vụ thôi!
Huyền quay lại dặn dò, khoảng 10' sau máy bay cất cánh, Nhi mệt mỏi tựa vào ghế Huyền thì khó chịu:
- Bay gì mà chậm rì thế không biết rùa chắc cũng phải gọi bằng cụ!
Nhi chỉ biết cười sằng sặc:
- Vậy mày muốn ai lái ?
- Tao !
Nói xong Huyền liền đứng dậy đi về khoang điều khiển. Chỉ khổ anh phi công đang lái ngon lành thì không biết ai đó đá ra chỗ khác liền quay lại định chửi thì thấy mặt của nhỏ làm hết hồn:
- Thưa công chúa..............
- Im! Biến sang bên kia ngồi không thì nghỉ đi!
- Dạ!
Anh ta liền ngậm ngùi ngồi ghế bên cạnh có cho tiền tỉ anh cũng không dám nghỉ. Nhỏ vừa cầm tay lái thì "vèo....vèo.....vụt....vụt...." chiếc máy bay được tăng tốc đột ngột làm nhiều người suýt đập mặt vào......... ( vào cái gì tác giả cũng chả biết nữa :3 :v ) Nhi thì đang nhâm nhi trà cũng suýt thì phụt ra nhăn nhó mặt mày: "không bay chậm được hay sao? ". Với tốc độ ánh sáng hai đứa đã về Việt Nam chỉ trong 15h. Do chênh lệch múi giờ nên Việt Nam hiện tại chỉ mới 9h sáng. Lấy ô tô đi về biệt thự hai đứa liền ngồi phịch xuống sofa:
- Giờ tính làm sao bay luôn đến chỗ trường hay mai đi ?
Nhi mệt mỏi tựa vào ghế, Huyền không khác là bao:
- Chiều chúng ta sẽ đi còn bây giờ nghỉ cái đã ! Tao mệt sắp chết rồi !
Vừa nói cô vừa lê lết lên phòng đóng cửa cái "rầm" còn Nhi thì ngủ luôn tại trận.
Chỗ trường:
Sau khi đọc một tin nhắn được gửi đến Quân không khỏi mừng rỡ, mắt toàn thấy trái tuym làm Hàn với hắn không khỏi nhíu mày nhìn:
- Có chuyện gì thế ? - Hàn
- À ! Chiều nay chúng mày sẽ biết ! Hí hí
Vừa nói cậu vừa cười như thằng trốn trại làm Hàn không khỏi thắc mắc riêng hắn thì tâm hồn bay lên cung trăng rồi.
Huyền với Nhi đang cầm vali đứng trước cổng lâu đài trưng bộ mặt lo lắng về phía nó. Nó thì nhăn nhó mặt mày:
- Tao không phải con nít lên 3 !
- Rồi rồi! Nhớ ăn uống đầy đủ, mưa thì đừng có dầm, không được làm việc quá sức, không được náo loạn, không được nạt người trong lâu đài.....................
Huyền với Nhi thay nhau cầm khăn tay sùi sụt nước mắt dặn nó như mẹ đẻ xa con vài tỉ năm ( -_- ). Nó thì đứng hình rồi chả nói được câu gì với hai con nhỏ này luôn:
- À ngày kia có một show ở Nhật đấy! Mày nhớ thu xếp công việc !
Nhi liền nhanh nhảu nhắc nhở:
- Nhớ rồi! Còn không mau đi ?
Nó mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương. Sau khi nghe nó đuổi một câu phũ phàng như thế Nhi với Huyền lại sùi sụt:
- Mẹ nó à! Con nó đuổi chúng ta kìa - Huyền
- Ông à! Nó không thương chúng ta nữa ! - Nhi
................................................bla.....bla......................blo.....blo................
Nó nhăn trán nhìn 2 đứa trước mặt buông một câu xanh rờn:
- Không có tiền cát-xê đâu !
Huyền với Nhi cũng thôi không đùa nữa, nhìn đồng hồ cũng thấy gần giờ bay nên vội vàng khuân đồ lên xe:
- Nhớ những điều bọn tao dặn đấy!
Nó gật đầu, ô tô liền nhanh chóng lăn bánh, nó nhíu mày nhìn theo đến khi biến mất thì thôi. Trở vào trong nhà nó liền ngồi phịch xuống nghế: "Bây giờ mới có 6h30 còn quá sớm để đến công ty tốt nhất là nên đi bộ......." nghĩ là làm nó liền lên tầng thay quần áo.
Tại sân bay:
Nhi và Huyền đeo hai cái kính râm to bản nhưng chúng chỉ phần nào che được nhan sắc của họ nên làm mấy chàng trai ở sân bay không khỏi ngoáy lại nhìn. Bước vào máy bay riêng chỉ dành cho hoàng gia, Nhi và Huyền liền được đón chào kính cận:
- Để lại một người phục vụ thôi!
Huyền quay lại dặn dò, khoảng 10' sau máy bay cất cánh, Nhi mệt mỏi tựa vào ghế Huyền thì khó chịu:
- Bay gì mà chậm rì thế không biết rùa chắc cũng phải gọi bằng cụ!
Nhi chỉ biết cười sằng sặc:
- Vậy mày muốn ai lái ?
- Tao !
Nói xong Huyền liền đứng dậy đi về khoang điều khiển. Chỉ khổ anh phi công đang lái ngon lành thì không biết ai đó đá ra chỗ khác liền quay lại định chửi thì thấy mặt của nhỏ làm hết hồn:
- Thưa công chúa..............
- Im! Biến sang bên kia ngồi không thì nghỉ đi!
- Dạ!
Anh ta liền ngậm ngùi ngồi ghế bên cạnh có cho tiền tỉ anh cũng không dám nghỉ. Nhỏ vừa cầm tay lái thì "vèo....vèo.....vụt....vụt...." chiếc máy bay được tăng tốc đột ngột làm nhiều người suýt đập mặt vào......... ( vào cái gì tác giả cũng chả biết nữa :3 :v ) Nhi thì đang nhâm nhi trà cũng suýt thì phụt ra nhăn nhó mặt mày: "không bay chậm được hay sao? ". Với tốc độ ánh sáng hai đứa đã về Việt Nam chỉ trong 15h. Do chênh lệch múi giờ nên Việt Nam hiện tại chỉ mới 9h sáng. Lấy ô tô đi về biệt thự hai đứa liền ngồi phịch xuống sofa:
- Giờ tính làm sao bay luôn đến chỗ trường hay mai đi ?
Nhi mệt mỏi tựa vào ghế, Huyền không khác là bao:
- Chiều chúng ta sẽ đi còn bây giờ nghỉ cái đã ! Tao mệt sắp chết rồi !
Vừa nói cô vừa lê lết lên phòng đóng cửa cái "rầm" còn Nhi thì ngủ luôn tại trận.
Chỗ trường:
Sau khi đọc một tin nhắn được gửi đến Quân không khỏi mừng rỡ, mắt toàn thấy trái tuym làm Hàn với hắn không khỏi nhíu mày nhìn:
- Có chuyện gì thế ? - Hàn
- À ! Chiều nay chúng mày sẽ biết ! Hí hí
Vừa nói cậu vừa cười như thằng trốn trại làm Hàn không khỏi thắc mắc riêng hắn thì tâm hồn bay lên cung trăng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.